Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 27: Sai một nước cờ




La Tình Uyển thu hồi ánh mắt lạnh lẽo thu thập túi xách của mình một chút rồi đứng dậy.

"Chính cô nghĩ kỹ xem có muốn đáp ứng điều kiện của tôi hay không, tôi cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng thời gian không nhiều lắm." La Tình Uyển nói xong liền xoay người đi về phía cửa, đi tới trước cửa cô ta chợt xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ trầm tĩnh: "Không biết cô có nghe qua câu nói này chưa? Đắc tội với ai cũng được, không nên đắc tội với phụ nữ, nếu không bạn sẽ chết rất thảm."

Phụ nữ, so với ác ma thật ra còn đáng sợ hơn.

Cô ta nói xong thì đi ra cửa, cũng không quay đầu lại.

Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng ôm chặt hai cánh tay của mình, cắn môi, có cảm giác bị buộc đến tình thế không lối thoát.

Sao khí thế của cô lại kém như vậy, sao không biết cách nói chuyện, không biết phản bác lại?

Cô cũng muốn lựa lời nói để La Tình Uyển đừng lớn lối như thế, nhưng không có, rốt cuộc vai trò của Dụ Thiên Tuyết cô là dạng nhân vật gì? Chính là tiểu tam? Cho nên vô luận cô có nói như thế nào cũng đều giống như không có trọng lượng?

La Tình Uyển nói rất đúng, nếu không thương, không muốn dây dưa, không muốn bán con trai, tại sao cô không đi!

Dụ Thiên Tuyết, tại sao mày không đi?!

Đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.

*****

Mở túi tư liệu bị dán kín ra, bên trong là một xấp tài liệu mới tinh.

Lấy trong đó ra, phía bên trên là tấm hình của cô gái trẻ có nụ cười tươi như hoa, bề ngoài nhu thuận ngọt ngào, bên phải tấm hình kia là tên trường đại học, chói mắt đến mức khiến người nhìn rơi lệ, Manchester xa xôi, đằng đẳng năm năm em ở nơi nào. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon

Tài liệu rất chi tiết.

Địa chỉ liên lạc, hộp thơ bưu điện, MSN, đó là hai phương thức duy nhất liên lạc với Thiên Nhu.

Em gái của cô thuê nhà trọ ở nơi đó, phòng ốc như thế nào, bài biện bàn học ra sao, có còn thói quen đọc thơ hay không?!

Người trong hình dương dương tự đắc, mỗi một chi tiết cũng chụp rất rõ ràng, thậm chí mỗi một lần Thiên Nhu đọc luận văn, nụ cười thời điểm đạt được học bổng, ảnh lưu niệm trên vũ hội giao lưu học sinh sinh viên hàng năm.

Tuổi thanh xuân chói lọi như vậy, chỉ hé mở một chút xíu, hiện ra ở trước mắt cô.

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn xấp tài liệu, tay che miệng, nước mắt trong suốt rơi xuống, cô có một loại xung động muốn mau chóng liên lạc với em gái, nói cho em ấy biết, rốt cuộc chị đã tìm được em, nhưng lại không dám.

Người thân cắt đứt liên lạc lâu như vậy, cô lại không dám giang hai cánh tay ôm em gái, để lần nữa chị em các cô sống nương tựa sưởi ấm lẫn nhau.

Cô mở máy vi tính, ngón tay nhỏ gầy ở trên con chuột run rẩy, lưu địa chỉ người nhận, trang văn bản vẫn trống không, cô viết viết xóa xóa, vừa viết vừa rơi lệ.

Cuối cùng vẫn là bỏ qua.

Bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ròng rã năm năm đều là Nam Cung Kình Hiên giữ liên lạc với Thiên Nhu, người đàn ông kia..... Rốt cuộc thì cô giải thích cùng Thiên Nhu thế nào về việc cô biến mất năm năm? Thiên Nhu có biết cô vẫn còn ở đây không??

Tâm tư của Dụ Thiên Tuyết rối loạn, trong đôi mắt trong suốt có chút yếu ớt cùng hốt hoảng.

Ngẫm lại, ngay cả phần công việc cô thật vất vả tìm được cũng là anh sắp xếp, suy nghĩ kỹ thì tất cả mọi chuyện của cô đều bị người đàn ông này nắm trong lòng bàn tay, tay Dụ Thiên Tuyết khẽ run, có một loại cảm giác mọi thứ đều bị lừa gạt.

