CHƯƠNG 22
Trên giường, người đang say ngủ khe khẽ cất tiếng kêu đau, phá vỡ sự yên lặng này.
“Tỉnh rồi sao?”
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Mộ Quân Duệ.
“A… Đau muốn chết…”
Cảm giác say rượu thật không tốt chút nào, Mộ Quân Duệ hít một hơi thật sâu, dư âm của tiếng đàn ưu mỹ vừa rồi vẫn còn chưa dứt.
“Ha hả, cảm giác say rượu mất hết lý trí như thế nào?”
Một đôi tay dịu dàng che lên trán hắn, mang theo xúc cảm thư thái.
Cảm thụ sự thư thái này, một phần đau đớn cũng được xoa dịu, Mộ Quân Duệ nắm lấy bàn tay đang che trán, mở mắt nhìn nam nhân anh tuấn chói mắt kia, bùi ngùi nói. “Đại khái là thoải mái đến rối tung lên, không gì sánh được!”
“Hừ!”
Dận một phát hất bàn tay nóng hổi của Mộ Quân Duệ ra, bàn tay trắng noãn dường như còn lưu lại sự phong túng của đêm qua.
Vung tay, xoay người rời đi.
“Cũng không phải mùa xuân, động dục cái gì”
Dận lầm bầm, khiến người ta cảm thấy thật… đáng yêu? Hắc! Nếu nói với hắn như vậy, không biết hắn có đạp ta ra ngoài không? Mộ Quân Duệ thầm nghĩ, khoé miệng không nhịn được cong lên.
Thật là, rõ ràng người nằm trên giường là hắn mới đúng! Nhớ lại đêm qua phóng túng cuồng hoan, con ngươi long lanh lại loé qua một tia hào quang.
“Ôi… hệt như chất gây nghiện vậy!”
Ngồi dậy nhìn quanh, dĩ nhiên không phải quán trọ hôm qua.
Căn phòng trang trí rất thanh nhã, phòng trúc xanh biếc giữa mùa hạ nóng bức mang đến không khí khoan khoái nhẹ nhàng, trên vách tường treo những bức tranh thuỷ mặc phong cách cổ điển, ở giữa nổi bật một chữ – Kiêu. Nét bút cứng cỏi, toả ra khí thế bức người! Dưới tranh chữ đặt một thanh bạch ngọc cầm điêu khắc hoa văn hình rồng lộng lẫy.
Bạch ngọc cầm? Lẽ nào tiếng đàn linh hoạt kì ảo kia là do hắn khảy? Là tâm trạng như thế nào mới có thể khảy ra tiếng đàn thanh khiết như vậy?
Mộ Quân Duệ híp mắt, nghiêng người tựa vào đầu giường, từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội quý giá, bên trên chỉ khắc một chữ – Kiêu.
Khác với nét chữ cứng cáp đầy khí phách trên bức tường, chữ “Kiêu” trên ngọc bội có phần phóng túng, như một con chim ưng nhìn chằm chằm con mồi.
Kì quái, ngọc bội này tìm được trong y phục Dận lúc rơi xuống sông, thấy đẹp nên lấy đi, vậy mà hắn lại không hỏi tới, thậm chí chưa từng đề cập qua. Ngọc bội thượng đẳng như vậy xem ra cũng không chiếm địa vị gì trong lòng hắn, vốn còn nghĩ rằng đây là vật có ý nghĩa với hắn.
“Kiêu… là gì chứ?”
Mộ Quân Duệ suy ngẫm nhìn ngọc bội trong tay…
“Uống cái này đi”
Mộ Quân Duệ nghe được thanh âm, tiện tay nhét ngọc bội vào trong áo, tươi cười ngẩng đầu nhìn người đến.
“Trở lại nhanh vậy? Đây là…”
“Canh giải rượu. Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn như vậy, ngay cả ta vào cũng không biết”
Dận ngồi bên giường, đưa chén canh trong tay cho Mộ Quân Duệ.
Mộ Quân Duệ cười đón lấy, uống một hơi cạn sạch, nói. “Vợ đúng là biết săn sóc, biết chồng cần tẩm bổ a!”
