Cậu Tốt Nhất Là Thế

Chương 40: Phiên Ngoại




Trước đến giờ tôi luôn biết rằng thằng Khương rất tốt với tôi, nó luôn bảo vệ và giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng mà… ko có nghĩa là nó biết tất cả, hiểu tôi tất cả và luôn luôn tỉ mỉ quan tâm tôi đến như vầy. Tôi ko tin mà cũng chắc là sự thực nếu thật thế. Dẫu sao, tôi ko thích thằng Khương ko phải vì nó đã có bạn gái mà là vì tôi đơn giản ko hề có 1 tí ti nào là cảm giác nào với nó, dẫu bây giờ nó nói thích tôi thì tôi cũng sẽ lắc đầu… tôi ko đơn thuần và phóng túng quá đỗi như vậy. Nhưng mà, tại sao nó lại có “hộp vẽ nghệ thuật của Ý” trong tay – tôi ko có tin là nó kè kè ở bên tôi để làm dùm tôi những chuyện này. Mà hồi nãy đâu phải nó giành đc hàng, tôi nghe giọng thì biết chứ.

- Tại sao mày có nó? Tao ko nghĩ mày đi giành lộn với người mua đc nó vì tao đâu. – Tôi nói với nó bằng vẻ nghi kị.

- Mày thử đoán coi…!! Hử… - Thằng Khương nhún vai 1 cái rồi làm ra vẻ thần bí.

- Ko chơi trò đánh đố! Tao đang phát bực đây, ko chơi cân não nhá! – Tôi chau mày lại vì bực mình, tôi từ nhỏ đã chúa ghét cái trò đánh đố mù tịt đó, thà là tôi đố người ta thì đc chứ tôi ko chịu ai đố ngược lại tôi. ^_^!

- Thì hãy động não, đoán đại xem sao tao có đc nó.

Tôi liếc xéo nó 1 cái rồi đấm vô bụng nó, tôi ko đấm mạnh mà chỉ đấm nhẹ thôi… ^_^ đấm theo kiểu người ta đấm chơi ấy mà. Bạn bè với nhau tôi ko có làm người ta đau bao giờ, mà dẫu có thích tôi cũng ko dám làm vì thằng Khương rất đô con, nó cũng hay đâm quạu nên tôi hổng bao giờ cù nhay với nó, cù nhay thì có mà thiệt thòi. (>_<) Tôi đã giỡn với nó 1 lần rồi, lần đó tôi mà ko đc nó nhịn là tôi bị đập te… người zì đâu mà xà mâu thí sợ àh!

- Tao bực mình… ko chơi nữa. Cái này nếu mày ko nói ra “tại sao” thì đem wăng sọt rác dùm! – Tôi làm ra vẻ bất cần mặc dầu trong bụng thật sự tò mò vì sao nó có đc cái hộp ấy. Sau khi vẫy tay 1 cái, tôi giả đò bước vô trong quán.

Thằng Khương thì tưởng thiệt nên nó hoảng ra mặt, nó hết hồn vì sợ tôi bực thiệt nên thôi ko chơi đánh đố nữa, nó kéo áo tôi lại rồi dắt vô 1 góc tối. *_* Chẳng nhẽ nó chơi thiệt sao trời?? Còn con Kiều thì sao?? Tôi ko dám tin là nó sẽ làm bậy với tôi, mà nó có làm bậy tôi cũng ko để yên đâu, tôi sẽ lột da nó ra cho kỳ đc mặc dầu phần thắng hơi ít… hic hic…

- Bỏ tay tao ra! Má, kéo đau muốn chết. – Tôi giật tay lại.

- Đc rồi, mày bình tĩnh nghe tao nói!! Hãy bình tĩnh!!! - Thằng Khương lại làm ra cái vẻ đạo mạo đó, nó làm như là nghiêm trọng lắm ấy.

- Ko giỡn! Tao đi vô đây, mày úp mở hoài tao bực mình lắm! Có muốn nói gì thì vô trỏng nói.

- Nhưng còn con Kiều, tao nói nó nghe là ko đc. Nó dễ giải nhưng ko phải lúc nào cũng nhịn đc đâu.

Ôi!! Thề với lòng là tôi đã sợ khiếp rồi, nó đã đề cập kiểu này thì thể nào cũng sẽ giở trò. Tôi đã hứa rồi là ko chơi trò “nhiều người” trong tình yêu nữa mà, tôi cũng ko hứng thú với nói, cũng ko muốn có lỗi thêm với con Nhung và… nếu để thằng Khoa biết tôi đi ngoại tình thì tôi sẽ bị bở rơi (T_T), tôi ko muốn đâu, ko muốn!! Tôi còn thương nó nhiều lắm!!

