Câu Truyện Thanh Xuân

Chương 3: Đua xe




- Ngươi đi bắt giữ tiểu cô nương kia, miễn cho không cẩn thận trốn đi mất. Ta đi lấy tánh mạng lão thái bà kia, thấy mà buồn nôn.

- Ân, tốt.

Hai người phân phối xong nhiệm vụ liền phân biệt lao về phía Quỳ bà bà và Mai Đông Nhi. Nếu Vương Chấn đã không cho bọn hắn chén vào, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng làm chút chuyện.

- Đừng mà, van cầu bỏ qua cho ta đi.

Quỳ bà bà kinh hãi hét lớn một tiếng, muốn bỏ chạy ra ngoài, bị một gã Võ Tôn một chỉ điểm tới, lập tức nổ tung trên không trung, nổ chỉ còn lại cặn bã cặn bã. Cây quải trượng kim loại kia cũng bị nổ cho cong lại, cắm thẳng trên mặt đất, chấn động không thôi.

Mai Đông Nhi cũng hoảng hốt, nhưng nàng sao có thể chạy khỏi tya Võ Tôn được, lập tức đã bị lĩnh vực chi lực trấn áp, không thể động đậy, chờ đợi xâm lược.

- Đáng chết.

Lý Vân Tiêu một mực đang triền đấu với Vương Chấn rốt cục biến sắc, quát một tiếng thuấn di qua trên không trung, xuất hiện ở trước người Mai Đông Nhi, kiếm quang liền đâm tới trên người Võ Tôn kia.

- Ha ha, để bản tôn tới thu thập ngươi.

Tên cường giả Võ Tôn kia sau sững sờ lập tức cười ha hả. Mười thành công lực hội tụ nơi lòng bàn tay, linh khí bốn phía cơ hồ bị hắn rút ra không còn, toàn bộ quán rượu đều cơ hồ muốn sụp đổ xuống, ở trên lòng bàn tay hắn hiện ra một hắc động, bắt đầu thôn phệ tất cả.

Lý Vân Tiêu mở ra Thiên Mục, Phượng Hoàng Chân Hỏa tụ thành một đường đốt tới, những nơi hỏa diễm màu đen đi qua đều có khe hở hiện ra, vậy mà trực tiếp đốt tan cả không gian.

- Từ.

Tên Võ Tôn kia lại càng hoảng sợ, đã bị uy thế kia dọa sợ. Lực lượng truyền đến từ ngọn lửa kia khiến hắn cảm thấy kinh hãi khủng bố. Lập tức thu hồi chưởng lực, trốn đi chỗ khác.

Lý Vân Tiêu sau khi bắn ra một đạo hỏa diễm lập tức thả ra Hồ Lô Tiểu Kim Cương, hóa thân dài hơn hai mét, thủ hộ trước người hai người.

Vương Chấn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:

- Khôi lỗi cấp bậc Võ Tôn, ngươi là người Thiên Diệp Tông sao?

Thiên Diệp Tông am hiểu cơ quan Khôi Lỗi Chi Thuật, ở đại lục Thiên Vũ gần đây luôn thần bí, nhưng thực lực lại không thể khinh thường, theo như truyền thuyết thì trong tông còn có khôi lỗi cấp bậc Võ Đế nữa.

Lý Vân Tiêu thở ra vài hơn, thuấn di liên tục cùng đạo Phượng Hoàng chi hỏa vừa rồi đã khiến hồn lực hắn suy kiệt, nếu không thả ra Hồ Lô Tiểu Kim Cương thì sẽ rất nguy hiểm.

Vừa rồi dùng thân thể đánh với Vương Chấn hồi lâu, hoàn toàn là vì kiểm nghiệm cường độ nhục thể của mình, dưới loại Bất Diệt Kim Thân cường độ sơ cấp này, không sai biệt lắm có thể đấu với Võ Tôn mà chỉ hơi rơi vào hạ phong.

Nếu Vương Chấn biết rõ đối phương một mực vẫn lấy mình ra để thí luyện..., không biết trong lòng sẽ có ý nghĩ này. Ba người đều lộ vẻ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Hồ Lô Tiểu Kim Cương, cảm nhận được khí tức chấn động phát ra từ trên ngừoi đối phương, trong lòng liền bất an.

- Vốn muốn đùa giỡn với các ngươi một chút, nhưng các ngươi đã không quý trọng, vậy thì trò chơi đến đây kết thúc.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bỗng nhiên tiến lên, khí tức Võ Tôn trực tiếp áp tới, mặc dù không có lĩnh vực chi lực, lại như bài sơn đảo hải, ngay sau đó Kim Cương Quyền đánh ra, một phương không gian trực tiếp bị bao phủ dưới quyền uy, tùy thời đều muốn vỡ ra.

Ba người Vương Chấn kinh hãi, lực lượng một quyền này vậy mà khiến bọn hắn khó có thể chống cự nổi.

