Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 22




Vài ngày sau đó...

Sau khi rời khỏi Viễn Cổ Chiến Trường, Xuân Đức cùng mọi người trở về Đại Thiên Thế Giới, ngày trước ở nơi này không có bao lâu còn chưa kịp hỏi tên cái thế giới này là gì.

Thông đạo lần này không ngờ lại nối liền một đầu ở Cực Bắc Băng Nguyên, nhìn xung quanh nơi nào cũng là băng thiên tuyết địa, cuồng phong thổi vù vù, khí băng hàn khiến cho người có tu vi yêu một chút không chừng bị đông mà chết.

Quan sát xung quanh cùng cảm nhận thiên địa một lúc Tà Long mới nói:

" Nơi này rất không tệ, không có mùi vị tanh tanh cùng hôi thối như bên trong Viễn Cổ Chiến Trường, đã lâu rồi mới được hít thở không khí trong lành."

Lúc này Tuyết Anh phát hiện Xuân Đức đang bối rối thì không khỏi nghi hoặc hỏi thăm:

" Có chuyện gì sao Củ Cải? "

Xuân Đức ngồi trên người Tiểu Bư có chút ngượng ngùng nói:

" Ta quên mất đường đi tới cái thông đạo kia rồi, hì hì, mấy chục năm rồi nên chẳng còn nhớ gì."

Mọi người nghe vậy thì hết biết nói gì, đến cả Tuyết Anh cũng lườm hắn một cái. Nhìn biểu tình xem thường của mọi người Xuân Đức cười làm lành nói:

" Thôi thì cứ đi ra khỏi nơi này đã, bình tĩnh tìm đường kiểu gì chẳng thấy. Ta còn..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì không ngờ đã thấy người quen xuất hiện trong tầm mắt, hắn vui mừng quá đổi. Nhìn về phương xa Xuân Đức vận dụng pháp lực hét lớn:

" Bà Tám Trữ Tình đợi một chút đừng đi."

Có lẽ Xuân Đức quên mất không gian Đại Thiên Thế Giới không có mạnh mẽ bằng Viễn Cổ Chiến Trường, nên khi hắn gọi người không ngờ vận dụng một chút pháp lực, vậy là thảm họa phát sinh.

Âm ba mang theo một chút pháp lực kia đi tới đâu tàn phá vạn vật đến đó, cuối cùng hình thành một cơn bão tuyết khổng lồ có xu thế tàn sát mọi thứ.

Ở bên cạnh hắn Tuyết Anh nhanh tay lẹ mắt dập tắt chút pháp lực Xuân Đức bên trong, như vậy mới không có một tràng tai nạn phát sinh.

Xuân Đức cũng lau mồ hôi nói: " Quên mất tiêu nơi này kết cấu thiên địa yếu hơn trong kia quá nhiều, hơi một chút là hình thành xu thế hủy diệt."

Mọi người cũng nghĩ như vậy, ở bên trong Viễn Cổ Chiến Trường dùng lực lượng đến cực hạn Bất Diệt Cảnh cũng không hình thành xu thế tận diệt như thế này.

Phương xa đang có mười mấy người đệ tử của Phượng Hoàng Tông, trong đó đúng thật có người quen của Xuân Đức. Trữ Tình lúc này đang định rời đi nơi khác bỗng nhiên nghe được âm thanh hơi quen tai.

Đang lúc nàng phân vân lại nghe thấy âm thanh kia:

" Con heo Trữ Tình đợi một chút đừng đi vội."

Khi nàng quay lại nhìn về phương hướng kia thì thấy từ phía chân trời cực bắc băng nguyên đang có mấy thân ảnh nhanh chóng tiếp cận lại phía này.

Rầm rầm...rầm rầm..

Ba con Ma Lang Vương cùng ba người xuất hiện trước mặt đám người Phượng Hoàng Tông, cảm nhận được khí tức cực kì khủng bố phát ra từ ba con lang vương, đám thú cưỡi của Phượng Hoàng Tông trực tiếp bị dọa chết ngất một đám.

Ngay cả mấy tên nữ đệ tử khi thấy ba đầu lang vương cả người bốc lên hắc khí ngùn ngụt, đôi mắt đỏ như cũng là dọa ngồi trên mặt đất. Duy còn mỗi Trữ Tình là đang cố gắng gượng.

Nhìn thấy bộ dạng của mấy nàng Xuân Đức bảo ba đầu lang vương:

" Thu liễm thêm chút, các ngươi dọa sợ bằng hữu của ta rồi."