- Tao ko nghe, mày sắp nói xàm chứ gì!! Ko muốn nghe!! – Tôi bịt tay lại rồi chạy vô trong.

- Mày ko nghe nhưng phải nhận cái hộp này, đã có người nhờ tao đưa cho mày. Nếu mày ko nhận, tao ko biết ăn nói làm sao? - Thằng Khương đưa hộp quà lên và lắc lắc.

“Có người nhờ” – 3 cái từ này làm tôi thức tỉnh. Thiệt là mừng dữ lắm!! Thiệt tình, cái thằng ông nội này xém xíu làm tôi ăn ko ngon, ngủ ko yên rồi. Lát nữa, tôi sẽ đạp nát bàn chân nó. Dám chơi trò cù nhây với tôi.

- Vậy là sao? Tao ko hiểu. – Tôi làm ra vẻ ngơ ngác.

- Có 1 người đã giành đc cái hộp này, hắn biết mày rất thích nó và… kêu tao đưa hộ cho mày, coi như là quà hay cái gì đó… đại loại. Nếu mày thích thì lấy, còn ko thì đem wăng ra sọt rác cũng đc thôi. Mày có hứng thú muốn biết ai ko?

(>_<) Sặc… tôi phát ho khi nghe thằng Khương nói. Tôi dự đoán quả ko sai, tuy rằng đối tượng ko phải nó nhưng cũng xiêm xiêm giống vậy, đằng nào cũng bảo tôi ngoại tình thêm 1 lần nữa, tôi sẽ ko làm!!!

- Ai? – Tôi nhăn mặt hỏi nó, mặt ra chiều hồ nghi và mơ hồ.

- Tao nói trước ko phải thằng Khoa, cũng ko phải tao, ko phải ai có wen với mày nhưng cũng ko phải người mày thích hoặc gần gũi mỗi ngày.

- Đừng nói kiểu đó! Tao càng lúc càng phát nóng máy đây.

- Người đó dặn tao là ko nên nói cho mày nghe về hắn, nhưng mà… tao thấy ko thể ko nói. Nếu như hắn có lòng thích mày thì ko thể để hắn “đơn phương” vậy mãi đc, hắn ko có con đảm nói với mày đâu. Hơn nữa, có chắc là mày chịu chấp nhận hắn khi có quá nhiều thành kiến vậy ko? Biết đâu tao nói ra thì mày có chút ấn tượng tốt về người đó hơn, chịu mở đường cho nó. Tao nói ra thì nó sẽ trách tao thất hứa, tao cũng ko phải là người quân tử nữa. Nhưng mà… vì mày – vì đứa bạn thân nhất của tao, tao sẽ làm ngược lại 1 lần xem sao? Đc ko? Có hứng về người vô danh đó ko?

Tôi hình như đã lờ mờ đoán ra lời của thằng Khương, bạn phải biết tôi là 1 ngừơi sống nội tâm và tôi có óc suy luận lẫn tính tỉ mỉ cao… tôi 1 khi đã dự đoán ra cái zì thì cái đó ko ngoại lệ. Tôi ko tin ai đó có thể nó dối, nói láo hoặc nghĩ lệch hướng khác để tung hoả mù tôi đc trước mặt tôi. Tôi hình như có giác quan thứ 6, tôi có thể đọc và hiểu đc cái zì ở trong đầu kẻ đối diện… thường là vậy đó! Nhưng, lần này tôi mong là ngoại lệ đi…

- Hứng thú có thừa. Rất có hứng thú đấy chứ.

- Tao cũng nhắc lại 1 lần: nếu thích, có thể làm theo ý mình. Ko thích, ko cần làm gì cả. 1 khi mày muốn sở hữu 1 tình yêu lạ thì đôi khi phải… chịu tìm hiểu nó hơn.

- Thôi, đừng nói vòng vo nữa mày. Zô đề đi!

- Đc. - Thằng Khương im lặng 1 hồi lâu, nó khoanh tay trước ngực và thở dài 1 tiếng như là khó xử lắm! – “Mày có nghe đến Đoàn Tướng Quân ko? Tao chắc mày có nghe, có biết, mà chẳng những vậy… mày còn đụng độ với hắn rất nhiều lần nữa là khác.”

Tôi thề là tôi đã đoán đúng, cái gì thì cái chứ tôi ko ham lần này rồi. Trực giác của tôi ko sai nhưng lần này tôi đã hi vọng ko đúng. Tại sao tất cả vạn vật trên thế gian luôn muốn chống chọi lại tôi, tại sao tôi càng ko muốn cái gì thì ông trời cứ tặng cho tôi cái ấy. Tôi thù ghét tên Quân ấy. Tôi căm ghét hắn!! Tôi muốn đá hắn 1 cái cho hắn chết chứ ko muốn như vầy (T_T)…

- Mày… mày nói lại 1 lần xem! Nói lại cho tao nghe đi!... – Tôi sợ mình nghe lầm nên đành phải cho nó đính chính lại 1 lần nữa.