“Hừ! Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa xem”
“Chậc chậc! Ngươi muốn nghe, nói thêm một ngàn lần nữa cũng được”
Uống xong canh thì không còn đau nữa, Mộ Quân Duệ đùa cợt kéo người bên cạnh ngã vào ngực mình. Nhìn hắn nhíu đôi mày kiếm, Mộ Quân Duệ cười trộm hai tiếng, nghĩ thầm: Đúng là bướng bỉnh thật, tối qua vận động suốt đêm, thân thể rõ ràng không khoẻ mà còn cậy mạnh. Có điều cũng không thể xem thường nam nhân này, để tránh bạo lực gia đình, cần nhanh chóng lảng sang chuyện khác thôi.
“Đây là đâu?”
“Là chỗ của ta”
Dận tìm một vị trí thoải mái trong lòng Mộ Quân Duệ nằm xuống. Sáng nay hắn tỉnh dậy thì cảm thấy thân thể không khoẻ, thắt lưng rất đau, mà chỗ kia mỗi lần bước đi lại truyền tới từng cơn đau đớn. Không thể để người khác thấy tình trạng kì quái này, hắn chỉ đành yên lặng chịu đựng, giữ gìn uy tín. Đúng là tự mình hại mình mà! Giờ có một chỗ nằm mềm mại, cũng nên nằm một chút, huống hồ cái đệm thịt này lại là tên đầu sỏ gây tội.
“Hắc! Hoá ra ngươi đã sắp xếp ổn thoả một chỗ ở Cô quốc, thành thật khai báo như vậy khiến ta hơi giật mình a!”
Mộ Quân Duệ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn nam nhân đã gỡ bỏ lớp nguỵ trang kiên cường bên ngoài, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Hắn nên nói gì đây? Nam nhân này, quả nhiên sớm có sắp xếp, sớm lên kế hoạch. Hắn tốn công tốn sức như vậy rốt cuộc muốn làm gì đây? Có điều, cho dù hắn muốn làm gì thì bây giờ cũng đã nói toạc ra hết rồi. Sao lại có kẻ như thế chứ?
“Vậy ngươi định làm sao?”
“Ôi, ta quả thật không biết nên làm gì bây giờ nữa”
Ta còn có thể làm gì? Kẻ khôn ngoan này đã sớm biến mình thành nhược điểm của ta mất rồi.
“Duệ, ngươi biết cái gì gọi là yêu sao?”
Dận nhắm mắt nghĩ thầm, chọc tới một nam nhân làm việc không tuân thủ quy tắc gì như thế thật không biết là may hay rủi. Một nam nhân khó lường như vậy, không có lúc nào không tản ra mê hoặc trí mạng. Mình từ bao giờ đã đem hắn để vào lòng mất rồi? Là lúc đáp ứng điều kiện lỗ mãng của hắn, là lúc ngày ấy tỉnh lại được hắn ôm ấp thật ấm áp, hay là tính cách khi thì bỡn cợt khi thì cứng rắn của hắn? Là lúc kiếm cớ hôn nhau, hay là những lời nói gây kinh hãi hôm qua?
Có lẽ là đủ hết…
“Chắc nửa biết nửa không”
Câu hỏi của Dận khiến Mộ Quân Duệ sửng sốt một chút, cảm khái nói. “Ý ngươi là sao? Nghĩ ta nông nổi, hay cho rằng hết thảy có chút hoang đường?”
“Không, ta đang nghĩ hai kẻ không biết yêu ở bên nhau, có lẽ cũng thú vị”
“Đừng nói vậy với ta”
Mộ Quân Duệ đè sát thân thể vào Dận, nghiêm chỉnh nói. “Đêm qua ta đã nói rồi, một là cự tuyệt, hai là chấp nhận ta. Không được “có thể”, chỉ có “tuyệt đối”. Nếu đã chấp nhận ta thì đừng nghĩ ta sẽ tha cho ngươi. Ta sẽ bám ngươi cả đời”
Dận đối mặt với sự nghiêm túc hiếm thấy của Mộ Quân Duệ, với loại khí thế cường liệt khác với thường ngày này. Những lời nói chấn động long trời lở đất như vậy sao hắn có thể dễ dàng nói ra đến thế?
Nhưng giọng điệu bá đạo của hắn khiến Dận sinh ra một cảm giác kì diệu chưa từng có.
“Ngu ngốc”. Dậm lầm bầm một câu, khuỷu tay huých về phía sau một cú.
Mộ Quân Duệ bĩu môi nói. “Đau quá, ngươi phải bồi thường ta!”
Đang lúc Mộ Quân Duệ muốn tấn công Dận đang mơ màng buồn ngủ thì một tiếng nói chậm rãi vang lên.
“Vương gia”
………………………………………………………………..
Lời translator: