Cậu Là Mạng Sống Của Mình

Chương 83




Trong Thánh Lăng, Dương Khai qua mấy ngày ngồi hấp thu, đem tinh hoa thần hồn của các Thánh chủ qua nhiều thế hệ lưu lại những gì hữu dụng.

Thu hoạch lớn khó tưởng tượng.

Cảnh giới tu vi tuy rằng không thay đổi, nhưng tinh hoa này toàn bộ đều là cảm ngộ của cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh cho nên Dương Khai đã có nhận thức rất rõ ràng đối với con đường của mình trong tương lai.

Chỉ cần sức mạnh thân thể có thể theo kịp, con đường sau này của hắn không còn có chút lo âu nào, có thể đi một cách thông suốt. Có thể nói, trước Nhập Thánh tam tầng cảnh, mỗi lần đột phá cũng không gặp phải nút thắt nào.

Loại chuyện tốt này gần như là chuyện bất cứ người luyện võ nào cũng tha thiết mong ước.

Cảnh giới sở dĩ khó đột phá như vậy cũng là vì thời điểm sát cảnh giới nào đó gặp phải nút thắt khó khăn và gông cùm, không biết được những huyền bí trong đó sẽ không thể đột phá.

Người luyện võ trong thiên hạ,vô số người cả đời bị kẹt ở những bình cảnh đó của chính mình, cả đời khó có thể tiến thêm một bước. Trong chuyện này thậm chí rất nhiều thiên chi kiêu tử có tư chất xuất sắc có thể là vì lúc bọn họ còn trẻ đã toả ra ánh sáng sáng rọi khác thường khiến người đời thán phục khen ngợi,chỉ khi nào bọn họ đã đạt tới cực hạn của mình sẽ dừng chân không tiến thêm được.

Nếu người có cơ duyên, rất may mắn có thể đột phá bình cảnh, thực lực kia sẽ tăng mạnh.

Cho nên nói loại bình cảnh này với mỗi người luyện võ đều không giống nhau, bất luận là người nào trên đường trưởng thành của mình đều đã nhiều ít gặp phải.

Dương Khai cũng đã gặp qua, mỗi lần đều đã trải qua đủ loại hung hiểm,ở khám phá được sự hoang mang giữa sự sống và cái chết.

Mà từ nay về sau hắn không cần lo lắng vấn đề này rồi, trước Nhập Thánh tam tầng cảnh, con đường tu luyện của hắn sẽ rất thông thoáng.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Dương Khai đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ thế giới tựa hồ cũng trở nên có chút không giống với lúc trước, đặt mình trong đó có một loại cảm giác kỳ diệu như nắm được trong lòng bàn tay.

Bên trong quan tài kiatruyền đến một vài dao động năng lượng mơ hồ, Dương Khai cẩn thận cảm giác một phen, một lát sau khoé miệng hắn hơi mỉm cười.

Thần niệm vừa động một đạo lưu quang bỗng nhiên bắn ra từ trong quan tài, bay thẳng về phía Dương Khai.

Dương Khai đưa ra một bàn tay, đạo lưu quang kia rơi gọn vào lòng bàn tay hắn, định nhãn nhìn lại đây rõ ràng là một mảnh lá cây màu bạc.

Trên phiến lá đường gân lá rất rõ ràng sống động giống như mới hái từ trên cây xuống. Nhưng chiếc lá cây thoạt nhìn có vẻ đơn giản này lại tản mát ra một loại dao động năng lượng kinh thiên.

Thánh cấp thượng phẩm bí bảo!

Đám người Từ Hối đã từng nói, bí bảo đứng đầu mà thượng nhất đại Thánh chủ dùng. Loại bí bảo cấp bậc này toàn đại lục chẳng có bao nhiêu.