- Thằng Quân khối 12, “Đại Tướng Quân - Thần tượng của học sinh nữ khối 12” là 1 người thích con trai. Nó thích mày và điều đó ko thể chối cãi. Bằng chứng: có quà nhiều điều nó làm vì mày, cho mày… ko nề hà, ko so đo, ko đòi công, ko kể khổ. Mày tin hay ko thì tuỳ vào mày đó. - Thằng Khương nhấn mạnh 1lần nữa. Ôi!! Thiên chúa ơi, nó ko hề nói dóc tôi, lần này nó nói thiệt. Cái mặt nó khi nói sự thật luôn nghiêm túc như vậy. Tôi đã sợ rồi, tôi ko muốn thiệt sự mà!!

Thình thịch… thình thịch… thịch thịch…

Trái tim tôi đập liên hoàn như đang nhảy bản nhạc Tango “Bến Thượng Hải” trứ danh! (>_<) Cái bản nhạc bất hủ diễn tả cảnh 1 cô gái muốn trốn chạy tình yêu, cô ta luôn vùng dậy và chạy ra khỏi vòng tay của chàng trai bằng những vũ điệu lả lướt. Còn người con trai thì luôn luôn níu kéo cô ta vào vòng tay của mình, luôn luôn lướt đôi chân theo sau tà áo của cô gái và trở thành cái bục để đỡ cô ta mỗi khi cô ta vấp ngã. Kết thúc bản nhạc là sự đồng ý của cô gái và cô ta đã ngã vào lòng chàng trai… nhưng đó chỉ là trong bài Tango thôi, còn tôi thì đừng hòng. Sẽ chẳng bao giờ tôi chấp nhận hắn. Cho dù chết cũng ko. Tôi ko phải cô gái yếu đuối trong bài Tango đó, tôi sẽ chẳng bao giờ để vòng tay của người thanh niên bắt được và kéo vào lòng… ko bao giờ!!

- Mày giỡn chắc? Nó… nó hung dữ như vậy, nam tính như vậy thì làm sao đc. Hơn nữa, nó đẹp trai thế thì thiếu gì gái đẹp bu quanh, mắc mớ gì mà phải đi thương 1 đứa như tao. Ko có zì cả: ko đẹp cũng ko giỏi, ko giàu cũng chẳng hơn người… Mày chọc tao hả mày ơi. – Tôi vẫy tay, lắc đầu ra vẻ từ chối. Tôi làm như ko tin để có cái chối từ.

- Tin hay ko là tuỳ mày. Nhưng, mày đâu có biết nó thích mày từ lúc mới gặp. Mà mày cũng đâu có biết nó thích mày bao lâu đâu.

- Thôi! Xàm quá đi!!! Dẫu cho có thì cũng là “vui qua đường” thôi mày ơi. Tao và nó chỉ mới gặp nhau chưa đc 1 tháng, mày có biết tao với nó có thành kiến cỡ nào ko? Tao mấy lần đụm chạm nó rồi đấy. Lần nào nó cũng…

(~_~) Tôi quả thực đã sai! Tôi đáng lí ko nên nói đến đó để mình phải cứng họng ko thể nói tiếp nữa. Tôi dường như đã… bị khối óc chi phối, khối óc nó đang bắt con tim tôi phải tin đó là sự thực và chấp nhận đi!! Áh!!! Tôi ko thể nữa mà… tôi ko thể bắt cá thêm hoài như vậy.

- Mày biết nói như vậy thì đúng rồi. Mày biết nghĩ đến nó luôn nhịn mày đủ kiểu thì mày cũng lờ mờ chịu nhận ra tao nói thiệt mà. Tao ko biết mày với nó làm sao nhưng lần này… tao quả thực tán thành chuyện này. Mày với thằng Khoa thì tao ko bao giờ tán thành, kể cả lúc mày vui vẻ bên cạnh nó cũng ko. Tao với mày làm bạn 2 năm rồi chẳng lẽ tao ko hiểu mày sao? Mày vô tư, vui vẻ, quậy phá, lanh lợi, cứng rắn, là 1 chỗ tư vấn tốt cho ai lỡ chân, bị bế tắc… ngoài mặt thôi nhưng bên trong mày yếu đuối, mỏng manh, dễ bị tổn thương rất nhiều. Tao chưa biết mày nghĩ thế nào, tao cũng ko thể cảm thông nhiều cho mày vì tao ko ở hoàn cảnh đó nhưng tao rất vui vì mày coi tao là bạn thân, tâm sự, nói hết sự thực cho tao nghe mỗi khi buồn. Tao thấy đó là vinh hạnh. Thằng Khoa… mày nghe tao đi, nếu mày cứ tiếp tục kiểu đó nữa thì đến 1 lúc nào đó sự thật bị phơi bày mày sẽ ko có zì cả, mất trắng… bởi vì nó 1 bà cô rất cưng nó, bả sẽ làm tất cả, bất chấp hậu quả để “xử” mày đó Phong àh. Còn thằng Quân, tao chưa rõ nó nhiều nhưng tao biết nó có thể bảo vệ mày. Tin tao đi Phong!

