Cầu Vượt Đêm Đông

Chương 34: Bắt cóc




- Thực lực có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một con cờ mà thôi, nếu Kỳ Hoàng đại nhân có thể ở trước Tử Quỳnh Hoàng đại nhân tìm được mấy người kia, nhất định sẽ được ngợi khen, đột phá Bí Cảnh cũng không nhất định!

Kim giáp nhân bên người Kỳ Hoàng cười nói.

- Hừ, lúc trước Tử Quỳnh Hoàng không nghe ta, xảy ra việc này, xứng đáng bị trừng phạt, tốt lắm, những người này cũng không đáng tin cậy, cho bọn họ đi Thần Thánh đế quốc, chỉ là hấp dẫn người khác chú ý mà thôi, chuyện này còn cần tự mình đi làm!

Kỳ Hoàng đi xuống đài cao, tùy ý khoát tay áo, bước ra tàng bảo khố.

- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?

Đi theo lũ Yêu nhân đi ra tàng bảo khố, Tiểu Phong lặng lẽ truyền âm cho Nhiếp Vân.

- Trước cùng mọi người đi ra, dù sao hiện tại đã biết vị trí của tàng bảo khố, qua một hồi lặng lẽ trà trộn vào, lấy đi tất cả là được!

Nhiếp Vân cười hắc hắc.

- Ẩn vào? Nếu không ta ra tay giết Kỳ Hoàng kia, chúng ta liền không cần ẩn a...

Tiểu Phong không sợ chuyện lớn.

- Không cần, bây giờ còn không phải lúc!

Nhiếp Vân khoát tay áo.

Trước khi tiến vào nơi này, Nhiếp Vân vốn tính toán diệt sát toàn bộ Yêu nhân ở Tử Quỳnh Sơn Mạch, hiện tại xem ra, còn không phải lúc động thủ.

Nghe khẩu khí của Kỳ Hoàng vừa rồi, Yêu Tộc cùng Thần Thánh đế quốc trong lúc đó, cũng không phải hòa hợp như vậy, mình hoàn toàn có thể tìm sơ hở giữa hai thế lực lớn, từ giữa chu toàn, lấy được chỗ tốt lớn nhất!

- Chư vị, Kỳ Hoàng đại nhân nói đơn giản, ta xem sự tình chỉ sợ không dễ dàng, Thần Thánh đế quốc là địa phương nào? Địa phương đỉnh phong nhất của Khí Hải Đại Lục, hơi không cẩn thận, liền sẽ chết, ta xem chúng ta không bằng liên hợp, xác xuất thành công có lẽ còn lớn hơn chút!

Đi một hồi, mọi người bay ra phạm vi Tử Quỳnh Sơn Mạch, một Yêu nhân đột nhiên mở miệng nói.

- Yêu Lương nói không sai, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, hợp tác cả hai cùng có lợi, không hợp tác đều có thể chết!

Lại một Yêu nhân hô.

Hai Yêu nhân đề nghị, lập tức chiếm được Yêu nhân khác khen ngợi, mọi người đều tỏ thái độ.

- Ha hả, thực xin lỗi các vị, hai người chúng ta du binh tán dũng đã quen, không thích cùng người khác hành động, liền cáo từ trước!

Bọn họ hợp tác hay không cùng Nhiếp Vân không có quan hệ gì, thấy bọn họ còn có chuyện phải làm, Nhiếp Vân khoát tay, lôi kéo Tiểu Phong bước đi.

- Ngươi...

Thấy Nhiếp Vân không muốn cùng mọi người hợp tác, một Yêu nhân trong đó giận dữ, bất quá hắn chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, hai người liền từ trước mặt mọi người biến mất, không biết đi nơi nào, rốt cuộc nhìn không thấy.

- Coi như các ngươi đi nhanh, bằng không, lão tử liền giết bọn ngươi!

Nhìn đến tốc độ của hai người, Yêu nhân này đồng tử co rụt lại, bất quá trong miệng vẫn rống giận một tiếng.

Không đi trông nom Yêu nhân này gầm rú, Nhiếp Vân cùng Tiểu Phong đã thay đổi bộ dáng, một lần nữa lẫn vào Tử Quỳnh Sơn Mạch.

- Tàng bảo khố ở chỗ này, bất quá vừa rồi lúc đi ra, ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, thủ vệ sâm nghiêm, kim giáp nhân Chí Tôn đỉnh phong ít nhất bốn năm cái, chúng ta muốn cứng rắn đi vào mà nói, nhất định sẽ hấp dẫn toàn bộ cao thủ của Tử Quỳnh Sơn Mạch lại đây...

