Cậu Nhóc À! Cố Gắng Lên!

Chương 11: Đây là sự trả giá cho việc không xin phép tôi




CHƯƠNG 74 ĐỔI MỚI ĐỔI MỚI

Trọng điểm Lục Tiểu Phụng chú ý vĩnh viễn kỳ quái vậy đó, may mà Cung Cửu cũng không phải thường nhân, vì thế hắn nhếch môi, thuận theo lời Lục Tiểu Phụng, nói:“Nguyên lai Lục huynh còn chưa gặp qua Tây Môn lão cha a, vậy lần này vừa vặn có thể nhận thức một cái luôn.” Hừ, Ngọc La Sát lợi dụng Lục Tiểu Phụng còn giấu đầu lộ đuôi, lần này không hiện hình mới là lạ .

Cung Cửu lập tức nói:“Làm phiền Lục huynh chạy thêm một chuyến, để tạ lễ, về sau rượu ngon trong đại nội mặc cho ngươi thưởng thức.” Liền tính hắn không nói, Lục Tiểu Phụng cũng sẽ “Không chút khách khí” tùy tiện uống, vậy không bằng nói ra làm tạ lễ đi.

Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp cao hứng, tiểu ma nữ liền từ trên trời giáng xuống, hô lớn:“Không nên không nên!” Nàng căm giận bĩu môi, nói:“Cửu ca, ca không thể dung túng tiểu tặc trộm rượu này!”

Lục Tiểu Phụng nhất thời khổ mặt, tội nghiệp nhìn công chúa điện hạ còn hpe5 hòi nhỏ mọn hơn cả ca ca nàng, lấy lòng nói:“Tiểu tổ tông, ta…… bốn hàng lông mày của ta cũng lấy ra đền cho ngươi rồi, còn chưa đủ gán nợ sao?”

Công chúa điện xoa eo hừ cười:“Rượu ngon cất vào trong hầm hoàng cung giá trị bao nhiêu tiền, lông mày của ngươi thì bao nhiêu? Đừng nói bốn hàng, dù bốn mươi hàng cũng không đủ !”

“Ha ha,” Mắt thấy mặt lục Tiểu Phụng sắp biến thành khổ qua , Cung Cửu ra sức xoa xoa đầu muội muội, nói:“Được rồi nè, lông mày của Lục huynh hẳn đã là lông mày đáng giá nhấ trên đời này rồi, tiểu muội đừng so đo với hắn nữa.” Sau đó hắn lại nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, cười nói:“Lục huynh, đợi đến khi ngươi và Tây Môn trang chủ cùng đến kinh thành, ta liền mời ngươi uống rượu mừng đại hôn của ta, quang minh chính đại uống, không cần phải lén lút nữa.”

Lục Tiểu Phụng lúc này mới nắm được trọng điểm chuyển đến “Rượu mừng” và “Đại hôn”, hắn hơi trợn to hai mắt, kêu to:“Đại hôn? Ngươi…… Ngươi muốn sắc lập hoàng hậu? không phải là…… Diệp thành chủ chứ? !”

Cung Cửu đương nhiên đưa hai thiếp cưới cho Lục Tiểu Phụng, ngọt ngào cười nói:“Tự nhiên là A Thành nhà ta, trừ y ra, còn ai có thể làm hoàng hậu của ta chứ? Thiếp cưới này thỉnh Lục huynh chuyển đến cho Tây Môn trang chủ .”

Ghê gớm thế à? Chẳng lẽ Cung Cửu chuẩn bị chiêu cáo thiên hạ: Sắc phong Bạch Vân thành chủ làm đương kim hoàng hậu sao? ! Lục Tiểu Phụng lẩy ba lẩy bẩy tiếp nhận thiếp cưới, kinh ngạc đến cả tròng mắt cũng sắp lòi tròng , công chúa điện hạ lại bỗng lẩm bẩm:“May mắn là hoàng hậu không phải hoàng phu, ta gọi y là hoàng tẩu thì dễ gọi hơn a……” tròng mắt Lục Tiểu Phụng rốt cục lọt ra, lịch bịch lăn xa.