- Im đi!! – Tôi biết mình sai nhưng đã lỡ rồi, tôi đã đấm vào mặt thằng Khương 1 cái.

Tôi thực sự đã vô tình với những lời nói đó, tôi ko thể từ bỏ những zì mà mình khó khăn lắm mới đạt đc, tôi ko thể nào buông tay với chính mình 1 khi tôi đã dốc sức thật nhiều mới có. Tôi ko muốn chấp nhận thêm 1 ai nữa, 2 ngừơi – 1 trai 1 gái với tôi là quá đủ. Thời gian để tôi chấp nhận họ còn ko có thì huống chi là thêm 1 người nữa chứ. Tôi ko thể?

- Tao luôn ủng hộ mày, bất cứ lúc nào, ở đâu hay vì chuyện gì. - Thằng Khương nhìn tôi, mặt nó méo xẹo vì đau. Nó lấy tay xoa xoa cái má ra chiều đau đớn lắm rồi. Nhìn mặt nó là biết, nó vừa đau vừa quạu nhưng ko nói ra… nó thương tôi đến thế! Nếu là tôi: thằng nào đánh tôi 1 cái rõ đau như vậy tôi sẽ ko ngần ngại mà “bộp” vô mặt nó vài bộp tay cho đã ghét ấy chứ, giá nào tôi chịu nhịn. – “Mày đánh tao đau quá thằng quỷ.”

- Xin lỗi. Tao ko có cố ý, ai bảo mày nói đụng chạm tới thằng Khoa chi. Từ nay đừng có chêm nó vô nữa, tao coi đó là 1 vấn đề nhạy cảm.

- Tao thú thật: mày ko có kết quả với nó đâu. Bây giờ vừa bắt đầu, mày kết thúc sớm sẽ ko đau khổ, ko buồn trong lòng nhiều đâu.

- Im…

Tôi lại giơ tay lên và định đấm tiếp thằng Khương 1 đấm nữa. Nhưng, lần này nó đã đoán ra đc tôi sẽ làm zì và nó nhanh tay chụp quả đấm của tôi lại.

- Tao biết ngay mà. Mày nói chuyện thường ko kiềm chế đc bản thân. Chỉ có thằng Quân nó mới hạp đc với mày, chịu nhịn mày đủ điều… – Thằng Khương lại nói tiếp, tôi ghét nó hay nói xàm kiểu đó. Cũng vì lí do đó mà tôi thường hay cãi lộn với nó như cơm bữa mỗi ngày, nó thì cù nhây lắm! Nói 1 chuyện là nói mãi ko thôi, nói đến khi nào ngô khoai, lí lẽ thuộc về nó thì nó mới thôi. – “1 món quà cũng như 1 lời nói vì mày có thể làm tất cả.”

- Mày biết cái gì mà nói hoài vậy? Tao với hắn chỉ mới biết nhau thôi mà, ko đếm đc hơn 2 tuần đâu. Tao chỉ là coi thằng đó nó hay điên điên nên chọc thôi, tao với nó ko hề có ý gì mà. Mày tin tao đi!

- Vậy sao nó nói với tao là biết mày hơn 10 năm rồi. Mày nói thiệt hay nó nói thiệt?

- Có điên hoạ ra mày tin nó. Khùng! Còn cái này, mày đem về trả nó dùm tao… nói tao cảm ơn nhưng tao sẽ ko nhận đâu.

- Mày đừng cố chấp nữa! Thằng Khoa chưa làm gì đc cho mày còn thằng Quân nó cho mày nhiều rồi, vả chăng ko chấp nhận đc, cũng thử 1 lần xem! Biết đâu lâu ngày sinh tình cảm??

- Tao đã nói là ko mà, tao với nó đâu phải vợ chồng thời phong kiến đâu mà lâu ngày sinh tình cảm. Còn thằng Khoa đừng có nói tới nó đc ko?! Tao…

- Nghe tao nói hết! - Thằng Khương tự nhiên lấy tay bóp miệng của tôi lại, nó lần này dùng bạo lực để giải quyết tôi thì ko thường đâu. – “… nhảy vô họng tao wài làm sao tao nói đc, nói tới bao giờ hết?”