Tiểu bư cùng hai đầu lang vương khác khổ sở nói:

" Chủ nhân, cái này không phải do chúng ta à, khí thế chúng ta không có phát lấy gì mà thu liễm, là tại các nàng quá nhát gan rồi."

" Ấy"--- Xuân Đức trực tiếp á khẩu không nói được gì, căn bản không có lấy gì mà thu.

Bất đắc dĩ hắn thu mấy con lang vương vào trong không gian, hắn sợ để bên ngoài này bằng hữu của hắn sẽ bị dọa bể mật.

Xuân Đức tiến đến trước mặt Trữ Tình đưa tay ra nói:

" Bạn bè lâu lắm mới gặp lại bắt tay cái nào? "

Trữ Tình không có bắt tay mà lui về phía sau đề phòng hỏi:

" Người là ai? "

Xuân Đức cứng ngắc, con heo này quên mình rồi. Nghỉ tới cái gì, ngay sau đó Vũ Y xuất hiện, vừa xuất hiện nàng đã như con gấu túi ôm lấy Xuân Đức:

" Chao ui lạnh quá à." Nàng lại nhìn xung quanh một chút, sau đó nàng lại nhìn Trữ Tình nghi hoặc nói:

" Vị tỷ tỷ này nhìn quen quá, làm sao lại không nhớ ra đây." Vũ y nhăn mày lại.

Vũ Y không nhớ Trữ Tình nhưng Trữ Tình lại nhớ Vũ Y, hình ảnh một bé gái suốt ngày đi theo bên cạnh một thiếu niên đeo mặt nạ. Lúc này nàng mới nhìn Xuân Đức hơi rụt rè nói:

" Ngươi là người mấy chục năm trước từng tới Phượng Hoàng Tông chúng ta, đây là muội muội ngươi tiểu Y phải không? "

Xuân Đức lúc này cũng cười nói:

" Tưởng con heo người quên mất ta rồi, ở cái đại thiên thế giới này ta có mỗi người là bằng hữu. "

Trữ Tình nghe vậy thì cười rộ lên, đánh giá Xuân Đức mấy lần sau đó mới nói:

" Ngươi thay đổi thật nhiều."

Xuân Đức phất phất tay nói:

" Ai rồi cũng vậy, thuận theo thời gian mà thôi, con heo ngươi cũng thế nói gì ai."

Phía sau mọi người đơn giản làm quen một chút, Xuân Đức cũng nghe ngóng một chút tin tức hiện tại.

......

Đến buổi tối, gió thổi vù vù khiến lòng người tê tái, trong đêm tiếng thú rống khắp nơi.

Ở một nơi khuất gió, mọi người đang đốt lửa nướng thịt linh thú ăn. Xuân Đức vừa chia thịt cho tiểu Y xong nhìn Trử Tình hỏi:

" Phải rồi ngươi lặn lội đến nơi lạnh lẽo này làm cái gì vậy? "

" Ta đi lịch luyện "-- Trữ Tình nói.

Xuân Đức cắn một miếng thịt nuốt xuống nói:

" Lịch luyện, cái nơi chỉ toàn băng với tuyết này thì có cái gì nếu ta mà là ngươi thì ở nhà nằm ngủ cho béo rồi. Khỏi phải đi đâu cho mệt, ăn no, nằm ngủ, sống một cuộc sống không lo nghĩ."

Trử Tình nở một nụ cười ôn hòa nói:

" Nếu ta có tu vi bằng một nữa tu vi của ngươi thôi ta cũng không cần phải thế này. Với lần này lịch luyện còn có mấy đại đỉnh cấp tông môn khác tham gia nữa nên tông môn ta khá coi trọng việc lịch luyện lần này."

Tiếp theo nàng còn nói mấy cái thứ ba láp ba xàm, cái gì mà vi vinh quang tông môn, cái gì mà phải làm hết mình. Xuân Đức gian khổ lắm mới nhẫn nhịn được không bịt miệng nàng lại,Tà Long, Tuyết Anh cùng Đại Bạch thì thấy quá nhàm chán nên quay về không gian vong linh. Ở ngoài này chỉ còn mình hắn và Vũ Y.

Nghe một hồi lâu Xuân Đức mới nói:

" Đại khái hiểu rồi, cuối cùng là đánh chết mấy con tiểu thú xong rồi về xem ai nhiều điểm hơn chứ gì, thế cái trò lịch luyện này khi nào mới kết thúc vậy."

" Cũng không còn bao lâu nữa là xong à, như vậy ngươi có thể giúp ta một chút sao? "--- Trữ Tình trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.