Tiễn bước Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên và Sa Mạn không tập trung tinh thần, lại thoát khỏi tiểu muội dính như keo, Cung Cửu thong thả trở về Ngự Thư Phòng, Diệp Cô Thành vừa xử lý xong sự vụ trong thành, cất bay một con chim bồ câu bên cửa sổ. Y quay đầu lại, thấy người đi vào là Cung Cửu, biểu tình của Diệp Cô Thành nháy mắt nhu hòa đi vài phần, hỏi:“Thương thế của ngươi thế nào ?”

Cung Cửu thản nhiên cười:“Đã không vướng bận.” Nhưng hắn bỗng nói:“Huyết mạch hoàng thất suy yếu, đám lão gia hỏa triều cả ngày ồn ào, đều bắt ta chiêu mộ hậu cung, khai chi tán diệp……”

Mặt Diệp Cô Thành lạnh như băng, thản nhiên nói:“Ngươi muốn thế nào?” Về chuyện Hoàng đế chiêu mộ hậu cung, Diệp Cô Thành sớm đã biết không thể tránh khỏi, chỉ là y vẫn không muốn nghĩ nhiều, lại không đoán được ngày này đến mau như vậy. Bất quá…… Cung Cửu lúc trước không phải nói, trong lòng hắn,“Diệp Cô Thành còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế” Sao? Nay coi hắn có thể nói gì đây?

Nhưng nghe Cung Cửu nghiêm túc nói:“Ta tính tháng sau cử hành đại hôn, sắc phong hoàng hậu, cũng ngăn được miệng bọn họ.”

Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu quả nhiên không phải đang nói đùa, tim bỗng thấy khó chịu: Quả nhiên kẻ hiệp trợ hảo cơ hữu tạo phản làm Hoàng đế là đại ngốc số một trên đời này a! vì thế y xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Cung Cửu, lạnh lùng nói:“Tùy ngươi.”

Cung Cửu cười khẽ lên, nói:“Điều này sao có thể tùy ta chứ, phải coi ngươi có đáp ứng không a……”

Diệp Cô Thành trong lòng càng căm tức, cười lạnh nói:“Ta không đáp ứng thì sao?”

Cung Cửu lại cười càng tươi, hắn đi lên vài bước, đột nhiên ôm lấy Diệp Cô Thành từ phía sau, để sát bên tai y, dịu dàng nói:“A Thành, kỳ thật ta muốn hỏi ngươi…… Ta đã làm thành chủ phu nhân của ngươi, vậy ngươi có nguyện ý làm hoàng hậu của ta không?”

Diệp Cô Thành rất dễ bắt được tay Cung Cửu, vốn muốn đẩy hắn ra, ném sang một bên, nhưng nghe được những lời này, liền buông lỏng tay, nghĩ nghĩ, hỏi:“Nếu ta làm hậu, tam cung lục viện thì sao?”

Cung Cửu nhất thời cười đến híp mắt, hắn cọ cọ tại hõm vai Diệp Cô Thành, lúc này mới cười khì khì nói:“Hoàng hậu dễ ghen, trẫm lại sợ vợ, không biết làm sao…… Tam cung lục viện chỉ có thể bỏ qua a .”

Mặt Diệp Cô Thành hiện lên một lớp đỏ ửng: da mặt Biến thái có cần dày thế không a ! ca ghen hả? Biến thái còn sợ vợ? ! Có cần…… Trắng ra như vậy không hử ! nhưng y lập tức bình tĩnh lại, nói:“Ta sinh không được tử tự cho ngươi.” lý do trắng ra chẳng đáng tin chút nào, không đến mấy năm sau, Đông Cung vẫn không có kế thừa, các đại thần không quậy lên mới là lạ .