- Au… đ… aou… bỏ… za!!!

Tôi cố gắng vẫy vùng để thằng Khương bỏ ra, cái tay nó thì bự mà cái miệng tôi thì nhỏ xíu xiu àh, nó bóp cái là đau muốn chết. Giống như dùng kìm thép bẻ cái nhánh cây non vậy đó, kẹp chặt vô khiến cái miệng đau đến rụng hàm vậy đó! Bạn ko tin thì để nó thử 1 cái, bảo đảm quai hàm sáng mai ra sẽ dính 5 dấu tay, ăn sáng ko đc ấy chứ!

- Bỏ ra ko đc nhảy vô họng nữa, nghe nói hết rồi muốn làm zì thì làm! Đc hong?

Tôi gật đầu lia lịa để nó bỏ ra. Gật cũng mất thời gian nữa, mất chừng 2’ vậy đó. Mà 2’ đi qua thì hàm tôi đã bắt đầu sưng rồi. Tôi đang đau lắm! Đang bực mình nữa.

- Má ra… bóp quai hàm đau muốn chết mẹ àh. Lần sau, nhè nhẹ tay thôi mày! – Tôi bực mình liếc xéo nó.

- Sẽ ko có lần sau đâu, 1 lần nói chuyện với mày kiểu này là đủ rồi, làm hình sự mệt thấy pà. Mà chung quy cũng tại mày thôi, ai biểu cứng đầu cứng cổ.

- Nói đại đi mày, tao về đi ngủ sớm mai còn đi học. Ko thôi mai tao đi trễ pà Thái Hậu móc họng tao ra.

- Okay! - Thằng Khương gật đầu với tôi quả quyết rồi nó lại nói tiếp: “Mày còn nhớ tấm thiệp bữa thứ 2 ko?”

- Thì sao? Mày hỏi làm gì? Ý mày là tấm thiệp đầu lâu đó hả?

- Ừ, thật ra thì nó ko phải của thằng Khoa như mày tưởng đâu. Nó là của thằng Quân tặng cho mày.

Lạy chúa tôi! Tôi ko thể tin mình nữa, 2 tai tôi nổ bùng bùng còn mặt thì ngu ra, miệng thì há hốc còn mắt thì hoa lên. Tôi ko thể tin sự thực này!! Tôi đang xấu hổ chết đi đc, tại sao tôi ko hỏi rõ mà lại đi nhận bừa như vậy. Tại sao tôi có thể nói bừa nói đại với thằng Khoa vậy chứ?? Ôi!! Tôi đang ngượng đến sắp chết, tôi ko thể tin là mình có thể hồ đồ như thế đấy. Nếu như… thời gian cho phép quay lại thì tôi đã ko đi làm trò hề đó đâu, nói bừa nói bãi (T_T).

- Sao mày ko nói cho tao biết? – Tôi cúi đầu xuống đất vì mắc cỡ, tôi đã bị hố với thằng Khoa rồi. Cũng may là nó ko truy cứu tới.

- Thì lúc mày chạy đi tao đã gọi cho mày, tao định nói sự thật thì mày trở chứng, nổi cơn điên lên. Tao nói ra lúc đó mày ko tin đâu, mà có tin thì mày cũng bỏ qua, với lại lúc đó mày khí thế đến vậy thì tao làm sao nói đc. Mày toàn táp tới ko cho tao nói, còn đòi sống đòi chết nên tao hoảng quá mới đâm liều mà làm đại cho mày thôi. Ai có ngờ mày rà đc con sâu trong trái ổi.

(>_<) Thì ra chung quy tại tôi! Tôi đã hố 1 cái rồi, giờ lại thêm 1 cái nữa khiến cái mặt tôi nó muốn nổ 3 nổ 7 ra rồi, dám thề là lúc đó tôi nhìn thấy 1 cái lỗ nào là tôi chui xuống dưới ấy rồi ở dưới luôn cho bớt quê! Tôi hồ đồ, hấp tấp quá! Ko ngờ sai 1 li đi 1 dặm là vậy.

- Cũng ăn hên thôi mày ơi. Nhưng mà… nhờ vậy mới có đc tình yêu Lớn. – Tôi nói bập bẹ như con nít mới tập nói lần đầu, nói để gở hoà.

- Lúc mày té cầu thang cũng là thằng Quân cõng mày đi xuống y tế, nó sợ đến xanh cả mặt, mồ hôi mồ kê đổ như tắm zị đó. Mà cũng may cho mày là nó nhìn thấy mày, ko thôi 1 tí nữa là hốt xác mày rồi.

