Cấu Kết

Chương 8: Ghé thăm Triệt Vương phủ




Tùy Qua không thèm quan tâm, nói:

- Phương Đông Trạch, ngươi cứ làm thoải mái.

- Được! Hôm nay lão phu chết cùng với các ngươi!

Phương Đông Trạch giận dữ hét, chuẩn bị buông lỏng kíp nổ.

Đám người Trương Trung, sợ đến hồn phi phách tán, nhưng quỷ dị chính là, bom không nổ.

Nói chuẩn xác, là kíp nổ không có tác dụng.

Bởi vì Phương Đông Trạch rõ ràng phát hiện, đầu ngón tay hắn không nghe sai sử.

Chỉ là động tác đơn giản như buông đầu ngón tay, Phương Đông Trạch cũng làm không được! Đầu ngón tay hắn, giống như bị bê tông đọng lại, không thể nhúc nhích!

- Thật xin lỗi, vừa rồi ta có động chút tay chân.

Tùy Qua cười nói với Phương Đông Trạch:

- Ta chỉ đáp ứng cắt gốc cây củ cải cho ngươi.

- Con bà nó.

Phạm Đông Trạch giận dữ hét lên, chỉ hận không thể phanh thây xé xác Tùy Qua.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này, Mục Ngọc Giao đã đè lên cò súng, bắn toàn bộ băng đạn vào lồng ngực Phương Đông Trạch.

Phương Đông Trạch mở to mắt, cực kỳ không cam lòng ngã xuống đất, cho đến khi hắn chết, đầu ngón tay hắn vẫn nắm chặt kíp nổ.

Trong nháy mắt Phương Đông Trạch ngã xuống đất, trong chốc lát vẻ mặt Mục Ngọc Giao tựa hồ vô cùng cảm khái.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Mục Ngọc Giao trấn định lại. Bởi vì nàng biết bây giờ còn chưa phải lúc cảm khái, mặc dù phụ tử Phương Đông Trạch chết rồi, nhưng Tam Giang đường hiện tại như rắn không đầu, tình thế còn chưa lạc quan, huống chi, bây giờ còn có cảnh sát đang chờ chực bên ngoài, tồn vong của Tam Giang đường đang nằm trong thế chân tơ kẽ tóc. Bất kể thế nào, theo Mục Ngọc Giao, Tam Giang đường cũng là tâm huyết của phụ thân nàng, dù làm sao cũng không thể để nó bị phá hủy.

- Chư vị huynh đệ, Mục Ngọc Giao ta là một người ân oán phân minh. Lúc trước ta đã nói, lần này ta chỉ muốn đòi thứ của phụ thân ta từ Phương Đông Trạch. Về phần chư vị huynh đệ, ân oán lúc trước, cũng bởi vì lập trường bất đồng. Thân trong giang hồ, nhiều khi bản thân không thể tự quyết định, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu rõ. Cho nên, ân oán lúc trước, chúng ta xóa bỏ hết. Các huynh đệ đã chết cũng sẽ nhận được trấn an thích đáng. Quan trọng nhất là sau này, hi vọng chư vị huynh đệ có thể cùng với Mục Ngọc Giao ta phát triển Tam Giang đường!

Mục Ngọc Giao đối mặt với các nhân vật nòng cốt của Tam Giang đường, nói chuyện rất chừng mực.

Nhưng, Tùy Qua đã nhìn ra, mặc dù những người này ngoài mặt cũng ủng hộ Mục Ngọc Giao, nhưng lòng không đồng nhất, lúc này ủng hộ, chỉ là bởi vì Mục Ngọc Giao biểu hiện ra cường thế, tàn nhẫn giết chết Phương Đông Trạch, khiến bọn hắn kinh sợ mà thôi.

- Mục Ngọc Giao, dù sao cũng còn trẻ. Các đại lão này, cũng không phải đèn đã cạn dầu. Nàng muốn kinh sợ những người này, sợ rằng có chút khó khăn, chẳng lẽ, còn muốn ta thay nàng giết gà dọa khỉ hay sao?

Tùy Qua thầm tính toán trong lòng.

- Cháu gái nói rất hay. Xóa bỏ ân oán, cùng nhau phát triển!

Lúc này, một thanh âm trầm ổn, tang thương vang lên:

- Các vị, bắt đầu từ bây giờ, ân oán của Tam Giang đường đã được giải quyết, sau này cũng chỉ biết cùng nhau phát triển. Nếu không, cây ngã khỉ cũng không còn chỗ náu thân, Tam Giang đường hôm nay tràn ngập nguy cơ, nếu còn mất đoàn kết, vậy sau này cuộc sống yên ổn của chư vị cũng sẽ chấm dứt.

- Tam gia!

- Triệu Tam gia!

- Tam gia . . .