Rất nhanh hai người lại đi vào trước mặt bảo khố, Tiểu Phong dừng bước, có chút lo lắng truyền âm.

- Ha hả, này đơn giản! Nhìn xem ta là ai?

Nhiếp Vân vừa chuyển mặt.

- A... Kỳ Hoàng đại nhân? Chủ nhân, ngươi biến thành Kỳ Hoàng đại nhân?

Thấy rõ ràng bộ dáng biến hóa của Nhiếp Vân, Tiểu Phong hoảng sợ.

Nhiếp Vân chẳng biết lúc nào đã biến thành Kỳ Hoàng, chẳng những dung mạo giống như đúc, trên linh hồn lại cho người áp bách vô thượng, làm cho người ta căn bản không thể nào phản kháng.

- Cũng hóa trang cho ngươi một chút!

Hắn cười cười, bàn tay trảo Tiểu Phong một cái, khuôn mặt Tiểu Phong biến hóa, biến thành kim giáp nhân lúc trước theo sát Kỳ Hoàng, dung mạo khí tức tìm không ra tật xấu gì, chỉ là không có kim giáp mà thôi.

- Đi thôi!

Ngụy trang hoàn thành, Nhiếp Vân ngang nhiên mang theo Tiểu Phong đi qua.

- Người nào?

Còn chưa đến trước mặt tàng bảo khố, một tiếng rống to vang lên, từ chỗ bí mật nhảy ra bốn kim giáp nhân.

- Hừ!

Nhiếp Vân cũng không nói chuyện, hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực khổng lồ nháy mắt lao ra, phối hợp lực lượng của Huyết Đồng sư, uy áp tràn xuống.

- Kỳ Hoàng... Kỳ Hoàng đại nhân!

Cảm nhận được linh hồn uy áp, kim giáp nhân đồng thời hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

- Ta muốn đi vào bảo khố, còn không lập tức mở ra!

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.

- Vâng!

Bốn kim giáp nhân không dám phản kháng, vội vàng mở ra đại môn bảo khố.

- Ân!

Nhiếp Vân mang theo Tiểu Phong nghênh ngang đi vào.

- Các ngươi ở bên ngoài cẩn thận canh gác, đừng cho người không có phận sự lại đây!

Nói xong, cánh tay của Nhiếp Vân vung lên, đã khép kín đại môn của bảo khố.

- Phát tài, đều là của chúng ta rồi!

Đóng lại đại môn, “Kỳ Hoàng đại nhân” không còn bộ dáng đoan trang như trước, vẻ mặt hưng phấn, bàn tay to giơ lên, trực tiếp trảo qua!

Tàng bảo khố như tinh thần đầy trời, mỗi một cái đại biểu một loại bảo vật, kém cõi nhất cũng là binh khí Hoàng tộc thượng phẩm, hạ phẩm linh thạch, các loại đan dược hàng hà sa số, bảo bối nhiều, viễn siêu mấy chục lần bảo khố của Thần Thánh đế quốc!

- Chân khí ngưng tụ, Nạp Vật Đan Điền, hấp thu!

Một tiếng hô nhỏ, chân khí hùng hậu của Nhiếp Vân nháy mắt tạo thành tám cánh tay thật lớn, cả người giống như bạch tuộc nhảy vào trong tinh thần, nhanh chóng thu gặt.

Tiểu Phong cũng không nhàn rỗi, pháp lực của cường giả Bí Cảnh càng thêm hùng hậu, trảo một cái chính là một đống, tùy ý ném đến chỗ Nhiếp Vân.

Hắn không có Nạp Vật Đan Điền, chỉ có thể ném cho Nhiếp Vân hấp thu.

Hai người cùng nhau hợp tác, không đến hai mươi cái hô hấp, bảo bối trong tàng bảo khố đã bị thu không sai biệt lắm, các loại đan dược, dược liệu, binh khí… đã ở trong Nạp Vật Đan Điền của Nhiếp Vân, nếu không phải Nạp Vật Đan Điền của hắn ở dưới vô danh pháp quyết gia trì, so với người bình thường lớn hơn vô số lần, chỉ sợ thật đúng là chứa không nổi nhiều đồ vật như vậy!

- Chủ nhân, đó?

Thu đến cuối cùng, đột nhiên Tiểu Phong chỉ về phía trước.

Theo ngón tay của Tiểu Phong nhìn lại, chỉ thấy trên vách tường tận cùng bên trong của tàng bảo khố, dán một cái gương đồng cổ quái, gương này cổ kính, mặt trên khắc mật văn đặc thù, làm cho người ta vừa thấy liền nhịn không được váng đầu hoa mắt.

- Mật văn này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.