Tại sao anh lại có thể như thế?!

Bất thình lình điện thoại trên bàn vang lên.

Dụ Thiên Tuyết hòa hoãn cảm xúc một chút mới nhận máy: "Xin chào, quản lý Chương chủ."

"Thiên Tuyết, buổi chiều cô có việc gì gấp không? Khách hàng lần trước lại gửi thư mời, buổi chiều cô không có việc gì thì qua đó một chuyến."

"Tôi….." Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau mày, nhớ tới kinh nghiệm trải qua lần trước, trái tim dần thắt lại, theo bản năng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn đi....."

"Ha ha, đây chính là công việc, cô muốn tùy ý chọn lựa cái gì? Chuẩn bị nhanh lên một chút, nửa tiếng sau ra cửa công ty."

Dụ Thiên Tuyết vẫn cau mày như cũ, còn muốn nói gì đó thì điện thoại đã bị chặt đứt.

Cô để điện thoại xuống lẳng lặng suy xét, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, từ trước tới nay cô đều không phỏng đoán mọi việc phát sinh bên cạnh mình có bình thường hay không, chẳng hạn như bệnh nhân khó hiểu này, phương thức tư vấn kỳ quái..... Cô ôm chặt hai cánh tay mình cau mày nghĩ tới tất cả ngọn nguồn, nhớ giọng nói quen thuộc cùng hình thể to lớn cao ngất của người kia, thậm chí là cái giường lớn sau khi cô tỉnh dậy, rượu đỏ nhàn nhạt tinh khiết và thơm nồng trong miệng cô.....

Đột nhiên, một ý nghĩ bất ngờ tập kích Dụ Thiên Tuyết!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời trở nên tái nhợt, nghĩ đến người kia có thể là người nào, cô như bừng tỉnh hiểu ra, cảm giác bị lừa gạt bị đùa giỡn ập vào lòng, mấy ngón tay xanh xao hơi run run, cô nghĩ, là anh ta sao? Thật sự là anh ta??

Đôi mắt như lưu ly của Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng run rẩy, to gan đưa ra một quyết định.

*****

Gió thổi rối loạn mái tóc của Dụ Thiên Tuyết, cô bước nhanh ra cổng công ty, thấy được chiếc xe Bugatti kia. 

"Dụ tiểu thư, chào cô." Vị ‘Quản gia’ lần trước quay cửa kính xe xuống, lễ phép chào cô.

"Xin chào." Ánh mắt trong suốt  của Dụ Thiên Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí cười cười, mở cửa xe ngồi vào: "Chờ lâu không? Ngại quá, hình như tôi tới trễ nửa tiếng."

Sắc mặt quản gia có vẻ hơi lúng túng, giọng nói vẫn ổn định tự nhiên như cũ: "Không sao, chỉ hi vọng lần sau Dụ tiểu thư có thể đúng giờ." 

"Tôi sẽ cố gắng!" Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, cười ngọt ngào: "Lái xe."

Quản gia cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn điềm tĩnh đi tới phía trước mở cửa xe.

Đến nơi, vẫn là bịt mắt màu đen quen thuộc, dưới sự hướng dẫn của quản gia Dụ Thiên Tuyết đi qua hành lang, hướng về phía cánh cửa kia đi tới.

"Dụ tiểu thư, tiên sinh đang ở bên trong, thời gian tư vấn lần này khoảng ba tiếng, nếu muốn đi, xin thông báo trước với tiên sinh." Quản gia hết lòng dặn dò, đẩy cửa ra cho cô.

"Tôi muốn hỏi một chút, tiên sinh của anh thật sự mắc chứng rối loạn tinh thần sao?" Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi hỏi.

Quản gia ngẩn ra: "Dụ tiểu thư, tôi nghĩ đây cũng là vấn đề mà tư vấn các người phải có năng lực phán đoán chứ."

"Thật ra thì cũng không phải, chẳng qua chúng tôi chỉ tiếp xúc và quan sát mà thôi, không phải là bác sĩ tâm lý chính quy và chuyên khoa, không có cách nào đưa ra phán định cuối cùng, thật ra thì tư vấn viên có thể làm rất ít, chẳng hạn như tôi cảm thấy vị tiên sinh này thật sự rất thông minh, tôi thấy hình như anh ấy không có khúc mắc gì cả." Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mà dịu dàng ở dưới bịt mắt.

Quản gia cau mày, càng cảm thấy lúng túng hơn.

Hết chương 158

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.