Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 32: Dịch Long Huấn ghen tuông




Kể từ lúc lên xe ngựa, Đông Phương Bất Bại vẫn trầm mặc không lên tiếng. Hoa Mãn Lâu ngồi bên cạnh rõ ràng cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ, trong lòng hiểu rõ Đông Phương Bất Bại đang sợ đêm nay khi đến nơi sẽ phải gặp mặt Nhậm Doanh Doanh, lại không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại có thể mặc một thân áo đỏ suốt chặng đường về tiểu lâu cùng hắn, thế nhưng nếu muốn y thật sự không suy nghĩ nhiều thì sợ rằng rất khó.

Hoa Mãn Lâu không tiếng động thở dài, cố dằn xuống cảm giác không tên trong lòng, tiến đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Động tác này của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên đã làm người nọ kinh ngạc, chỉ nghe được thanh âm tràn ngập đề phòng của y: “Ngươi muốn làm gì?” Đông Phương Bất Bại chỉ phản ứng như vậy đã xem như Hoa Mãn Lâu là người tương đối đặc biệt, nếu đổi thành một người khác, sợ rằng còn chưa kịp ngồi xuống đã tắt thở rồi.

Hoa Mãn Lâu không thèm để ý chút nào, lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Mệt không? Hay là ngủ một lát đi? Đến nơi ta sẽ gọi ngươi.”

Nghe giọng nói ôn hòa của Hoa Mãn Lâu, tâm tình của Đông Phương Bất Bại bất chợt thả lỏng, y lắc đầu nói: “Ta không muốn ngủ.”

Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười, ngay sau đó liền cầm lấy bàn tay thủy chung vẫn nắm chặt thành quyền của Đông Phương Bất Bại đặt vào trong tay mình.

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc đến mức quên cả việc rút tay về, bật thốt lên: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”

“Nếu ngươi đã không muốn ngủ thì trò chuyện với ta đi.” Hoa Mãn Lâu nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, cảm thấy bàn tay này cũng lạnh như băng thì trong lòng không khỏi tê rần. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Đông Phương... đừng nghĩ quá nhiều.”

Đông Phương Bất Bại lại run lên một chút, ánh mắt nhìn Hoa Mãn Lâu cực kỳ phức tạp. Rõ ràng người này là một kẻ mù, vì sao hết lần này đến lần khác lại có khả năng nhìn thấu mình? Đông Phương Bất Bại nỗ lực muốn rút tay ra nhưng lại bị Hoa Mãn Lâu gắt gao nắm lấy, mà độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương cũng khiến y có chút tham niệm không muốn xa rời. Đến cuối cùng rốt cuộc cũng là Đông Phương Bất Bại buông tha, để yên bàn tay mình trong lòng bàn tay của Hoa Mãn Lâu.

“Ta mới không có nghĩ gì.” Đông Phương Bất Bại thấp giọng nói.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Ngươi chính là thích suy nghĩ miên man, ta quen ngươi cũng đã mấy năm còn có thể không biết sao? Là đang lo lắng về Doanh Doanh? “

“Ngươi…” Đông Phương Bất Bại thấy Hoa Mãn Lâu một lời nói toạc ra lo lắng của mình thì không biết phải làm thế nào, chỉ là làm sao y có thể không lo lắng? Ngày đó y đã nhìn thấy rất rõ ánh mắt lúc Nhậm Doanh Doanh chạy khỏi Hắc Mộc Nhai. Nhậm Doanh Doanh là do y trông coi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cha nàng là Nhậm Ngã Hành, thế nhưng ân oán của bậc trưởng bối cũng không liên hệ đến hài tử. Ở trên giang hồ Đông Phương Bất Bại có danh xưng là ma đầu, dù vậy cũng có vài việc là không thể làm.

Sau khi y tiếp nhận Nhật Nguyệt thần giáo liền tôn Nhậm Doanh Doanh làm Thánh cô, tuy rằng đó cũng chỉ là thủ đoạn ổn định những người còn có tâm tư trung thành với Nhậm Ngã Hành, thế nhưng y thực sự cũng nhất mực quan tâm Nhậm Doanh Doanh, mà dưới tình huống không biết sự thực, Nhậm Doanh Doanh ở chung với Đông Phương Bất Bại cũng rất vui vẻ hòa thuận. Cho đến tận hôm nay, thậm chí Đông Phương Bất Bại còn sinh ra một loại ước ao ngưỡng mộ thân phận nữ nhi của nàng, mà loại tình huống này cũng chẳng ai ngờ được, phỏng chừng ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng không ngờ tới.

Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, tựa hồ Đông Phương Bất Bại càng thêm lưu ý phản ứng của Nhậm Doanh Doanh đối với y. Nếu… nếu Doanh Doanh thực sự… vậy hiển nhiên chính là đả kích không thể nào lớn hơn đối với Đông Phương Bất Bại. Chỉ là lúc này tuy rằng Hoa Mãn Lâu ý thức được Đông Phương Bất Bại là đang lo lắng về phản ứng của Nhậm Doanh Doanh, thế nhưng cũng không thể nghĩ sâu đến như vậy.

Vì có quá nhiều việc không rõ nên Hoa Mãn Lâu chỉ nói: “Đông Phương, Doanh Doanh sẽ không có phản ứng gì lớn đâu, ngươi cũng đừng lo lắng. Nàng là một cô nương tốt, cũng đã đến tuổi hiểu chuyện rồi.”

“Thế nhưng… nếu như nàng…” Rốt cuộc Đông Phương Bất Bại cũng thả lỏng trái tim của mình trong sự ôn nhu của Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu cảm nhận được bàn tay của Đông Phương Bất Bại trong tay mình hơi run rẩy, không khỏi càng dùng sức nắm chặt, trong lòng không hiểu tại sao lại nổi lên xung động muốn ôm đối phương vào lòng. Một Đông Phương Bất Bại bất an như vậy thực sự khiến cho người ta vừa xót vừa yêu… Hoa Mãn Lâu bị suy nghĩ vừa mới nảy ra của mình làm cho kinh ngạc, hắn là đang suy nghĩ miên man cái gì?

Cái gì vừa xót vừa yêu chứ… người đang ngồi bên cạnh y chính là Đông Phương Bất Bại… là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo… giang hồ đệ nhất cao thủ… hơn nữa… còn là một nam nhân! Ách… sai rồi… hiện tại Đông Phương Bất Bại đang mặc nữ trang… thế nhưng… cũng không đúng… bên trong y vẫn là nam nhân nha! Hoa Mãn Lâu, rốt cuộc là ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Hoa Mãn Lâu vừa nghĩ đến đây liền bất chợt buông tay Đông Phương Bất Bại, mà Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang nghĩ ngợi về Nhậm Doanh Doanh lại bị cử động bất ngờ này của hắn làm cho ngẩn ra, không hiểu làm sao hỏi: “Hoa Mãn Lâu?”

Thời khắc này biểu tình của Hoa Mãn Lâu đột nhiên trở nên phi thường kỳ quái, Đông Phương Bất Bại hơi nhăn mày, Hoa Mãn Lâu nhanh chóng lấy lại nụ cười dù còn hơi chút miễn cưỡng, hắn lại quay về vị trí đối diện Đông Phương Bất Bại. Hoa Mãn Lâu nhớ lại phần quan tâm có chút quá phận khác hẳn với người thường mà hắn dành cho Đông Phương Bất Bại, trong đầu tựa hồ có cái gì đó muốn phá kén mà ra.

Đông Phương Bất Bại nghe giọng nói của Hoa Mãn Lâu hơi khác lạ so với lúc trước, không khỏi truy vấn một câu: “Ngươi làm sao vậy?”

Hoa Mãn Lâu dùng thời gian mấy cái chớp mắt để ổn định tâm tình của mình, hắn cũng biết phản ứng của mình đã khiến Đông Phương Bất Bại nổi lên nghi ngờ, người này luôn mẫn cảm hơn người thường một chút. Vì vậy khôi phục nụ cười nhất quán lần nữa, nói: “Ta không sao... ngươi cũng chớ nghĩ nhiều, nếu thật sự lo lắng thì cứ để ta đi gặp Doanh Doanh trước… có được không?”

Đông Phương Bất Bại nghe xong lời này thì an tâm hơn nhiều, gật đầu nói: “Cũng tốt… Hoa Mãn Lâu…”

“Hử?” Hoa Mãn Lâu không tập trung, đột nhiên nghe được Đông Phương Bất Bại gọi tên mình liền thuận miệng trả lời một tiếng.

Nào biết được lúc này Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Cám ơn ngươi.” Gương mặt tú sắc nõn nà chớp mắt trở nên đỏ ửng mê người, tuy rằng y biết rõ Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, thế nhưng cặp mắt xếch dài kia vẫn ngượng ngùng nhìn vào một phía khác của xe ngựa, thủy chung cũng không dám liếc trộm thần sắc của Hoa Mãn Lâu.

Mà Hoa Mãn Lâu nghe được lời này thì cả người đều trở nên ngây ngẩn, hắn thật sự không dám tin Đông Phương Bất Bại lại có thể nói ra ba chữ “Cám ơn ngươi” này. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác vui sướng không thể nào coi nhẹ, ba chữ này giống như hoa tươi nở rộ khiến Hoa Mãn Lâu dâng lên ý nghĩ phi thường quý trọng.

