Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 1: Đêm trời mưa




Hoa Mãn Lâu dưới sự thúc giục của giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo, nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng ngay trước sinh nhật của Nhậm Doanh Doanh hai ngày thì đến nơi. Nhậm Doanh Doanh tự nhiên vui vẻ không thôi, Hoa Mãn Lâu kỳ thực cũng thật cao hứng. Nhậm Doanh Doanh rốt cục trở thành đại cô nương, điều này làm cho hắn có loại xem trưởng nữ trưởng thành cảm giác. Lại nói tiếp, tuổi của Hoa Mãn Lâu hẳn là không kém Đông Phương Bất Bại bao nhiêu, bởi vậy Nhậm Doanh Doanh cũng có thể kêu “thúc thúc”, nhưng Nhậm Doanh Doanh lại không muốn, nàng thà rằng cứ luôn gọi “Hoa tiên sinh, Hoa tiên sinh”.

Nhớ rõ, ngày đó vừa nhận được tin tức Hoa Mãn Lâu tới Hắc Mộc Nhai, Nhậm Doanh Doanh lập tức xuống núi đi đón Hoa Mãn Lâu. Một đường tự mình dẫn Hoa Mãn Lâu lên Hắc Mộc Nhai, vừa đi còn vừa dùng ngữ khí bất an hỏi xem Hoa Mãn Lâu có mất hứng hay không. Dù sao không có người nguyện ý chính mình bị ép buộc đi đến đi?

Nhưng Hoa Mãn Lâu tươi cười làm cho Nhậm Doanh Doanh cuối cùng thả tâm. Hoa Mãn Lâu tùy ý Nhậm Doanh Doanh cầm tay hắn kéo lên núi, vừa mỉm cười vừa nói, hắn sẽ không để ý Đông Phương giáo chủ nói gì đó. Nói vậy Đông Phương Bất Bại cũng là có ý tốt, muốn cho Doanh Doanh cao hứng mà thôi.

Hoa Mãn Lâu cách nói làm cho Nhậm Doanh Doanh trong lòng có điểm hổ thẹn, nàng cũng không cho rằng Đông Phương thúc thúc chính là chỉ nói đùa một chút, nếu Hoa Mãn Lâu lúc này không tới, phỏng chừng những kia giáo chúng có thể thật chết oan.

Bất quá việc này nhờ vào Hoa Mãn Lâu đuổi tới kịp thời mà tiêu tán vô tung, Nhậm Doanh Doanh cũng nhẹ nhàng thở ra. Hơn nữa Hoa Mãn Lâu có thể đến làm cho nàng thực sự phi thường cao hứng.

Hoa Mãn Lâu tại nơi ở của Nhậm Doanh Doanh ngồi một lát, sau đó bắt đầu kiểm tra nàng, xem nàng có hay không hoang phế học nghiệp. Nhậm Doanh Doanh hữu vấn tất đáp (hỏi đến đâu trả lời đến đó) khiến Hoa Mãn Lâu có chút vừa lòng. Nhậm Doanh Doanh cười nói muốn đàn cho hắn nghe. Hoa Mãn Lâu vui vẻ đáp ứng.

Kỹ năng đánh đàn của Nhậm Doanh Doanh chỉ có thể nói là bình thường, Hoa Mãn Lâu chỉ điểm một chút, lại bị Nhậm Doanh Doanh lôi kéo đánh đàn. Hoa Mãn Lâu tự nhiên là không cự tuyệt. Trong khoảnh khắc, tiếng đàn động lòng người vang vọng khắp Hắc Mộc Nhai.