- *_* Đừng nói nữa!! – Tôi lấy tay ngăn lại, tôi chẳng hề muốn nghe. Kẻ mà tôi thù ghét nhất giờ đã trở thành “ân nhân cứu mạng” của mình.

- Rồi nó ở với mày hết cả tiếng đồng hồ, lúc tao xuống thì mày đã ko sao. Tao để ý thấy nó giống muốn khóc… con trai mà lại yếu đuối đến thế! Mà có ai ngờ nó uýnh người ta vô bịnh viện như cơm bữa vậy mà zì mày nó xém khóc. - Thằng Khương như là ko nghe tôi nói, nó thao thao bất tuyệt luôn. – “Rồi lúc trở lên nó đưa tao cái thiệp, dặn là tao đừng nói với mày. Sợ mày ko chịu lấy.”

- Í mà khoan! – Tôi đạp chân thằng Khương để bắt nó dừng lại, lúc đau nó sẽ la lên chứ ko nói nữa thì tôi mới nói đc. – “Tại sao… tại sao mày wen biết nó? Có phải nó dụ khị mày, đưa tiền thuê mướn mày thêu dệt ko hả?”

- Xì, tầm bậy tầm bạ. Nó thân với anh Trung của tao, hay đi nhậu với anh tao lấy zì tao ko wen nó. Chỉ là mỗi lần gặp ko chào để người ko nói “thấy sang bắt quàng làm họ” thôi.

- Ứh ừh… mà mày nói sao tao cũng ko hiểu nổi? Tên xà mâu đó nói với mày là wen tao hơn 10 rồi… mà tao với hắn chỉ mới gặp đc mấy bữa thôi àh, đếm đi đếm lại thấy hụt nhìu dữ lắm!

- Tao bít zì đâu? Nó nói sao tao học lại với mày y chang vậy thôi. - Thằng Khương lấy tay đập đập lên trán như để móc moi ra cái zì cất trong đầu nó, tôi tin là nó đã wên mất mình định nói zì rồi. – “Àh, rồi còn mấy bữa mày ko đi học đc thì… ngày nào nó cũng lấy lí do rồi lang thang xuống đây hóng mày. Lúc thì nó đi tìm mấy con nhỏ Phóng - Lí Sự (^_^! tức là Phóng Viên chuyên môn Lí Sự ấy mà), lúc thì tìm thằng Thiện, thằng Tân, rồi còn viện cớ đi lộn nữa chứ… nói chung chung là 2 ngày đó nó ra chiều hấp tấp, thấp thỏm lo âu lắm! Mày ko nhìn thấy thôi, thấy thì thương chết. Mấy con nhỏ lớp mình thì chếch lưỡi tiếc rẻ vì ko bít nhỏ nào tốt số đc nó wan tâm, nếu mà tụi nó biết kẻ tốt số đó là mày thì mày sẽ bị lột da ra vì dám hành hạ thần tượng của tụi nó.

- Hứ, làm như tao đi giật chồng của tụi nó zậy. Tại nó… tự dâng hiến cho tao thôi… tao đâu có… tao đâu bắt buộc hắn làm vậy.

- Vậy bây giờ biết sự thật rồi mày định làm gì?

Tôi lại im lặng để trốn tránh câu trả lời của thằng Khương. Tự trong bản thân tôi thì quả thực rất ghét tên Quân, tôi ko hiểu vì sao nhưng tôi lại thấy rất ghét hắn. Hắn hay ăn hiếp, hay quát nạt, hay làm mặt dữ với tôi… nếu như tôi chấp nhận hắn thì tôi sẽ thiệt thòi rất nhiều vì sẽ suốt này bị ức hiếp, ko nói nên lời cho mà xem. Nhưng mà… tôi dường như đã thấy “hơi hơi” chấp nhận hắn từ lúc nào ko biết, tôi ko rõ vì sao tôi bắt buộc phải để ý đến hắn, phải nhìn hắn mỗi khi thấy hắn đi lướt qua hoặc ở đâu đó xa xa. Tôi ko hiểu chính mình nữa. Cái cảm giác này khiến tôi nhớ lại lần đầu tôi biết nhớ nhung 1 ai đó cùng “chiều” với mình - giống như nhớ thằng Khoa… nó ko thôi thúc, ko mãnh liệt nhưng sao nó kéo dài rồi ngân ra như vô tận vậy. Ôi! Chúa đã bỏ rơi tôi, bỏ rơi con chiên này của người. Người ko thôi chơi trò đánh đố với tôi, luôn bắt tôi phải đối đầu với những chuyện tưởng như là ko thể. Tôi làm 1 lần, vẫn muốn làm lần 2 nữa! Áh!!!!!

- … - Tôi ko nói mà vẫn im lặng như chưa bao giờ nghe đc cái gì. Nói đúng ra là giả vờ ko tin.

