Cô gái này ông đã từng gặp, chính là lần giày ông bị giẫm lên! Không nhớ cô cũng khó, vì cô giống Dĩ Lam như thế! "Hạ Vũ Tình!"
Người đàn ông đứng tuổi này lại nhớ tên cô? Đúng thế, cô cũng không quên người uy nghiêm khí phách như ông! Diện mạo hiên ngang như thế dù là sai cũng chẳng thể dễ quên mất!
Bị người ta bắt gặp đi thang máy chủ tịch, hơn nữa người ta còn nhớ tên cô!
Vũ Tình căng thẳng không biết khóc hay cười, hai chân lập tức hoạt động bước ra ngoài thang máy! "Vì muộn giờ, tôi thấy không ai dùng, cho nên liền......"
"Không vấn đề gì, lần sau đừng thế là được! Nếu mọi người đều vì muộn giờ mà dùng thang máy chuyên dụng của tôi, vậy chẳng phải tôi không có gì dùng rồi?" Đoạn Hồng Đào nói nửa đùa nửa thật!
Vì cô rất giống Dĩ Lam, cho nên ông không thể mắng cô, cũng chẳng thể nghiêm túc!
Người đang lo sợ não hoạt động chậm, ông vừa mới nói gì, không được đi thang máy của ông? "Xin lỗi, tôi nhớ không nhầm đây là thang máy chủ tịch, tôi không đi thang máy của ông mà!" Nghiêm túc nói rồi, Vũ Tình bỗng há miệng ngây người!
Hay là ~~ hay là ~ ông ta chính là chủ tịch?
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô gái trước mắt, sắc mặt Đoạn Hồng Đào không khỏi dịu xuống. "Giật mình à? Chẳng lẽ tôikhông giống chủ tịch ư?"
Vũ Tình khép miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng bỗng hồng đỏ lên! "Tôi~ Tôi tôi ~ xin lỗi, chủ tịch!"
"Tôi nói, lần này không vấn đề gì, về sau không thế nữa là được! Còn nữa nửa phút nữa là chín giờ rồi, tôi nghĩ cô nên xem xét giờ đến văn phòng!"
Cái gì — nửa phút –"Xin lỗi!" Cuối cùng xoay người hành lễ rồi, cô không thể chú ý đến mình đang đi giày cao gót, chạy như bay vào văn phòng.
Ngay khi kim chỉ kém năm giây nữa là chín giờ, Vũ Tình quẹt thẻ kịp lúc!
"Hô –"Tựa vào bàn công tác thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, lấy tay làm quạt tạo gió để mình mát mẻ một chút!
Một tiếng cười vang lên, Đoạn Tuấn Hi bưng chén giấy uống một ngụm cà phê đen!
Nghe tiếng quay đầu, tức giận liếc mắt! Dù sao từ chuyện Thang Bách, Vũ Tình giống như kết thâm cừu đại hận với Đoạn Tuấn Hi vậy!
Chỉ cần có thể không cho hắn sắc mặt tốt, cô tuyệt không cho, nếu chẳng phải hắn dùng phép khích tướng ép cô, cô đã sớm từ chức rồi! Làm công cho tiểu nhân là việc cô khinh thường, nhưng cô sẽ làm tốt chức vụ thường ngày của mình!
"Đúng là đáng tiếc, tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ muộn, nào ngờ ông trời còn giúp cô!" Đoạn Tuấn Hi không nhịn được đùa, càng giận hắn, hắn càng phải đùa!
Cả ngày đối mặt với
gương mặt rầu thối ruột đó, thật ảnh hưởng đến tâm tình của hắn!
Vũ Tình hung hăng liếc mắt, cũng không chào hỏi hắn, đẩy người hắn ra đi vào khu làm việc!
Đoạn Tuấn Hi giống như không quan tâm, nhấc mông ngồi lên bàn làm việc của cô!
Nhìn thấy 'Vật phẩm' trên bàn, Vũ Tình dùng bút bi đập mạnh xuống mặt bàn: "Này, cái mông cao quý của anh có thể dịch chuyển khỏi mặt bàn không, tôi phải làm việc!"
"Này, dù gì tôi cũng là thủ trưởng của cô, cô không thể lễ phép với tôi một điểm à?" Cả công ty ngoài ba hắn ra, cũng chỉ có mình cô dám vô lý với hắn như thế!
"Tôi đến làm việc, chẳng cần lễ phép với anh!" Vũ Tình hừ nhẹ một tiếng nói!
Chịu không nổi, chịu không nổi gương mặt thối của cô! Đoạn Tuấn Hi bằng vào ưu thế người cao, hai tay hướng bàn công tác, đưa người về trước!
Cứ như vậy Vũ Tình bị hắn vây quanh, lúc này bị chắn, cô chẳng có đường lui. Nhìn gương mặt đẹp ngày càng gần sát, Vũ Tình không nén được đỏ mặt!
Nhưng, đây không phải đỏ vì ngượng, mà là vì tức: "Anh muốn làm gì, cách xa tôi một chút!"
"Sao được – anh muốn hôn em mà!" Khóe miệng Đoạn Tuấn Hi cười xấu xa, tay trắng lại giữ người cô lại, ép mặt kề sát da mặt đỏ hồng kia!
Vũ Tình dùng sức giãy dụa, mặt quay sang một bên."Cút đi, anh buông tôi ra!"
"Tôi đâu phải hạng tồi, nhiều cô gái thích tôi như thế, vì sao người cô đơn như cô lại coi tôi như kẻ địch? Cô không thích tôi, tôi sẽ hôn cô!" Đoạn Tuấn Hi trêu chọc, đùa bỡn, nói ngang! "Cô không thích cô thì tôi càng thích cô!"
Sự biểu đạt này không nghe ra thật giả, nhưng trong mắt đẹp kia chứa đựng tình yêu và kích động!
Tay hắn dùng thêm sức, dùng sức ép lên thân thể mềm mạic ảu cô......
Thấy mình không thể giãy ra khỏi hắn, cô lập tức che môi mình lại! Hai tay tà ác không từ bỏ rơi xuống lưng cô, hôn không được thì cũng không tha!
Vừa dùng sức ôm cô lên cao, Đoạn Tuấn Hi càng thêm ngang ngược đẩy tay cô ra, chuẩn hôn......
"Đoạn Tuấn Hi tên khốn này, anh buông ra!"
"Không được, em không thích tôi, tôi phải hôn em? Tôi muốn dùng thật tình nói cho em biết, anh hôn còn giỏi hơn tên Thang Duy Thạc......"
Mắt thấy môi hắn sắp chạm vào mình, Vũ Tình sợ đến mức rơi nước mắt...
"Đoạn Tuấn Hi, con đang làm gì?" Giọng nói nghiêm túc vang lên!
Đoạn Tuấn Hi bỗng buông Vũ Tình ra, thở hổn hển quay đầu. "Ba......"
Vũ Tình vừa xấu hổ vừa giận, cúi đầu ngồi lại xuống ghế! Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất, chủ tịch lại bước vào!