Ba người đều Võ Tôn đê giai, mà Hồ Lô Tiểu Kim Cương lại là bán yêu bán khí, đủ để chống lại tồn tại Võ Tôn đỉnh phong, một quyền này đánh ra, không gian bốn phía cũng theo đó vặn vẹo, toàn bộ quán rượu hoàn toàn bị cuốn vào trong quyền mang, ầm ầm hóa thành bột phấn mảnh vụn, theo gió tứ tán.

- Mau chạy nhanh đi.

Vương Chấn rốt cục luống cuống, tình thế vốn ổn áp đối phương thoáng cái đã nghịch chuyển, lập tức đến phiên mình phải trốn chết.

Ba người kinh hãi liên tục hét lớn, vận chuyển nguyên lực tới đỉnh phong, hợp lực phá vỡ một một khe hở không gian, lao đi nhanh đi nhanh như gió, ba đạo quang mang lao ra khỏi phạm vi chưởng phong của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, bỏ chạy ra bên ngoài.

Mai Đông Nhi mặc dù biết Hồ Lô Tiểu Kim Cương có thể thắng được ba người, nhưng dưới một quyền lập tức khiến tình thế xoay chuyển, đánh cho ba người phải chạy trối chết vẫn cảm thấy ngốc trệ.

- Hừ, đã bắt đầu chơi thì đừng hòng đi được.

Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, thi triển ra chút hồn lực cuối cùng tiến hành di hình hoán vị, trực tiếp truyền tống Hồ Lô Tiểu Kim Cương tới trước mặt ba người, thân ảnh cực lớn chặn ba người lại, lại đánh xuống một quyền.

- Đừng mà

Vương Chấn hoảng hốt, sợ hãi rống nói:

- Ta chính là thiếu chủ Diệu Huyền Tông, ngươi giết ta sẽ có hậu hoạn vô cùng đấy.

Giờ phút này quán rượu đều đã bị phá huỷ, đại lượng võ giả tụ tập bên ngoài nghe được tiếng đánh nhau bên trong không ít người cũng biết thiếu chủ Diệu Huyền Tông ở trong đó, tất cả đều đang âm thầm suy đoán, không biết cô nương nhà ai muốn xui xẻo, lại không nghĩ đến thấy một màn quán rượu bị sụp xuống như thế.

Bắt đầu còn tưởng rằng ba người chạy ra là mấy tên xui xẻo, không nghĩ tới người đang kinh hô dĩ nhiên là thiếu chủ Diệu Huyền Tông, Vương Chấn, mà đại hán thuấn di ra kia lớn lên lại giống như yêu thú, hoàn toàn không có hình người.

- Thiếu chủ, nhanh thi triển độn linh phù đi.

Trong đó một gã cường giả Võ Tôn kinh hãi rót nguyên lực vào hai đấm, khsi thế trên người cũng kéo lên, dùng lực lượng một người ngăn cản lại quyền uy của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, thay Vương Chấn tranh thủ một chút thời gian

Tên Võ Tôn khác cũng đột nhiên giác ngộ, loại tình huống này muốn tất cả mọi người sống sót là chuyện không thể, chỉ có thí tốt bảo vệ soái. Hắn cũng lập tức bộc phát ra lực lượng mạnh nhất, quát mạnh nói:

- Thiếu chủ đi mau.

Hai người dưới nguy cơ lập tức trung tâm hộ chủ khiến người bốn phía đều lau mắt mà nhìn, nhưng trong lòng đều liên tục kinh hãi, rốt cuộc là người phương nào lại dám giết thiếu chủ Diệu Huyền Tông, mà người này không ra người, yêu không ra yêu, đến cùng là vật gì?

Vương Chấn sau khi kinh hãi, rốt cục cũng tỉnh táo lại. Chỉ là hắn bình thường luôn cao cao tại thượng, chưa từng đối mặt qua nguy hiểm sinh tử, bởi vậy nên mới nhất thời luống cuống tay chân, sau khi tỉnh táo lại, hắn lập tức từ trong nhẫn lấy ra một khố Cổ Ngọc, nhanh chóng đánh vào mấy cái pháp quyết.

Lý Vân Tiêu xa xa trông thấy, đồng tử đột nhiên co lại, trầm giọng nói:

- Cổ linh phù? Hơn nữa là độn phù

Thân ảnh hắn lập tức hóa thành một đạo quang mang xông tới, trong miệng truyền âm cho Mai Đông Nhi nói:

- Ngươi về cứ điểm thương hội Lôi Phong trước, có Mạc Tiểu Xuyên ở đó đủ để bảo vệ ngươi an toàn, ta giết người này sẽ tới sau.

Ngay khi Lý Vân Tiêu lao ra, một quyền của Hồ Lô Tiểu Kim Cương rốt cục đã phá vỡ phòng ngự do hai gã Võ Tôn kia liên thủ bố trí, trực tiếp đánh cho hai người thành cặn bã, huyết nhục bay đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.