“Ha ha,” Tay Cung Cửu thực không thành thật nhéo nhéo bụng Diệp Cô Thành, ái muội nói:“Chò dù A Thành sinh được , ta cũng không nỡ để ngươi vất vả a……”

Diệp Cô Thành đập rớt tay biến thái ra, xoay người lại nhìn chằm chằm Cung Cửu, nghiêm túc nói:“Tam cung lục viện bỏ qua, nếu ngươi làm không được, chớ có hứa hẹn, nếu không……”

Cung Cửu không đợi y nói xong, liền nhào tới, ôm lấy Diệp Cô Thành, gối đầu lên vai người trong lòng, xa xăm nói:“A Thành yên tâm, khi ta trị vì, nếu tam cung lục viện có người nào khác, ngươi có thể rút kiếm tẫn sát.” Nói xong hắn thần bí nở nụ cười, nói:“Hơn nữa, ta căn bản không cần nữ nhân khác, chọn lựa thái tử, ta sớm có tính toán trong lòng.”

Diệp Cô Thành ngạc nhiên nói:“Là ai?”

Cung Cửu cười hì hì nói:“Ngươi không phải vừa có một người cháu sao? Bọn họ đưa tin báo cho ngươi là chuyện này phải không, trực tiếp để hài tử kia làm con thừa tự danh nghĩa của ngươi, vậy không phải là nhi tử của hai ta sao.”

Diệp Cô Thành giật mình, nói:“Nhưng hài tử kia họ Diệp ……”

“Vậy thì sao nào,” Cung Cửu không chút để ý nói:“Cũng là nhi tử của chúng ta, theo họ ngươi hay họ ta căn bản không có gì khác nhau, cùng lắm thì cho đặt cho nó một cái tên để đối ngoại, liền tuyên bố nó là do hoàng hậu trong cung sinh, không phải chính là thái tử Đông Cung danh chính ngôn thuận sao.” Nói xong hắn lại trêu đùa:“Nếu hài tử kia lớn lên giống ngươi, vậy càng tốt ……”

Diệp Cô Thành thật sự không ngờ Cung Cửu có thể “Văn minh” như vậy, không khỏi lại hỏi:“Cho dù ngươi không để ý đến huyết mạch truyền thừa, chẳng lẽ người khác không quan tâm sao?”

“Người khá? Úc, A Thành là nói phụ hoàng ta à.” Cung Cửu lập tức hiểu, trừng mắt nhìn, cười nhạt nói:“Lão nhân gia ấy không phải sớm đã không ý kiến đến chuyện của chúng ta sao? Phụ hoàng tuổi cũng lớn, tự đi làm thái thượng hoàng tiêu diêu tự tại của hắn hưởng phúc thì tốt rồi, ta muốn lập ai làm thái tử, vẫn không tới phiên hắn đến quản.”

Diệp Cô Thành im lặng thật lâu, mới khẽ thở dài một hơi, nói:“Ngươi có biết, Diệp thị ta…… Vốn là hoàng thất đích duệ tiền triều không?” Kể ra thì mưu triều soán vị cũng là tổ huấn của Diệp thị a, chỉ là Diệp Cô Thành không muốn để ý tới mà thôi, nhưng hiện tại tình huống này……

Cung Cửu lúc này mới nghiêm túc lên, hắn hôn hai má Diệp Cô Thành, nói:“Ta luôn biết, hơn nữa ta còn biết, mưu triều soán vị là trách nhiệm nặng nề mà các tộc trưởng Diệp thị phải gánh.”

“Vậy ngươi……” Diệp Cô Thành hiếm khi không bình tĩnh dại ra .

Cung Cửu ôn nhu nói:“Ta sao nhẫn tâm để ngươi khó xử? Đã có nguồn gốc thế, thiên hạ này ta nguyện chắp tay trả lại cho Diệp thị, mà ta chỉ cần ngươi là đủ.” Lập tức hắn lại vui thích nở nụ cười, nói:“Coi như là sính lễ ta đưa cho hoàng hậu, A Thành ngươi hài lòng không?”

