Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 15: Người ngoài




Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bây giờ đã gần nửa đêm. Khách *** bình dân dưới chân Hắc Mộc Nhai đều một mảnh tối như mực, không hề có một ngọn đèn dầu. Lúc này, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ có mấy người hộ vệ Nhật Nguyệt Thần Giáo đi chung quanh tuần tra.

Bọn hộ vệ vừa lúc đi ngang qua gian phòng của Hoa Mãn Lâu, đều sẽ theo bản nãng nhìn lấm lét thăm dò xung quanh một cái. Cái đó nhìn như tao nhã Hoa công tử, đã ngồi trước cửa sổ ba ngày ròng. Bất kì ai cũng biết là hắn đang đợi giáo chủ Đông Phương Bất Bại. Mặc dù không ai dám suy đoán Hoa Mãn Lâu đến tột cùng là tại sao muốn gióng trống khua chiêng định ngày hẹn gặp Đông Phương Bất Bại như vậy, nhưng rất nhiều người đều ở đây, người này chỉ sợ là muốn mất mạng.

Đông Phương Bất Bại nguyên bản tính tình khó có thể nắm bắt, trong hơn hai năm qua lại càng căn bản không có người gặp qua hắn. Có thể nói Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên thay đổi tính tình, cho dù là ai đều sẽ không tin.Phương pháp giống như Hoa Mãn Lâu làm, duy nhất kết quả đại khái chỉ có một từ “Tử”. Bởi vậy, không ít người đều lấy ánh mắt đồng tình nhìn Hoa Mãn Lâu. Nếu là Đông Phương Bất Bại thực sự xuất hiện, chuyện Hoa Mãn Lâu làm mấy ngày nay, chẳng lẽ không phải hay một mực chờ chết sao?

Bất quá hiện tại đã sắp tới ngày thứ ba, lẽ nào Đông Phương Bất Bại sẽ tránh mặt không gặp sao? Giáo chúng trong lòng ít nhiều đều tồn nghi vấn.

Hoa Mãn Lâu yên lặng chờ Đông Phương Bất Bại đến, ở tại nơi này ba ngày, đúng hạn ăn cơm nghỉ ngơi, bộ dáng điềm nhiên coi như không có việc gì xảy ra, chỉ có tại buổi tối là ngủ muộn một chút. Mà giờ khắc này, hắn ngồi ở phía trước cửa sổ, cảm thụ ánh trăng, thần sắc bình tĩnh. Tựa như hắn đối với Nhậm Doanh Doanh nói qua, nếu Đông Phương Bất Bại không đến nhìn hắn, vậy tất cả ngừng thôi. Hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều về những chuyện này nữa.

Hoa Mãn Lâu một khi làm ra quyết định, cũng sẽ không cải biến. Cá tính của bản thân hắn là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Tuy rằng mặt ngoài ôn hòa, nhưng thực chất hắn càng kiện định cùng trầm tính hơn bất cứ kẻ nào. Điểm ấy các bằn hữu trong quá khứ đều rất rõ ràng. Chính bản thân Hoa Mãn Lâu cũng nghĩ như vậy.

Vậy mà, theo thời gian trôi qua, Hoa Mãn Lâu vẫn do dự ngồi một mình bên cửa sổ, lại không biết vì sao, hai tay càng nắm càng chặt, xương ngón tay cũng dã trở nên trắng bệch, một cổ nôn nóng không hiểu do đâu từ đáy lòng dâng lên. Đông Phương Bất Bại, ngươi là thực sự không muốn thấy ta sao?

Vừa vặn lúc này đây, từ xa xa truyền tới tiếng gõ mõ báo canh đêm khuya.

Hoa Mãn Lâu chậm rãi đứng lên, trên mặt cũng không có lộ ra nhiều biểu tình, một tay cầm khung cửa sổ, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, khung cửa sổ bằng gõ bị Hoa Mãn Lâu cắt đứt.

Yên tĩnh một hồi lâu, Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Hoa Mãn Lâu,cuối cùng là do ngươi quá đề cao bản thân.” Nói xong câu này, hắn một tay đè xuống khung cửa sổ, hơi dùng lực một chút, cứ như vậy hoàn toàn bay ra cửa sổ, rơi xuống trong đình viện. Ánh trăng chiếu vào hắn trên người, tạo nên một cái bóng lẻ loi.

Hoa Mãn Lâu hướng về phía sân trong, đạm thanh nói: “Mấy ngày nay khổ cực các vị ngày đêm chờ đợi. Sau khi trở về, có thể hồi báo với Đại tổng quản quý giáo,liền nói Hoa Mãn Lâu sẽ không hội quản chuyện của Nhật Nguyệt Thần Giáo.”Dứt lời, Hoa Mãn Lâu cất bước chậm rãi đi ra đình viện, hướng khách *** bình dân rời đi.

Nhưng mà, ngay khi Hoa Mãn Lâu đi vài bước, hắn lại đột nhiên dừng lại cước bộ. Trong nháy mắt, thần tình của hắn hoàn toàn thay đổi phi thường quái dị. Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Chỉ nghe “Phác phác” mấy tiếng, vẫn một mực ẩn thân trên cây, mấy người thị vệ phụng mệnh lệnh Dương Liên Đình giám thị Hoa Mãn Lâu, từng người một lần lượt roi xuống, nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Hoa Mãn Lâu chuyển thân qua hướng vừa phát ra âm thanh, mà lúc này, một bóng người thon dài mảnh khảnh từ trong bóng cây cối âm u đi ra.

Một thân trường y mẫu đơn hồng sắc, mái tóc dài chỉ tùy ý dùng một cây ngọc trâm cài lên, vài sợi tóc nhẹ nhàng phiêu tán trong gió, giọt chu sa bên cạnh đôi phượng mâu lộ ra bên ngoài tấm sa mỏng che mặt … Mặc dù là thấy không rõ diện mạo thật, nhưng có thể thấy được phong thái trác tuyệt, hết lần này tới lần khác lại toả ra khí thế băng lãnh càng khiến cho người không thể nhìn gần. Không cần nhiều lời, đây không phải Đông Phương Bất Bại thì là ai?

Hết lần này tới lần khác, hai người cứ như thế lẳng lặng đứng, tựa hồ người nào cũng không có ý tứ nói chuyện trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.