Huống hồ, Hoa Mãn Lâu rõ ràng nghe được hình như hô hấp của Đông Phương Bất Bại nhanh hơn nhiều, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc này một người kiêu ngạo lại không được tự nhiên như y sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào. Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng bật cười, chỉ trong một chớp mắt như vậy, tựa hồ hắn đã hiểu rõ cái loại tâm tình sinh động trong lòng mình đến tột cùng là cái gì.

“Ngươi không cần cảm tạ ta...” Ta chỉ là... chỉ là cái gì đây? Hoa Mãn Lâu cũng đồng dạng nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ là nuốt nửa câu sau vào trong bụng.

Không gian trong xe ngựa lâm vào an tĩnh, chỉ có thanh âm bánh xe và thỉnh thoảng có tiếng thét ngựa của xa phu từ bên ngoài vọng vào.

Sắc trời dần tối, xe ngựa đã vào thành Lạc Dương, sau khi Hoa Mãn Lâu nộp thuế vào thành1 xong thì xe ngựa liền đi thẳng một mạch về hướng tiểu lâu, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên cạnh tâm tình không yên, vì vậy hắn lại nhích lại gần Đông Phương Bất Bại một chút, vốn muốn nắm lấy tay y, không biết tại sao cuối cùng lại trở thành đặt lên vai đối phương. Hoa Mãn Lâu thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, hãy tin tưởng ta.”

Sắc mặt của Đông Phương Bất Bại trắng bệch, cắn răng im lặng không lên tiếng, kỳ thực căn bản y cũng không cần quan tâm Nhậm Doanh Doanh sẽ nhìn mình thế nào, có tiếp nhận y hay không, thế nhưng y lại không thể phủ nhận thân phận Thánh cô của nàng, còn có sự ảnh hưởng của phụ thân nàng đối với Nhật Nguyệt thần giáo, tất cả những thứ đó đều là cái gai trong ngực y. Vì vậy thủy chung Đông Phương Bất Bại cũng không thể làm như lời nói của Hoa Mãn Lâu, cũng không ai có thể nói rõ đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước tiểu lâu, Hoa Mãn Lâu bước xuống xe trước, sau đó vén rèm đưa một tay ra đỡ Đông Phương Bất Bại xuống xe. Nào biết được đúng lúc này Nhậm Doanh Doanh lại chạy từ trong tiểu lâu ra hân hoan reo lên: “Hoa tiên sinh, tiên sinh đã trở về…” Chỉ là lời này mới thốt ra được phân nửa thì thanh âm của nàng đột nhiên bị nghẹn lại, khiến cho Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu cũng cứng người không biết làm gì.

Hoa Mãn Lâu thầm kêu không ổn, vội vàng buông tay Đông Phương Bất Bại đi về phía Nhậm Doanh Doanh, vừa đi vừa nói: “Doanh Doanh, ta có mấy câu muốn nói…”

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Nhậm Doanh Doanh lại dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật nhìn chằm chằm vào một thân áo đỏ của Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt không dám tin tưởng lẩm bẩm nói: “Y... y là... Không... không... y không phải...” Nhậm Doanh Doanh từng bước lui thẳng về phía sau.

Hoa Mãn Lâu hơi nóng nảy trong lòng, nhanh chóng bước lên hai bước, nắm lấy vai của Nhậm Doanh Doanh, nói: “Doanh Doanh, được rồi, đừng nói nữa. Theo ta quay về tiểu lâu!”

Nhậm Doanh Doanh thất thố lắc đầu, ánh mắt vẫn như đang nhìn thấy quỷ. Mặc dù Hoa Mãn Lâu không thấy được biểu tình của nàng, thế nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mà giờ khắc này hắn lại càng lo lắng cho Đông Phương Bất Bại hơn. Vốn hắn dự định để Đông Phương Bất Bại đợi một chút ở ngoài tiểu lâu, bản thân sẽ trò chuyện với Doanh Doanh vài câu trước, nào biết được Nhậm Doanh Doanh lại vội vàng chạy đến đây, việc này cũng là do hắn sơ sót.

Mà lúc này, tình huống Hoa Mãn Lâu không muốn thấy nhất lại xảy ra, chỉ nghe Đông Phương Bất Bại đang đứng sau lưng y lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thanh âm quần áo xé gió vang lên, xa phu lại kinh hô một tiếng. Đông Phương Bất Bại cư nhiên lại xoay người đạp lên nóc xe ngựa phi thân chạy đi.

Hiện giờ Hoa Mãn Lâu đã cực kỳ nóng nảy, hai tay đang nắm lấy vai của Nhậm Doanh Doanh cũng quên khống chế lực, sẵn giọng gắt: “Doanh Doanh! Sao ngươi có thể làm vậy?”