Nghe đến đó, Diệp Cô Thành thật sự cảm khái vạn phần: hơn trăm năm qua người của Diệp gia vì tạo phản, không biết đã đẩy bao nhiêu người vào sóng gió, nhưng đều vô ích — y đương nhiệm tộc trưởng này thật giỏi nha, cư nhiên dễ dàng vậy liền hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian nan này! Cho nên nói…… Làm gì cần phí sức đi tạo phản a, không bằng tìm tốt cơ hữu ra , toàn bộ thiên hạ đều đưa sẽ, mà có cần hào phóng như vậy không a Cung Cửu !

Diệp Cô Thành kỳ thật đã cảm động khủng khiếp, nhưng y thấy Cung Cửu bày ra biểu tình khoe khoang “Khen ta đi khen ta đi”, lại không muốn để hắn đắc ý, liền thoáng quay mặt đi, lạnh nhạt nói:“Là sính lễ, không hài lòng. Nếu là của hồi môn, ta thu .”

Biểu tình Cung Cửu bị kiềm hãm, lập tức cười ha ha, cười đến cơ hồ không thở nổi, Diệp Cô Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhịn không được nhắc nhở:“Ngươi coi chừng…… Cười rách toác cả vết thương bây giờ.”

Cung Cửu dừng một chút, nhào mạnh tới, gắt gao ôm lấy Diệp Cô Thành, cũng không biết là vì vừa rồi cười quá lớn, hay có nguyên do gì khác, thanh âm Cung Cửu hơi khàn, chỉ nghe hắn nói:“Vết thương của ta đã không vướng bận, A Thành…… Ta muốn……”

Cung Cửu muốn làm gì, còn phải hỏi sao? Diệp Cô Thành yên lặng nhìn dương quang tươi đẹp ngoài cửa sổ, nhìn nhìn tấu chương bút nghiên đã trực tiếp bị Cung Cửu hất hết xuống ngự án, chỉ có thể bất đắc dĩ nghĩ: Giờ vẫn là ban ngày ban mặt, lại dám “Hoang *** vô đạo” trong Ngự Thư Phòng…… Cung Cửu quả nhiên là một “Hôn quân”! bất quá, biến thái sớm đã không tiết tháo , vậy hạn cuối của ca đâu? !

Diệp Cô Thành còn chưa hiểu rõ vấn đề, Ngự Thư Phòng đã bị một mảnh cảnh xuân bao phủ. Về phần Cung Cửu nha, vô luận hắn là hôn quân cũng tốt, là minh quân cũng thế, đó đều phải chờ thế nhân mai sau đến bình luận, đối với Cung Cửu lúc này mà nói,“Nhân sinh đắc ý là tẫn hoan” Mới là nhất .

Bất quá “Tẫn hoan” xong cũng không thể không phụ trách, đương nhiên sẽ chuẩn bị đại hôn. Đại hôn của Hoàng đế, đây thật là đại sự đáng để toàn quốc chúc mừng, nhất là do huyết mạch hoàng thất mỏng manh như thế, Cung Cửu lại thống khoái mà đáp ứng sắc phong hoàng hậu, thật sự khiến các đại thần cảm thấy an ủi lại vui mừng khôn xiết — Hoàng đế anh minh, quân thần tương đắc, không có chuyện gì tốt hơn cả .

Về phần thân phận của hoàng hậu…… Kỳ thật triều đại này cũng không ít hoàng hậu xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, như vậy lại có thể có ngăn chặn họ ngoại chuyên chính. Nói đến điểm này, các đại thần vẫn thực tôn trọng ý của Hoàng đế, lập một hoàng hậu Hoàng đế thích và vừa lòng.

Trong mắt các đại thần, tân nhậm hoàng hậu chắc là một tuyệt đại giai nhân xuất thân giang hồ , dù sao Hoàng đế trước kia cũng từng “Phiêu bạc” Giang hồ nha, có hồng nhan tri kỷ của mình cũng là bình thường . Hơn nữa, Hoàng đế đã với nói rõ họ — hắn lúc trước đã có trưởng tử với vị “Hồng nhan tri kỷ” này, thêm nữa tình đầu ý hợp, lập thành hoàng hậu cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Mắt thấy trong thời gian ngắn, hoàng thất chẳng những có hoàng hậu, còn tiện thể có hoàng trưởng tử, các đại thần đều vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn: Điều này chứng tỏ hoàng hậu sinh được a, đối với hoàng thất hiện tại mà nói, có thể sinh mới là tốt, điều khác chẳng là quái gì .