Ngân diệp này còn có dấu vết thần hồn của thế hệ Thánh chủ trước đó, tuy nhiên Dương Khai dùng Diệt Thế Ma Nhãn đem thần hồn tinh lọc qua nhiều đời thánh chủ đó đều hấp thụ. Tự nhiên có thể nắm trong tay dấu vết thần hồn của thế hệ Thánh chủ trước đó, chẳng những là một thế hệ trước mà là thần hồn của tất cả mọi người hắn đều có thể nắm trong tay.

Nói một cách khác, nếu trong quan tài này còn lưu lại bí bảo gì hắn cũng có thể dễ dàng lấy được, không lo bị năng lượng của bí bảo đó gây thương tích.

Dương Khai chưa bao giờ thấy bí bảo có bộ dáng này, tuy nhiên bí bảo chủng loại phong phú, tạo hình không đồng nhất. Ngân diệp này hẳn là có uy năng không giống bình thường, chưa luyện hoá nó, Dương Khai cũng không rõ lắm tạm thời đem vật này thu vào trong không gian Hắc Thư.

Tránh đi đủ loại cấm chế hung hiểm trong Thánh Lăng, Dương Khai hứng trí bừng bừng hướng tới miệng quan tài thứ hai.

Hắn phải dọn dẹp sạch nơi này.

Từng chiếc quan tài được tra xét, gần như trong mỗi quan tài đều có thu hoạch. Những lão Thánh chủ nhiều thế hệ này đều là những cường giả hàng đầu, bí bảo họ sử dụng tự nhiên cũng không kém.

Đều có cấp bậc Thánh cấp, đại đa số đều là Thánh cấp trung phẩm, một vài thứ là Thánh cấp hạ phẩm,Thánh cấp thượng phẩm chỉ có ngân diệp kia, có thể thấy được mức độ quý hiếm của bí bảo cấp bậc này.

Những bí bảo này tuy rằng không tầm thường nhưng Dương Khai lại không để vào mắt, các loại bí bảo như đao thương côn kích hắn dùng có chút không hợp tay, nếu gặp phải cuộc chiến sinh tử gì còn không bằng dùng tay không.

Duy nhất khiến hắn có chút để ý chính là một kiện bảo giáp đỏ thẫm, trên bảo giáp có vầng sáng lưu chuyển, nhìn vô cùng xinh đẹp, cầm vào tay lại nhẹ nhàng, tuyệt đối có thể ngăn cản được sức tấn công mạnh mẽ của cường giả Nhập Thánh Cảnh mà không bị phá hỏng.

Đây là một bộ bảo giáp nữ, chính là ở trong một quan tài, lấy được từ hài cốt nữ tử.

Quan tài kia không giống với những người khác, bên trong có hai bộ hài cốt, trong đó một là của người đứng đầu Thánh địa, bộ còn lại hẳn là Thánh nữ lúc đó, hai người dựa sát vào nhau cùng sinh tử khiến Dương Khai có chút cảm thán thổn thức.

Bảo giáp này dùng để tặng cũng không tệ, bất kể là dành cho Tô Nhan hay là Hạ Ngưng Thường đều có thể có được phòng ngự mạnh mẽ.

Nghĩ như vậy hắn liền thuận tay thu lấy kiện bảo giáp.

Một lát sau, Dương Khai dừng chân trước một cỗ quan tài cuối cùng, điều làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là trong quan tài này dường như không có dấu vết của bí bảo, hơn nữa lại khác với những quan tài bên cạnh. Quan tài này mấp máy gắt gao, mặt trên lưu chuyển hào quang cấm chế dầy đặc,trải qua vô số năm,những cấm chế này cũng có chút dấu hiệu buông lỏng.

Không biết vì sao Dương Khai vừa tới đây đã cảm thấy máu huyết trong cơ thể dường như sôi sục, tim đập cũng như có lực hơn, dường như ở trong quan tài có vật gì đó đang dẫn dắt huyết dịch của mình.