Nhậm Doanh Doanh kêu đau một tiếng, bật thốt lên: “Vậy ta phải làm thế nào? Y… y căn bản… căn bản là… yêu…”

“Được rồi! Câm miệng! Ta đi tìm y trở về! Ngươi ngàn vạn lần không được nói những lời như vậy nữa!” Hoa Mãn Lâu tức giận cắt lời Nhậm Doanh Doanh, trong lòng lại càng xót xa cho Đông Phương Bất Bại, hắn tự nhiên biết phản ứng của Nhậm Doanh Doanh có ảnh hưởng thế nào đến y.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh cũng không chịu nổi cơn giận của Hoa Mãn Lâu, lâp tức giãy ra khỏi tay hắn, lớn tiếng nói: “Ta mới không muốn gặp lại người như vậy.” Nói xong nàng cũng xoay người lại, mũi chân hơi điểm một chút dùng khinh công nhảy lên bờ tường ngoài vườn hoa chạy đi.

“Doanh Doanh!” Hoa Mãn Lâu kêu một tiếng, thế nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn đi thẳng, còn truyền lại một câu: “Hoa tiên sinh có ý tốt, chỉ là nếu muốn ta gặp lại loại người như vậy, ta thà rằng vĩnh viễn cũng không trở về tiểu lâu!”

Hoa Mãn Lâu lại thở dài một hơi, hiện tại hắn nào còn hơi sức quan tâm Nhậm Doanh Doanh đang giở tính đại tiểu thư? Hắn nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền vận công đuổi theo hướng Đông Phương Bất Bại đã rời đi, chỉ để lại tiểu xa phu ngơ ngác ngây người nhìn một đám võ lâm cao thủ người trước người sau bay lượn rời đi.

Thân ảnh Đông Phương Bất Bại tựa như thiểm điện, tốc độ nhanh đến mức khiến người líu lưỡi, Hoa Mãn Lâu vốn không thể nhìn thấy chỉ có thể dựa vào tiếng gió phỏng đoán vị trí, vì thế ở phương diện tốc độ tự nhiên là chậm hơn Đông Phương Bất Bại nhiều, hắn lại còn bị Nhậm Doanh Doanh làm cho trì hoãn một hồi, bây giờ chỉ cảm thấy có xu thế càng đuổi càng tụt lại phía sau. Hoa Mãn Lâu lòng như lửa đốt, chẳng biết hiện giờ tình hình của Đông Phương Bất Bại thế nào, cũng không cố kỵ hiện tại đã là ban đêm, Lạc Dương lại là địa phương phồn hoa bậc nhất, hắn cao giọng gọi: “Đông Phương! Ngươi đứng lại.”

Tất nhiên Đông Phương Bất Bại sẽ không nghe lời hắn, cứ một đường băng qua nóc nhà mà đi, y nhìn thấy vô cùng rõ ràng biểu tình của Nhậm Doanh Doanh, ánh mắt đó tựa như đang nhìn yêu quái vậy, đó cũng là điều mà Đông Phương Bất Bại sợ phải thấy nhất. Hôm nay y trở thành bộ dạng thế này cũng nào phải do bổn ý của mình, nếu không phải là Nhậm Ngã Hành… nếu không phải Nhậm Ngã Hành… trong lòng Đông Phương Bất Bại tràn đầy tâm tình phẫn hận bị người hạ nhục.

Tuy rằng y nghe được thanh âm Hoa Mãn Lâu gấp rút đuổi theo phía sau, thế nhưng lúc này y lại không có cách nào đối mặt với người nọ. Y có cảm giác mình giống như một thằng hề bị vạch trần, loại bộ dạng này làm sao y có thể để Hoa Mãn Lâu nhìn thấy? Cho dù người nọ có là người mù… thế nhưng hắn thật sự sẽ không nghĩ giống như Nhậm Doanh Doanh sao? Đông Phương Bất Bại vốn là trời sinh đa nghi, lúc này y đã không dám tín nhiêm Hoa Mãn Lâu nữa rồi.

——————————————–

1/ Thuế vào thành: Một loại thuế khóa thời cổ, thường được thu ở trạm gác trước những thành trấn lớn, trong phim chúng ta hay thấy cảnh trước một tòa thành nào đó sẽ có binh sỹ lập trạm gác kiểm tra hàng hóa thương phẩm ra vào, sau đó dựa vào giá trị hàng mà thu thuế, cũng tương tự như thuế thương nghiệp ngày nay. Có một số thành thị thì ngay cả người trong thành ra vào cũng phải thu thuế, nhất là những nơi phồn hoa như Lạc Dương, Dương Châu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.