Cửa Các đại thần dễ dàng qua, bọn họ đều phấn khởi đi chuẩn bị đại hôn cho Hoàng đế. Bất quá khi tin này truyền khắp giang hồ…… Tân nhậm hoàng hậu Diệp thị, xuất thân Phi Tiên đảo Bạch Vân thành…… người trong triều chỉ coi hoàng hậu đến từ biên thuỳ hải ngoại, nhưng trong giang hồ ai không biết tiếng tăm của Bạch Vân thành? Bạch Vân thành chẳng những có Kiếm Thánh tọa trấn, lại xuất ra một vị hoàng hậu, thật là tin tức lớn a !

Từ nay về sau, phàm là người có não, cũng không dám tùy tiên đắc tội Bạch Vân thành.

Về đại hôn Hoàng đế, kẻ không biết nội tình bất quá chỉ xem náo nhiệt, cảm khái vài câu, còn đoán thử coi tân nhậm hoàng hậu dung mạo có đẹp như tiên không…… Nhưng kẻ biết nội tình kỳ thật cũng không ít, dù sao giang hồ sâu không lường được, hạng người tin tức linh thông thật đếm không hết.

Tỷ như tại Vạn Mai sơn trang xa xa, Lục Tiểu Phụng mới biết được nguyên lai lão cha của hảo bằng hữu Tây Môn Xuy Tuyết của hắn chính là Tây Phương Ma Giáo giáo chủ Ngọc La Sát! hai người bọn họ đang mặt đối mặt thổi râu trừng mắt, tin tức thiên đại này liền bay bay tới ……

Lục Tiểu Phụng lại không cảm thấy sao cả, hắn hiện tại đã thập phần bình tĩnh, dù sao Cung Cửu chỉ là chiêu cáo thiên hạ — hoàng hậu là Diệp thị Bạch Vân thành, cũng không nói thẳng hoàng hậu là Bạch Vân thành chủ nha, cũng được đấy.

Thế nhưng biểu tình của Tây Môn Xuy Tuyết lại có chút diệu, hắn nhìn Lục Tiểu Phụng, thản nhiên hỏi:“Ngươi đến tột cùng đến đây làm gì?”

Lục Tiểu Phụng cười hì hì nói:“ đưa thiếp cưới đến vì Hoàng đế bệ hạ, hắn nói còn thiếu Tây Môn ngươi một ly rượu mừng.” Lục Tiểu Phụng lên mặt lấy thiếp cưới ra, còn nói:“Trên đời này người có thể nhận được thiếp cưới này cũng không nhiều a……” Bất quá thiếp cưới hắn mới đưa tới nửa đường, đã bị Ngọc La Sát đoạt lấy, mở ra nhìn lại, mặt Ngọc La Sát liền tê cứng.

Cũng cùng lúc đó, mặt tê cứng còn có lão thái gia cùng vài vị công tử Hoa gia tại Hoa gia Giang Nam xa xa, bọn họ đang chuyền tay nhau đọc một tấm thiếp cùng lưu kim tương ngọc, sau đó biểu tình dại ra nhìn về phía Thất Đồng Hoa Mãn Lâu bảo bối Hoa gia bọn họ, vẫn đang cười ôn hòa như trước, hỏi:“Thất Đồng này…… thiếp cưới này……”

Hoa Mãn Lâu sung sướng nói:“Cửu công tử và Diệp thành chủ đều là bằng hữu của Thất Đồng, thiếp cưới này đã đưa tới, có muốn đến tiệc cưới không? Các ca ca nếu rảnh rỗi, cũng cùng đi, dù sao cũng là đại hôn chi hỉ của Hoàng đế, cũng hiếm hoi a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.