Nhíu mày cảm ứng, một hồi lâu Dương Khai mới chậm rãi lắc đầu, bởi vì những cấm chế này nên căn bản hắn không thể cảm nhận được huyền cơ bên trong.

Tuy nhiên nơi đây chỉ có cỗ quan tài này là khép kín, hiển nhiên là vị Thánh chủ này không hi vọng người khác mở nó ra để điều tra những bí mật ẩn chứa bên trong.

Nếu là không có cảm giác kỳ quái này Dương Khai cũng không kiếm việc, nhưng hiện tại hắn lại rất để ý đến cỗ quan tài này.

Ý niệm trong đầu vừa khởi, bất kể thế nào cũng không thể áp chế nổi.

Nghĩ một lát, Dương Khai thần sắc kiên định, đưa tay chụp về phía quan tài, chân nguyên phun ra.

Cường giả Nhập Thánh tam tầng cảnh truyền đạt mệnh lệnh cấm chế, theo đạo lý mà nói Dương Khai không có cách nào phá giải, nhưng vị Thánh chủ này không biết đã chết bao nhiêu năm, cấm chế kia căn bản đã không còn uy lực đỉnh phong.

Dương Khai chỉ hao phí không tới nửa canh giờ đã phá huỷ toàn bộ cấm chế kia.

Hào quang tối sầm lại, cấm chế lưu chuyển ở quan tài mất đi tác dụng, Dương Khai hít sâu một hơi, giơ tay xốc nóc quan tài lên.

Một bộ hài cốt sớm đã hủ hoá không còn hình dáng hài cốt lập tức khắc sâu vào mi mắt Dương Khai, đợi sau khi thấy rõ hình dáng bộ hài cốt Dương Khai không khỏi chút biến động.

Chỗ thân hài cốt kia lại có nhiều chỗ gẫy và tổn thương, toàn thân xương cốt trên dưới gần như bị chặt đứt đến tám phần.

Dương Khai cảm thấy hoảng sợ.

Mỗi vị Thánh chủ nằm trong này đều có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh đỉnh cao,vị này hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Thực lực đạt tới loại cảnh giới này, bất kể là sức mạnh thân thể hay là độ cứng cỏi của xương cốt đều trở nên mạnh mẽ dị thường, hiếm có loại công kích nào có thể đánh gẫy.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại nói lên vị Thánh chủ này trước khi chết đã liều chiến đấu với kẻ địch hùng mạnh, lại không luận thắng thua, chắc chắn người này đã bị đánh rất thảm, sở dĩ chết, chắc chắn là có liên quan với những thương thế này.

Người như thế nào có thể đánh chết một vị cường giả Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Đang lúc thất thần, ánh mắt Dương Khai đặt tới chỗ ngực bộ hài cốt này, bị một cái bình đen kịt hấp dẫn.

Vị Thánh chủ này trước khi chết hai tay khép lại, ôm cái bình nàytrước ngực, trên cái bình cũng bị hạ cấm chế, dường như là để bảo vệ cho người ta không lấy được đồ vật bên trong.

Một cỗ tà năng đáng sợ đến cực điểm phát tán từ trong bình ra, Dương Khai lập tức nảy sinh một loại ảo giác giầy vò tinh thần và thể xác.

Rắc rắc rắc…

Từng tiếng giòn vang truyền đến, dường như vì Dương Khai đã phá vỡ kết giới của quan tài làm cho vật trong bình không an ổn, giờ phút này đang kịch liệt muốn lao ra khỏi miệng bình.

Chiếc bình đen xì kia căn bản không thể chịu được sự tấn công như vậy, chỉ trong chớp mắt đã nứt ra vô số khe nhỏ, hào quang cấm chế ở miệng bình cũng lúc sáng lúc tối, vô cùng quỷ dị.

Dương Khai lãnh đạm nhìn không có ý ngăn lại,hắn cảm thấy thứ trong chiếc bình này có lẽ có chút quan hệ với mình.