Một khúc kết thúc, Nhậm Doanh Doanh khen không dứt miệng, ánh mắt nhìn Hoa Mãn Lâu lộ ra rõ ràng yêu thích. Chỉ tiếc Hoa Mãn Lâu lại cái gì đều nhìn không thấy (có gì đâu mà tiếc o(><)o) Lại ngồi một lát, Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi: “Doanh Doanh, Đông Phương giáo chủ đâu?” Nhậm Doanh Doanh nghe vậy đáp: “Đông Phương thúc thúc mấy ngày nay lại bế quan.” Hoa Mãn Lâu dừng một chút: “Là như thế a…” (Một lòng chỉ nghĩ tới Đông Phương mỹ nhân nhà ta =))~~) Nhậm Doanh Doanh gật đầu, lại nói: “Đông Phương thúc thúc hai năm gần đây luyện công vô cùng khẩn trương, chuyện trong giáo cũng ít quản đâu! Ta cũng rất ít thấy hắn.” Hoa Mãn Lâu cười cười nói: “Hắn nhưng thật ra thực cố gắng. Xem ra, danh hiệu thiên hạ đệ nhất của hắn là vững chắc!” Hoa Mãn Lâu nói những lời này nhưng thật ra mười thành mười thành ý. Hắn cảm thấy võ công của Đông Phương Bất Bại có chút không thể tưởng tượng, thậm chí có thể so sánh với Hiệp Cô Thành, hoặc là Tây Môn Xuy Tuyết. Nhậm Doanh Doanh cười nói: “Võ công của Hoa tiên sinh cũng là khó đoán a! Ta còn nhớ rõ cái kia thời điểm…” Hoa Mãn Lâu nhớ tới lần đầu tiên gặp Nhậm Doanh Doanh tại tiểu lâu, hắn cũng tại khi đó nhận thức Đông Phương Bất Bại. Không biết vì cái gì, Hoa Mãn Lâu đột nhiên có chút cảm khái, thời gian ngay lập tức mà qua, hắn không ngờ đã ở trong này qua nhiều năm. Nhậm Doanh Doanh cùng Đông Phương Bất Bại coi như là những người giang hồ duy nhất mà hắn nhận thức đi. Ở trong này, Hoa Mãn Lâu dường như đã rất ít cùng người giang hồ có liên quan. Hoa Mãn Lâu thở nhẹ ra một hơi, lại nói: “Doanh Doanh, vậy ngươi có biết khi nào thì Đông Phương thúc thúc xuất quan?” Nhậm Doanh Doanh lắc đầu nói: “Không rõ lắm. Đông Phương thúc thúc khi nào bế quan, khi nào xuất quan, trong giáo ngoài Dương tổng quản, không còn ai biết. Bất quá ta nghĩ Đông Phương thúc thúc hẳn là sẽ đến dự sinh nhật của ta đi? Hoa tiên sinh, ngươi muốn gặp Đông Phương thúc thúc sao?” (HML: Đương nhiên muốn gặp, đó là lão bà của ta sao =))) Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Không nhất thiết, nếu như có cơ hội, ta muốn cùng hắn tán gẫu vài câu mà thôi”. Hoa Mãn Lâu ngón tay chăm sóc cực sạch sẽ ở trên bàn gõ hai nhịp. Nhậm Doanh Doanh không một chút hoài nghi, liền gật đầu nói: “Không quan hệ. Chờ Đông Phương thúc thúc tới đây ta sẽ nói với hắn. Hơn nữa, ta thấy Đông Phương thúc thúc cũng rất muốn gặp tiên sinh.” Hoa Mãn Lâu nghe vậy sửng sốt một chút: “Hắn muốn gặp ta?” Nhậm Doanh Doanh gật đầu, cười nói: “Tuy rằng ta không biết ta đoán đúng hay không, nhưng thoạt nhìn, Đông Phương thúc thúc đối với Hoa tiên sinh vẫn là thực để ý.” Hoa Mãn Lâu dừng lại một hồi lâu, mới nói: “Ta đây thật là không biết lại có chuyện như vậy…” Nhậm Doanh Doanh nở nụ cười, nói: “Đó là đương nhiên, nếu không Đông Phương thúc thúc làm sao có thể cho phép Hoa tiên sinh tiến lên Hắc Mộc Nhai? Hắc Mộc Nhai từ trước đến giờ đều là không cho ngoại nhân tiến vào. Tuy nói ngài có thể xem như lão sư của ta… Nhưng quy củ trong giáo vẫn phải tuân theo. Cho nên, ngày đó Hoa tiên sinh chống lại hắn, Đông Phương thúc thúc là thực sinh khí mới đưa ra loại này mệnh lệnh”. Nói đến nơi này, Nhậm Doanh Doanh lén liếc mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, lại mang theo chút khó xử nói: “Đông Phương thúc thúc nhất định là cho rằng bị mất hết mặt mũi nên mới…Hoa tiên sinh, thực sự thực xin lỗi a! Đều do Doanh Doanh tùy hứng…” Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói: “Ta đã muốn nói, không ngại. Hơn nữa, ta cũng thật cao hứng có thể tới nhìn ngươi.” Đang lúc hai người trò chuyện về cuộc sống trong hai năm này, không khí hòa hợp đến cực điểm thì bên ngoài truyền đến tiếng thị nữ thông báo: “Bẩm Thánh cô, Dương tổng quản đến.” Nhậm Doanh Doanh nghe vậy nhíu mày, nhìn sang Hoa Mãn Lâu ngồi ngay ngắn bên cạnh, thế này mới nói: “Thỉnh hắn vào đi.” “Là!” thị nữ lên tiếng trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân. Sau đó, Dương Liên Đình bước vào. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một người nam nhân đang cùng Nhậm Doanh Doanh ngồi bên cạnh bàn. Hắn chính là Hoa Mãn Lâu sao? Dương Liên Đình trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, hắn chỉ sợ là không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu lại là như vậy một người. Mang theo ôn hòa mỉm cười, cả người lộ ra thực im lặng, thực hòa hợp hơi thở. Giáo chủ nhưng lại quá mức để ý một người như vậy… Thật sự là không nghĩ tới! Dương Liên Đình nhưng thật ra khoong quên cấp bậc lễ nghĩa, đối với Nhậm Doanh Doanh hành lễ, sau đó lại hướng tới Hoa Mãn Lâu chắp tay nói: “Vị này chính là Hoa tiên sinh đi? Cửu ngưỡng đại danh (ngưỡng mộ đã lâu).” Tự nhiên là ngưỡng mộ từ lâu! Mấy ngày nay mỗi ngày đều phải quét tước chỗ ở của người này, lại là do giáo chủ tự mình hạ lệnh, Dương Liên Đình hắn làm sao dám quên? Hoa Mãn Lâu đối mặt Dương Liên Đình đứng lên thi lễ, ôn hòa nói: “Dương tổng quản khách khí.” Dương Liên Đình ở trong lòng lạnh lùng cười, trang cái gì quân tử phong nhã? Người như thế hành tẩu trên giang hồ, cũng không sợ sớm hay muộn bị người giết? Dương Liên Đình ngoài miệng vẫn tỏ ra khách khí: “Hoa tiên sinh! Giáo chủ mấy ngày trước đây cũng đã mệnh nô tài an bài ngài ở lại Linh Hinh các! Hiện tại canh giờ không sớm, xin để thuộc hạ mang ngài đi nghỉ ngơi đi.” Lời này vừa nói ra, Hoa Mãn Lâu có điểm kinh ngạc không nói gì, Nhậm Doanh Doanh cũng ngây người một chút. Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói Đông Phương Bất Bại tự mình an bài chỗ ở cho một người, càng đừng nói lại là ở tại Linh Hinh các. Mà Hoa Mãn Lâu lại là không nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ làm như vậy, tựa hồ có điểm không giống hắn a. Bất quá nếu là Dương tổng quản nói, vậy hẳn không phải là giả. Hoa Mãn Lâu mỉm cười, đối Dương Liên Đình nói: “Nếu đã như vậy, vậy làm phiền!” Sau khi nói xong, hắn lại chuyển hướng Nhậm Doanh Doanh, nói: “Doanh Doanh, ta đây đi trước. Ngày mai lại đến nhìn ngươi.” Nhậm Doanh Doanh lưu luyến đưa Hoa Mãn Lâu đến cửa, đối với Dương Liên Đình nói: “Dương tổng quản, Hoa tiên sinh ánh mắt không có phương tiện, ngươi cẩn thận một chút chiếu ứng.” “Cái gì? Hoa tiên sinh là người mù?” Dương Liên Đình đến tột cùng là thật kinh ngạc hay là giả vờ, không ai biết được. Nhậm Doanh Doanh vừa nghe những lời này, trong lòng dâng lên mãnh liệt tức giận, trừng mắt nhìn Dương Liên Đình, đè thấp cổ họng nói: “Dương tổng quản, ngươi nói cái gì đâu?” Dương Liên Đình vẻ mặt khinh thường, ánh mắt không có phương tiện, không phải là người mù sao? Chẳng lẽ hắn còn nói sai? Dương Liên Đình liếc mắt về phía Hoa Mãn Lâu, nhưng làm cho hắn có chút thất vọng là Hoa Mãn Lâu một chút sắc mặt một chút cũng không biến đổi, vẫn là cười ôn nhu vô cùng. Hoa Mãn Lâu phát giác Nhậm Doanh Doanh cảm xúc, vỗ nhẹ nhẹ nàng mu bàn tay, ý bảo nàng không cần sinh khí, lập tức xoay người đi về phía trước hai bước, đến Dương Liên Đình bên người, mới nói: “Dương tổng quản không cần quá để ý, chỉ cần dẫn đường là có thể. Hoa mỗ như vậy đã nhiều năm, cũng đã muốn thói quen. Chính là lần đầu tới Linh Hinh các, đường xá có phần không thông thuộc, còn muốn làm phiền Dương tổng quản.” Dương Liên Đình nhếch khóe miệng, ở trong bụng khinh thường hừ một tiếng, chắp tay nói: “Hoa tiên sinh khách khí! Đây là thuộc hạ phải làm.” Nói xong, Dương Liên Đình đi trước dẫn đường. Hoa Mãn Lâu mang theo mỉm cười đi theo Dương Liên Đình phía sau, nhàn nhã lững thững giống như tản bộ. Nhậm Doanh Doanh phất tay nhìn theo, cũng không biết vì cái gì, nàng lại vụng trộm nở nụ cười. Thật ra, nàng cảm thấy này một trước một sau đi tới hai người, nếu theo phong thái khi chất đến xem, quả thực liền giống như khác nhau một trời một vực. Nếu nói Hoa Mãn Lâu chính là đang dẫn cẩu đi dạo, nhưng thật ra thực chuẩn xác =)) Linh Hinh các mấy ngày nay bị sửa sang lại có điểm trống rỗng. Nguyên bản nổi tiếng bởi các loại núi giả, thạch bích kỳ lạ, giờ phút này lại ngay cả một khối thạch bằng nắm tay cũng không thấy. Sau khi đưa Hoa Mãn Lâu tới Linh Hinh các, Dương Liên Đình bỏ lại câu “Sẽ không quấy rầy ”, xoay người bước đi. Hoa Mãn Lâu có điểm bất đắc dĩ, dù sao nơi này mới đến, hắn làm sao có thể biết rõ chi tiết? Xem ra đành phải chậm rãi sờ soạng. Hoa Mãn Lâu sờ cửa bước vào Linh Hinh các. Trái năm bước có một chỗ rẽ… Nga… Còn có một cây cột…… Hoa Mãn Lâu chú ý ghi nhớ. Hắn từ khi bảy tuổi bị mù, liền luôn luôn học hỏi làm sao có thể nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh xa lạ. Bởi vậy, Hoa Mãn Lâu cũng dựa vào đó luyện thành ngày nay công phu nghe tiếng gió đoán biết vị trí. Liền ngay cả Lục Tiểu Phụng đều nói qua, hắn có thể không tin hai mắt của mình, nhưng tuyệt đối tin tưởng Hoa Mãn Lâu lỗ tai. Cho nên, khi Hoa Mãn Lâu đụng đến cây cột thứ sáu, hắn đột nhiên dừng lại. Lập tức, Hoa Mãn Lâu hướng tới một cái phương hướng nhẹ nhàng cười nói:“Đông Phương tiên sinh…… Ngươi xuất quan?” Đông Phương Bất Bại bạch y phiêu nhiên xuất hiện ở tại Hoa Mãn Lâu phía sau. “Ngươi… Đang làm cái gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày nhìn hành động của Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu không thèm để ý, cười cười, nói:“Như ngươi chứng kiến, ta ở quen thuộc hoàn cảnh.” Đông Phương Bất Bại lại đến gần hai bước, nói:“Như thế nào không có người hầu mang ngươi?” Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ta thói quen một người.” Hắn cũng không có nói Dương Liên Đình liền như vậy bỏ lại hắn đi rồi. Dù sao Đông Phương Bất Bại người này tính tình không tốt, lại khó nắm bắt, vạn nhất hắn nói sai cái gì, chẳng phải là lại hại một mạng người? “Hừ!” Đông Phương Bất Bại nhìn mắt Hoa Mãn Lâu hừ lạnh một tiếng, như là đã nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Hoa Mãn Lâu lúc này chuyển hướng đề tài:“Đông Phương tiên sinh, lúc này đã muộn, như thế nào lại muốn tới nơi này? Còn không nghỉ ngơi sao?” Đông Phương Bất Bại không có đáp lại Hoa Mãn Lâu, chính là lạnh lùng nói: “Ta mang ngươi trở về phòng.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại xoay người bước đi, chính là bước chân đặt nặng một chút. Hoa Mãn Lâu liền đi theo Đông Phương Bất Bại phía sau, nghe hắn rất nhỏ lại cực rõ ràng tiếng bước chân, trong lòng dâng lên một loại cảm giác cổ quái, vốn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại sẽ tìm hắn phiền toái, ít nhất là không khí giữa hai người sẽ trở nên xấu hổ. Nhưng là không nghĩ tới, lại vẫn là như thế tự nhiên. Chẳng lẽ thời gian thật sự có thể hòa tan hết thảy, lại hoặc là Đông Phương Bất Bại căn bản là không đem hắn để ở trong lòng? Không, hẳn là nói, hắn Hoa Mãn Lâu chính mình tưởng nhiều lắm đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.