Câu Lạc Bộ Sắc Lang

Chương 17: Côn luân sơn thái cực cung




̃. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .

CHƯƠNG 16

1 tiếng trôi qua.

Hắn ngồi trước phòng cấp cứu vô cùng lo lắng.

Thế Huy đi đi lại lại trước phòng cấp cứu nhìn chóng cả mặt.

2 tiếng...

...

3 tiếng ...

...

4 tiếng...

Đã 9h tối.

Phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn.

Bác sĩ y tá hối hả ra vào quần áo tay chân ai cũng lấm lem máu.

Hắn và Thế Huy ngồi trên ghế chờ vẻ mặt lo lắng.

Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngồi một góc.

Lúc này bama Hạ Băng đã về, vừa xuống sân bay đã chạy ngay đến bệnh viện.

Thấy bama Hạ Băng cả 4 người đứng dậy.

- Chào bác. - Cả 4 đồng thanh

- Các cháu cho bác hỏi, Hạ Băng nhà bác có sao không? - Papa nó hỏi.

- Hạ Băng nó sao rồi hả Nhược Hy. - Mama nó hỏi Hy.

- Dạ Hạ Băng nó đanh ở trong phòng cấp cứu á bác. - Hy trả lời.

- 2 bác đừng quá lo, cô ấy sẽ không sau đâu. - Hắn trấn an bama nó.

Đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ và y tá bước ra. Tên viện trưởng cũng bước ra, hắn lao lại hỏi.

- Cô ấy sao rồi? - Hắn lạnh lùng.

- Con gái tôi sao rồi bác sĩ - Mama nó hỏi.

- Cô ấy hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại hay không phụ thuộc vào đêm nay. - Viện trưởng.

- Ông tạm thời giữ được cái mạng đấy. - Hắn

- Vậy chúng tôi có thể vào thăm được không ạ? - Papa nó hỏi

- Được chứ! Cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặt biệt. - Viện trưởng.

- Dạ, c'ơn bác sĩ - Hy

Tại phòng bệnh.

- Hạo Thiên, Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy các cháu đi về đi để 2 bác chăm sóc nó được rồi. - Mama nó nói.

- Dạ không sao. Để các cháu ở đây với cô ấy cũng được. - Vĩnh Kỳ nói.

- Vậy các cháu về thay đồ đi, quần áo các cháu lấm lem hết cả rồi. - Papa nó nói.

- Dạ vâng. - Cả 4 cùng nói.

Cả 4 bước ra về để lại bama nó tại bệnh viện.

Hắn và Hy phóng về nhà, Vĩnh Kỳ và Thế Huy cũng về.

Hắn vừa về tới nhà thì đã lập tức chạy lên lầu để tắm và thay đồ, cả người hắn toàn là máu của nó. Tắm xong hắn lên xe phóng thẳng tới bệnh viện.

Tại bệnh viện.

- 2 bác về nghĩ ngơi để cháu chăm sóc cô ấy được rồi. - Hắn nói với bama nó.

- cảm ơn cháu. 2 bác lo được mà. - Mama nó.

- 2 bác mới đáp máy bay đã vội đến đây rồi. 2 bác nên nghĩ ngơi đi - Hắn.

- Thôi được rồi cháu chăm sóc cho Hạ Băng giùm 2 bác. - Papa nó.

Bama nó vừa về hắn vào phòng bệnh ngồi xuống cạnh nó.

Nó nằm bất động, khuôn mặt nhợt nhạt. Hắn nắm tay nó nói.

- Hạ Băng, em nhất định phải tỉnh lại, tôi yêu em lắm. Rất rất là yêu em. Tôi mong em cũnh vậy...!

Hắn cứ thế mà nói, hắn có lẽ vì mệt mỏi quá nên đã gục xuống ngủ ngay cạnh nó.

Sáng hôm sau.

Nó đã tỉnh, cặp mi cong vút của nó đã mở, nó mở mắt ra, cảm nhận được mùi sát trùng nồng nặc. Nó cảm thấy tay mình rất ấm, nó quay lại, tay hắn đang nắm lấy tay nó. Hắn gục ngay bên cạnh nó. Khuôn mặt hắn lúc ngủ rất là dễ thương, khác với vẻ mặt lạnh lùng lúc bình thường.

→→→→→THE END←←←←←

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.