Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm (Midnight Rainbow)

Chương 14




Mấy ngày sau, trong vườn hoa của bệnh viện Liễu Tuấn dùng xe lăn đẩy Trầm Nhiêu đi dạo, Trầm Nhiêu kêu om lên nói mặt trời quá gắt, không chịu nổi.

Liễu Tuấn cười nói:
- Em cả ngày rúc ở trong phòng phải tắm nắng nhiều mới có lợi cho sức khỏe.

Trầm Nhiêu lập tức phản bác:
- Vậy cũng không được sấy thành thịt khô chứ? Anh nhìn xem mấy ngày thôi em sắp thành người Châu Phi rồi.

Trong thời gian Trầm Nhiêu nằm viện, cứ một hai ngày Liễu Tuấn lại tới bệnh viện thăm, thừa cơ bà Trầm không để ý là dúi cho cho một số thức ăn vặt mà Trầm Nhiêu thích nhất. Ở chuyện này hai người đã công thức chung, kết đồng minh đối phó với bà Trầm.

Cách làm trẻ con này của Liễu Tuấn rất được Trầm Nhiêu tán đồng, coi y thành bạn thân rồi.

Nhưng Liễu Tuấn mỗi lần đều cưỡng ép Trầm Nhiêu ra vườn hoa tắm nắng lại làm Trầm Nhiêu hết sức khó chịu, kháng nghị bao lần mà Liễu Tuấn chẳng mảy may lay chuyển. Ở chuyện như vậy y sớm có quy định của mình, lần nào Trầm Nhiêu cũng không cãi nổi y, đành phụng phịu ngồi lên xe lăn, đi hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp quá đáng.

Điều này bà Trầm chưa từng phản đối, kiên định đứng trên lập trường của Liễu Tuấn gây áp lực với Trầm Nhiêu.

Liễu Tuấn nhiệt tình như thế tựa hồ nằm ngoài phạm trù bạn bè, bà Trầm không phải không có nghi ngờ "mưu đồ" của Liễu Tuấn, nhưng ngại y là ân nhân cứu mạng nên không tiện hỏi.

Không phải là vì Liễu Tuấn không tốt, mà bà Trầm không hiểu y, lần nào hỏi tới tình hình gia đình và công việc Liễu Tuấn đều trả lời không rõ ràng. Nhưng nói rõ mình có vợ và con trai rồi.

Như vậy thì nên giữ khoảng cách nhất định.

Được cái là Liễu Tuấn tới có nhiều một chút, nhưng lại rất quy củ, không có hành động và lời nói gì vượt ngoài khuôn khổ làm bà Trầm hơi yên tâm, có lẽ người ta thích hành vi can đảm của Trầm Nhiêu.

Thấy Trầm Nhiêu cong môi lên, Liễu Tuấn cười đẩy xe tới dưới tàng cây, đỡ cô ngồi lên ghế. Trầm Nhiêu cầm một trò ghép hình "Hoa Dưng Đạo" do liễu Tuấn mang tới rất thích hợp cho bệnh nhân nằm giường.

*** Hoa Dung đạo, Quan Công nhớ tình cũ tha Cao Cao.

Liễu Tuấn còn mang cho cô một cái Pocket PC mới nhất.

Trầm Nhiêu thích vô cùng, mau chóng mê mệt nó, làm Liễu bí thư đành phải tiến hành hạn chế nghiêm khắc thời gian chơi máy của cô, điều này lại được bà Trầm ủng hộ, Trầm Nhiêu đành đồng ý hết sức ủy khuất.

Liễu Tuấn ngồi ngở bên châm thuốc nhìn Trầm Nhiêu chơi ghép hình.

Trò Hoa Dung đạo này có rất nhiều cách chơi, Liễu Tuấn trước kia nhàn rỗi cũng từng chơi qua, kiếm được mấy đường vượt qua, hình như có lần ít nhất bốn mấy bước đã qua được.

Tất nhiên y sẽ không đem thứ "tâm đắc" của mình ra giao lưu với Trầm Nhiêu, như vậy mất đi thú vui rồi.

- Trầm Nhiêu.

Một chàng thanh niên trẻ từ bên kia vội vã đi tới.

Trầm Nhiêu nhướng mắt lên, mày liễu hơi cau lại rồi giãn ra, hời hợt chào hắn.

Chàng trai này tên Lý Mặc, là bạn học của Trầm Nhiêu, cứ một hai ngày lại tới bệnh viện thăm cô một lần, nhưng Trầm Nhiêu tựa hồ không thích lắm.

Lý Mặc cao gầy, đi nhanh tới thấy Liễu Tuấn đứng ở bên cạnh nụ cười trên mặt cứng lại, hắn cũng nhìn thấy Liễu Tuấn ở bệnh viện rất nhiều lần rồi, mới ban đầu còn rất cảm kích ân nhân cứu mạng, nói bao nhiêu lời cảm tạ, về sau thấy thi thoảng thấy Liễu Tuấn ở bệnh viện, lòng liền cảnh giác, không nhiệt tình như trước nữa.

Ở tuổi này các chàng trai rất mẫn cảm.

Lý Mặc đem Liễu Tuấn coi thành "tình địch" của mình rồi.

- Trầm Nhiêu, đã đỡ hơn chưa?

Lý Mặc chỉ gật đầu với Liễu Tuấn xem như chào hỏi rồi hỏi rồi hỏi vết thương của Trầm Nhiêu.

Trầm Nhiêu cong môi lên nói:
- Còn chẳng phải vẫn như thế, tôi có phải là giun đâu, xương bị thương phải dần dần mới khỏe lại được.

Lý Mặc liên tục gật đầu nhìn trò Hoa Dung đạo trong tay Trầm Nhiêu, tỏ vẻ xem thường:
- Trầm Nhiêu, sao bạn lại chơi trò này?

Trầm Nhiêu lấy làm lạ hỏi lại:
- Sao tôi lại không được chơi.

- Không phải là không được chơi, mà trò này đơn giản lắm, nào để mình dạy bạn làm sao qua ải được.

Trầm Nhiêu đưa tay ra cản lại:
- Cám ơn, không cần bạn dạy, dạy rồi tôi chơi còn có ý nghĩa gì nữa.

Loại trò chơi này thích ở chỗ "chơi" mà không phải là kết quả. Xem ra Lý Mặc không ý thức được điều này, chỉ để ý tới bày tỏ ân cần. Trầm Nhiêu bất giác liếc nhìn Liễu Tuấn, so ra Liễu Tuấn rất hiểu lý, chuyện không nên xen vào thì kiên quyết không xen vào.

Lý Mặc cười ngượng nói:
- Hay là mình mang cho bạn một cái Pocket PC nhé, loại mới nhất.

Trầm Nhiêu cười:
- Cám ơn mình có một cái rồi,

Lý Mặc nuốt nước bọt không biết phải làm thế nào, thấy Trầm Nhiêu thi thoảng lại nhìn sang Liễu Tuấn, đoán chừng chiếc Pocket PC loại mới nhất cũng là do Liễu Tuấn tặng.

Liễu Tuấn tựa hồ chẳng đề ý tới bọn họ đang nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

Lý Mặc phát ngán.

Người này luôn thích làm ra vẻ thâm trầm, hơn nữa lúc nào lúc nào cũng thế.

Lý Mặc rất coi thường hành vi ra vẻ thâm trầm này, chỉ có điều hắn ngứa mặt là một chuyện, rất nhiều cô gái lại thích vẻ thâm trầm đó. Làm Lý Mặc ủ rũ nhất là, hắn cũng thử làm ra vẻ như thế vài lần, nhưng vừa mới làm đã kết thúc rồi.

Thực sự không học nổi.

Xem ra ra vẻ thâm trầm cũng cần kinh nghiệm.

Đầu óc Lý Mặc vận chuyển cao tốc, cố gắng nghĩ ra một chủ đề Trầm Nhiêu hứng thú, nhưng trong lúc cấp bách sao nghĩ ra được?

Trầm Nhiêu mặc kệ hắn thích thú chơi Hoa Dung đạo.

Lúc này bà Trầm đột nhiên vội vã đi tới, theo sau lưng còn có ba người, hai nam một nữ, trong đó có hai người tuổi khá lơn chừng là vợ chồng, một người khác là nam ít tuổi hơn, chắc là con cháu họ, tuổi chừng bằng Trầm Nhiêu. Ba người mặt mang vẻ bi thương vô hạn.

- Nhiêu Nhiêu, có người tìm con!
Bà Trầm nói.

Ba người đó đi tới trước mặt Trầm Nhiêu không lên tiếng mà đồng loạt khom mình vái Trần Nhiêu, làm cô cuống quít xua tay:
- Làm gì thế? Không dám , không dám.

Đừng nói là Trầm Nhiêu cả Liễu bí thư cũng bị cảnh bất ngờ này làm giật minh.