Triệu Tam gia, vị tam đường chủ của Tam Giang đường, cũng là nhân vật có tư cách lớn nhất của Tam Giang đường hiện giờ xuất hiện rồi.

Triệu Tam gia khẽ gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Mục Ngọc Giao:

- Cháu gái, ân oán giữa cháu và Phương lão đại, ta không tiện nhúng tay, cũng không tiện bình luận. Nhưng, người thắng làm vua, hôm nay cháu là Đại đương gia của Tam Giang đường rồi, ta là Tam đương gia, sau này đương nhiên còn phải nghe cháu điều khiển.

Nghe lời này, những người còn có ý không phục trong Tam Giang đường lập tức cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Tam thúc chịu rời núi giúp ta xử lý sự vụ bang phái, đương nhiên là tốt nhất.

Mục Ngọc Giao nói. Ngay cả nàng, cũng cảm thấy những người đứng ở đây có biến hóa tâm lý rất kỳ diệu.

- Tình thế cấp bách, ta cũng không thể từ chối.

Triệu Tam gia trầm giọng nói:

- Ân oán đã xong, hiện tại nên nghĩ xem làm sao thu thập cục diện rối rắm. Tai mắt của ta ở cục cảnh sát đã nói cho ta biết, tối nay tất cả cảnh sát và vũ cảnh thành phố Minh Phủ đều đang ở trạng thái đợi lệnh. Trước bình minh, bọn họ sẽ bắt đầu hành động, bắt hết tất cả chúng ta!

Triệu Tam gia vừa dứt lời, đột nhiên có người cuống quít xông tới nói:

- Không. . . Không xong rồi, cảnh sát tới rất nhiều!

Tiếng còi báo động chói tai, phá vỡ bầu trời bao la của thành phố Minh Phủ.

Cảnh sát Minh Phủ, tựa hồ được huy động toàn bộ.

Lần này quét dọn Tam Giang đường, là ý tứ của một vị đại nhân vật tỉnh Minh Hải.

Nghe nói, khi phòng công an tỉnh Minh Hải xin chỉ thị của vị đại nhân vật này nên xử trí Tam Giang đường như thế nào, vị đại nhân vật này đã phê chỉ thị:

Khối u ác tính!

Ý tứ của đại nhân vật thượng tầng rất khó có thể tính toán, nhưng lần này ý tứ nhắn nhủ rất rõ ràng, Tam Giang đường chính là khối u ác tính của tỉnh Minh Hải, lần này bất luận như thế nào cũng phải cắt bỏ.

Chính bởi vì như thế, tất cả cảnh lực của thành phố Minh Phủ đều được huy động, chắc chắn là muốn tận diệt Tam Giang đường.

Nhưng, Triệu Tam gia biết rõ, ở đây còn có nguyên nhân sâu xa.

Bởi vì Phương Đông Trạch dính líu quá lớn, một số đại nhân vật cấp trên của thành phố Minh Phủ cho tới tỉnh Minh Hải đều có không ít người có liên quan đến Phương Đông Trạch. Tỷ như Vương Hào, thái tử gia tỉnh Minh Hải, cũng có cấu kết với Phương Thiếu Văn, huống chi Phương Đông Trạch kinh doanh ở tỉnh Minh Hải nhiều năm như vậy, nếu như nói trong tay hắn không nắm giữ tài liệu liên quan đến một số quan viên, cũng sẽ không có người tin tưởng.

Chính bởi vì như thế, sau khi biết Phương Đông Trạch phát điên, một số đại nhân vật có dính líu đến Phương Đông Trạch, cũng ước gì tận diệt cả Phương Đông Trạch và Tam Giang đường. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không biết, Phương Đông Trạch hiện tại đã chết.

Nghe tiếng còi cảnh sát phá vỡ bầu trời đêm, những nồng cốt của Tam Giang đường đều sợ thất thần, dù sao tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, xuất hiện quá nhiều thương vong.

- Đại đương gia, làm sao bây giờ?

- Đại tỷ, làm sao đây?

- Mau bỏ chạy . . .

Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.

- Sợ cái gì! Cảnh sát còn chưa tới, chúng ta đã tự rối loạn trận cước rồi!

Mặc dù trong lòng Mục Ngọc Giao cũng có chút lo lắng, nhưng lại lộ ra vẻ rất trấn định:

- Lúc này bỏ chạy không phải là cách, cảnh sát khẳng định đã ở lối ra, bến tàu cũng bố trí mai phục, các ngươi bỏ chạy, đó chính là tự chui đầu vào lưới!

- Ta đồng ý với suy nghĩ của cháu gái!

Triệu Tam gia nói:

- Lúc này, càng phải trấn định. Đã nhiều năm như vậy, Tam Giang đường có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, hơn nữa hai năm qua chúng ta đã tiến hành rất nhiều chuyện làm ăn đứng đắn, cũng giảm bớt những buôn bán nhạy cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.