Thằng Khương cầm cái hộp bút chì nghệ thuật trong tay nãy giờ mà ko đưa cho tôi, bây giờ đột nhiên nó dúi vào tay tôi rồi để tay tôi vịn chặt lên đó, bắt tôi ko đc buông ra.

- Thử cho người ta 1cơ hội đi. Nếu mày có thích nó dẫu chỉ 1 tí xíu… 1 chút xíu thôi… Phong àh, đừng buông tay ra. Nếu mày buông, thì hộp bút chì này sẽ vỡ tan vì nó làm bằng gỗ bào. Mày biết: ở trong thế giới của mình tình yêu là thứ xa hoa, khó tìm khó gặp nhưng nếu tình yêu đến bên thì sao mày ko thử? Cho người ta 1 cơ hội đi, coi như là tự mở 1 cánh cửa nữa cho mình. Tình yêu là phải lựa chọn cho mình, lựa chọn sao cho hạnh phúc mà.

- Tao… - Tôi cảm thấy sợ rồi, tôi ko thể đối mặt thêm 1 lần nữa. Tôi làm vậy là có lỗi với thằng Khoa, tôi với nó chỉ mới bắt đầu thôi mà. Khó khăn lắm tôi mới có nó… phải khó khăn lắm!!

Tôi ko ngờ chính bản thân mình lại yếu đuối đến như vậy, tôi ko thể tin tôi có ngày lại sẽ khóc trc mặt thằng Khương. Từ nhỏ thì tôi mắc bệnh mít ướt rồi, tôi hay khóc mỗi khi thấy bế tắc. Nhưng đó là tôi trc khi hiểu chuyện, bắt đầu từ lúc lớp 8 thì tôi đã ko làm vậy nữa. Tôi bắt mình phải cười mỗi khi gặp trắc trở, nhưng bây giờ… tôi ko thể nữa rồi.

- Hức… hức… hic… huhu… Mày có biết là tao cảm thấy nghẹt thở thế nào ko? Tao ko biết phải làm zì, phải đi đâu, phải chọn hướng nào nữa. Đường tao đi mịt mờ lắm rồi… - Tôi lấy tay bịt mặt lại và khóc ủ ê trong đó. Tôi ko muốn ai nhìn thấy tôi khóc.

- Hướng đi của mày sẽ dành cho thằng Quân mở đường. Tao chưa dám chắc ăn nói với mày là nó sẽ ở bên mày mãi mãi, nhưng ít nhất thì sau này mày sẽ ko phải ngại khi đối mặt với “những người ở trong gia đình” nó như thằng Khoa 1 khi mày chọn đi theo trái tim.

Tôi xiết chặt 2 tay để ôm lấy cái hộp bút chì, tôi tin vào thằng Khương, tin vào những gì nó nói, tôi phải xiết chặt 1 cơ hội nữa cho mình, 1 lần cơ hội mà ông trời ban cho tôi…

- Mày chịu giữ nó, ko buông ra sao? - Thằng Khương hớn hở ra mặt khi thấy tôi ôm cái hộp quà trong tay.

- Tao…

- Đi theo tao!

Thằng Khương kéo tay tôi chạy đi. Lần này, tôi lại tin nó 1 lần nữa và chịu chấp nhận ý kiến ngoài cuộc của nó, tôi tin nó sẽ nói đúng, sẽ giúp tôi hiểu thế nào là “thiên đàng ái ân” của 1 kẻ ko có lối như tôi.

- Đi tìm cho mày 1 người nữa, 1 lần ngoại tình nữa. Hí hí…

Tôi chấp nhận như vậy, tôi sẽ làm như vậy. Thằng Khương lại giúp tôi, nó lại mở đường, lại dắt tôi đi theo hướng trái tim mình, 1 người bạn như nó tìm thật khó. Dẫu có ai muốn đổi bằng vàng tôi cũng ko đổi cho họ đâu, tôi cần có người bạn này. Bạn có hay ko?



- Hãy đứng đây, đợi thằng Quân đi ra. Nó đang ở trong bãi giữ xe… ban nãy tao gọi thì nó nói vậy.

- (>_<) Nhưng tao rối quà mày ơi! Tao ko biết phải làm sao? Mà giả dụ nó cho tao leo cây thì sao, thằng đó hay pa xạo lắm!

- Nó dám pa xạo tao sẽ bóp đầu nó.

- Mày đánh lại nó ko mà nó giọng nhí nhảnh vậy. Hay là tao phải đi hốt xác cho mày ngược lại.

- Coi thường tao vậy hả mày? Tao có đánh ko lại cũng chạy chứ ngu đầu gì chịu trận cho nó đập đầu tao. Tao đâu phải như mày, cắn mãi ko buông.