- Cô Trầm, chúng tôi là người thân của Lữ Trân Trân, cám ơn cô vào lúc đó dùng thân thể bảo vệ Trân Trân nhà tôi..

Nam nhân lớn tuổi nghẹn ngào nói.

Trầm Nhiêu hiểu ra, Lữ Trân Trân hẳn là người bị chiếc BMW kia hại, vội hỏi:
- Trân Trân có khỏe không? Đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng chưa?

Ông Lữ hai mắt đỏ lên:
- Trân Trân, nó , nó đã đi rồi.

Bà Lữ ở bên cạnh nước mắt trào ra, khóc nức nở.

Trầm Nhiêu mặt tái đi, tâm tình hết sức nặng nề, không ngờ cô vẫn không giữ được sinh mang quý giá cho cô gái đó.

- Mặc dù Trân Trân đã đi, nhưng cả nhà chúng tôi vẫn cảm tạ cô Trầm, chúng tôi vô cùng cảm kích lòng hiệp nghĩa của cô.

Trầm Nhiêu lắc đầu, vẻ mặt rất buồn.

Ông Lữ do dự một chút nói:
- Cô Trầm, chúng tôi hôm nay tới đây còn muốn cầu xin cô một việc.

- Bác nói đi, chỉ cần làm được, cháu nhất định sẽ làm.

Trần Nhiêu không chút do dự đồng ý.

Bà Trầm ở bên cạnh sắc mặt hơi biến đổi, có điều không lên tiếng ngăn cản.

- Cám ơn, cám ơn cô Trầm.
Ông Lữ lại vái Trầm Nhiêu một cái nữa, nói:
- Cô Trầm tôi muốn xin cho làm nhân chứng, chứng minh hôm đó chiếc xe kia cố ý đâm ngã Trân Trân nhà tôi, bọn chúng cố ý.

Trần Nhiêu không cần suy nghĩ, đáp ngay:
- Đương nhiên là được, bọn chúng vốn cố ý mà.

Dựa theo tình huống hôm đó mà phân tích, chiếc xe BMW kia lần đầu xô phải Lữ Trân Trân có lẽ là chẳng may, nhưng không dừng lại mà còn tiếp tục đè lên, tiếp sau đó còn ý đồ đè lên lần thứ ba, hành vi cố ý rõ ràng. Nếu chẳng phải như thế Trầm Nhiêu cũng chẳng phẫn nộ lao ra ngăn cản.

- Sao? Có người không tin ư? Chuyện này khi đó có rất nhiều người ở đó làm chứng, rất nhiều bạn học của cháu cũng thấy. Lý Mặc bạn cũng ở hiện trường mà.

Lý Mặc vội gật đầu:
- Đúng thế, khi đó mình cũng có mặt, người lái xe hình như tên là Vệ Vũ Minh.

- Đúng đúng chính là Vệ Vũ Minh! Rõ ràng là cố ý giết người, hiện giờ bên đội cảnh sát giao thông lại phán là sự cố giao thông.

Người thanh niên trẻ phẫn nộ nói, nắm đấm siết chặt, mắt như phun ra lửa.

- Trân Trân đáng thương của tôi.
Bà Lữ khóc thành tiếng.

Trầm Nhiêu mặt đỏ bừng vì tức giận:
- Sự cố giao thông? Sao có thể là sự cố giao thông chứ? Rõ ràng là cố ý, cháu ngăn ở trước, bọn chúng cũng không dừng lại! Cảnh sát sao có thể làm như thế?

Ông Lữ nói:
- Đúng thế, cho nên chúng tôi không phục! Chúng tôi phải kiện! Không còn lẽ trời gì nữa. Cô Trầm, tôi khẩn cầu cô làm chứng, hơn nữa cô cũng là người bị hại, nếu không phải có người bất chấp nguy hiểm cứu nói không chừng đã...

Khi ấy người làm chứng mặc dù rất nhiều, nhưng chắc chắn lời làm chứng của Trầm Nhiêu có sức nặng nhất, giống như ông Lữ nói, Trầm Nhiêu cũng là người bị hại, phải nằm viện bao ngày rồi.

- Mọi người yên tâm, cháu nhất định sẽ làm chứng! Cháu không tin trên thế giới này không có luật pháp.

Trầm Nhiêu kiên định nói, mắt bất giác nhìn về phía Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thì đang nhìn về phương hướng khác. Trầm Nhiêu nhìn theo, thấy có hai nam nhân đang đang vội vã quay đầu đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.