Trong tăm tối, hắn cảm nhận được chút dấu vết để lại.

Rắc rắc…

Theo thanh âm giòn vang kia, chiếc bình đen xì bỗng hóa thành mảnh vỡ, một chút kim quang hiện ra, tản ra ánh sáng chói rọi, chiếu sáng cả Thánh Lăng.

Đủ loại cấm chế trải rộng trong Thánh Lăng bị loại kim quang này chiếu vào đều tan rã, mất đi công hiệu.

Hung thần tà khí ngút trời, từ chỗ kim quang kia làm trung tâm ầm ầm quét bốn phía, tất cả quan tài đều bị cuốn bay ra ngoài, ở giữa không trung bạo liệt ra, đám hài cốt của các Thánh chủ trong nháy mắt biến thành bột mịn.

Dương Khai không chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào kim quang kia, thần sắc biến ảo, thất thanh quát khẽ:

- Ma Thần Kim Huyết?

Từ kim quang kia tản ra mùi máu tươi nồng đậm, tuyệt đối là máu tươi không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa lại chói mắt như vàng, sau khi bị hoà tan, tràn ngập tà năng làm Dương Khai run sợ, lại bị một vị Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa túm chặt tay, ngoại trừ Ma Thần Kim Huyết ra Dương Khai không thể nghĩ ra khả năng nào khác!

Giọt Ma Thần Kim Huyết này tại sao lại ở trong này? Đại Ma Thần trong truyền thuyết và vị Thánh chủ này có quan hệ gì?

Nỗi lòng nhanh chóng quay ngược lại, không đợi Dương Khai nghĩ ra, Thần Ma Kim Huyết trôi nổi trước mặt hắn như tìm được mục tiêu, biến mất ngay tại chỗ cũ, mang theo một đạo tàn ảnh kim sắc, trực tiếp nhằm tới chỗ Dương Khai, khắc sâu vào giữa hai hàng lông mày hắn rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

Tiếp theo trong nháy mắt, sắc mặt Dương Khai liền trở nên dữ tợn.

Hắn cảm giác một thân huyết dịch trong cơ thể đang rít rao sôi trào, kim huyết trong máu của cơ thể mình tựa hồ như bị kích hoạt rồi hết thảy muốn nổ tung lên. Sự bùng nổ kia sinh ra uy lực kinh khủng ở kinh mạch và máu thịt, chỉ trong chốc lát liền khiến Dương Khai thấy mình đầy thương tích, ngũ tạng thiêu đốt đau đớn khó nhịn.

Kim quang chói mắt bao lấy Dương Khai, hắn không kìm nổi ngửa mặt lên trời gào rú điếc tai, phía trên không tiểu huyền giới thay đổi bất ngờ, khí huyết nồng đậm bốc lên khiến toàn bộ tiểu huyền giới này hiện ra không gian quỷ dị màu vàng và đỏ đan xen.

Ngạo cốt kim thân ngọ nguậy phát ra tiếng vang răng rắc, tà ma chi khí cất giữ trong kim thân không bị khống chế chợt bừng lên, hoá thành từng đạo ma văn, bao trùm trên da thịt Dương Khai, khắc sâu vào huyết nhục của hắn xong rồi biến mất không thấy gì nữa.

Kim hồng hai màu trong tiểu huyền giới đột nhiên bị mảng tối đen bao trùm, rốt cuộc không nhìn rõ một tia ánh sáng.

Trong bóng tối, Dương Khai cắn răng chống đỡ, cả người run rẩy, da thịt từng tấc một nứt ra, máu tươi đỏ sẫm chảy thành dòng, ướt nhẹp trên mặt đất.

Nhưng trước mặt hắn lại phảng phất có một bức tranh cuốn đang chậm rãi mở ra, trong bức tranh, một cuộc đại chiến long trời lở đất đang diễn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.