- Móc họng àh?

Tôi đứng đợi tên Quân với thằng Khương hơn 10’ mà vẫn chẳng thấy ma nào, phải nói là thấy người đi ra đi vô thì đông còn tên Tướng Quân đó thì tăm hơi đã lặn mất ở đâu. Tôi đoán ko sai mà, hắn cho tôi leo cây rồi.

- Tao đi zìa, ko ở nữa.

- Ế, đợi thêm tí đi mày. Biết đâu nó bận zì ở trỏng.

- Bận cái zì? Trong bãi giữ xe có thịt chó cho nó nhậu tới sáng àh?

Tôi liếc xéo nó ra chiều ko tin. Lần này, tôi quả quyết là thằng Khương và tôi đã bị xí gạt. Ai đời nào đẹp trai thế mà bị “khác người” chứ, tôi ko tin nữa đâu.

Và, thế là tôi quay lưng lại và đi vô quán nước. Tôi vô đó thanh toán với anh Quang tiền nước noi rồi cũng sẽ đi về. Tôi sẽ ngủ 1 giấc thật sâu, thật dài và rồi khi tỉnh lại tôi sẽ quên mất cái chuyện tối nay.

- Bye! – Tôi vẫy tay 1 với thằng Khương và đi thẳng luôn. Ko thèm nhìn lại.



…Hịch…

Thề có thiên chúa là tôi ghét nhất khi đang đi đụng phải ai. Tôi muốn đấm nó 1 cái vì cái tội ko nhìn đường, ko biết nhìn ngừơi khác lúc họ đang đi… vừa đi vừa suy nghĩ ^_^!.

Thế nhưng, cái gã đụng phải tôi lại khiến tôi có cảm giác thân quen. Cái cảm giác này tôi gặp đc rất nhiều lần rồi, 1 cái mùi hương pé pi khiến tôi ko sao quên đc (~^_^~), vĩnh viễn tôi ko wên đc. Tôi ngước mặt lên nhìn và bị ngớ ra… thêm lần nữa.

- Sao nói ở trong bãi đậu xe? - Thằng Khương nhăn mặt, mặt nó đang cáu lên vì bực giống tôi.

- Lúc lấy xe thì mới phát hiện bỏ quên chìa khoá *_*, thành thử đi vô lấy lại. Ông nhắn tin cho tôi có zì hong? – Gã đáng ghét đó làm như là ko có sự hiện diện của tôi, hắn làm lơ đi và chỉ bắt chuyện với thằng Khương còn tôi thì ko thèm nhìn lấy 1 cái. Tôi ghét hắn!

- Đó… vì cái đó… đó… người tình trăm năm đó. Chắc là ông có hứng thú tiếp chuyện với nó mà Đại Tướng Quân. Hỉ hỉ… - Thằng Khương chỉ tay về phía tôi. 2 con mắt nó nổi lên chữ “Gian” to tướng.

Tôi thú thiệt là chiều cao của tôi cũng thuộc dạng đc đc, cao 1m63 nhưng ko phải là quá lùn chứ hỉ?? Thế nhưng, đứng cạnh kẻ cao 1m75 như hắn thì tôi giống như 1 cây nấm rơm ko 1 tấc cao nào cả. (>.<) Tôi thấy thiệt xấu hổ vì kém cạnh hắn về mặt này, còn nữa: hắn đẹp trai thế mà… tôi thì như con vịt Đài Loan thì làm sao xứng. Nhưng, cái chính là tôi còn ghét hắn, chưa thể tiếp nhận hắn. Nhưng tôi đã… bị cảm về những cái hắn làm vì tôi rồi, tuy là mới đc vài chuyện ko đâu ra đâu nhưng tôi thuộc dạng “quan trọng hoá vấn đề” nên đó với tôi là những chuyện rất lớn, rất có sức ảnh hưởng.

- Tao đã dặn đừng nói mà… má!!! – Tên đáng ghét đó bặm môi trợn mắt với thằng Khương, hắn tỏ ý ko đồng tình. Tôi ko biết hắn có giả bộ ko nữa, chắc 2 đứa này có câu thông rồi.

- Tại sao lại tốt với tôi như vậy chứ? – Tôi lên tiếng trước để phá vỡ thế im lặng của mình. Tôi chưa nói gì từ nãy đến giờ mà.

- Ừh thì, tại… tại…

- Đừng có tốt với tôi nữa, tôi ko thể trả lại cho ai đó đâu. Tôi ko muốn phải mang ơn. – Tôi bịt chặt tai lại rồi chạy ù đi, tôi ko muốn đối mặt với hắn, ko muốn nghe hắn nói nữa. Tôi sẽ ko chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.