Câu Hỏi Tình Yêu

Chương 17




- Quốc Đống, nói thật là tôi thấy người đến đều gào khóc về tài chính, tài chính.
Cam Bình trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cậu thì hay rồi, lại còn nói muốn tỉnh giúp về tài nguyên nhân lực, đây là khác nhau.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Hắn biết Cam Bình nhất định sẽ nói tiếp.

- Tỉnh chỉ từng đó tài chính mà bao khoản phải chi. Ai cũng nhìn vào thì nếu chia đến Thị xã còn được bao nhiêu. Dựa vào chút tiền đó là có thể bắt đầu vào công việc sao? Tôi thấy rất khó khăn.
Cam Bình vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, ưỡn người, bộ ngực đầy đặn, trắng nõn theo động tác mà lộ ra một khe khá sâu.

- Quan trọng nhất chính là thái độ và quan niệm của lãnh đạo. Cậu nếu chỉ coi đây là công việc lấy lệ, hoặc là làm qua cho có thì dù tỉnh gửi tài chính xuống, dùng hết rồi sẽ bỏ mặc, cuối cùng sẽ là đầu voi đuôi chuột, không có tác dụng.

- Tôi hy vọng Hoài Khánh không nên như vậy. Tôi cũng thấy cậu sẽ không phải loại người đó. Có thể đề nghị tỉnh ủng hộ về nhân lực, tôi cảm thấy đó là thái độ. Ít nhất đại biểu Hoài Khánh sẽ cố gắng làm tốt công việc này.

- Chủ tịch Cam, ngài đánh giá quá cao chúng tôi rồi. Hoài Khánh cũng thiếu tài chính, tỉnh không nên chụp mũ rồi cắt tài chính của chúng tôi đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi nghĩ như thế nào, giải quyết Vấn đề Tam Nông sợ rằng là công việc trong năm năm, mười năm của Đảng ủy, chính quyền địa phương, thậm chí lâu hơn nữa. Mà Trung Quốc là nước lớn về sản xuất nông nghiệp, nhưng lại không phải cường quốc về nông nghiệp. Nếu muốn chuyển thành cường quốc về nông nghiệp thì khoa học kỹ thuật là nhân tố chủ chốt. Mà Hoài Khánh lại không có ưu thế gì về điểm này, thậm chí còn là yếu kém. Muốn phát triển sản xuất nông nghiệp hiện đại, điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp thì không thể một bước là đạt được, phải được tỉnh ủng hộ.

Cam Bình gật đầu nói:
- Dù như thế nào thì cậu có thể có ý thức này là rất tốt, hơn nhiều nơi chỉ biết tới quấn lấy đòi tiền. Hừ.

Triệu Quốc Đống không nói nhiều. Hắn cũng biết không phải mình hoàn toàn không muốn nhắc đến tài chính, mà là do quan hệ cá nhân của hắn và Cam Bình tốt nên biết tính cô, biết gì nên nói không nên nói.

- Chủ tịch Cam, mỗi nhà đều có khó xử mà. Ninh Lăng năm nay định đưa thứ gì mới ra?
Triệu Quốc Đống nói.

- Ninh Lăng chọn Thương Hóa làm thí điểm, chủ yếu là phát triển kinh tế rừng ở Thương Hóa. Sở lâm nghiệp đã báo cáo với tôi, tôi thấy có thể thực hiện.
Cam Bình thản nhiên nói:
- Tôi thấy thực ra Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng không quyết tâm mấy trong lĩnh vực nông nghiệp này, chỉ là huyện Thương Hóa có hứng thú. Nghe thấy tin tức liền chủ động lên xin làm thí điểm. Vị nữ Chủ tịch huyện Thương Hóa đúng là có can đảm, muốn làm việc.

Triệu Quốc Đống thấy Cam Bình nhắc tới Ngụy Hiểu Lam liền không nhịn được nói:
- Ngụy Hiểu Lam?

- Ừ, cậu cũng biết sao? Đúng, cậu ở Ninh Lăng lâu như vậy thì cũng phải biết mà.
Cam Bình ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng.

- Chủ tịch Ngụy Hiểu Lam khi tôi ở Tây Giang là Bí thư thì chị ta là Phó chủ tịch thường trực, người phụ nữ rất khôn khéo, là nữ cán bộ xuất sắc làm công tác cơ sở nhiều năm.

- Ồ, khó trách, tôi nói sao phong cách của hai người có vẻ giống nhau.
Cam Bình nhướng mày nói.
- Thương Hóa là huyện nghèo vùng núi, điều kiện trụ cột kém, tài chính rất khó khăn. Nếu huyện quyết tâm như vậy, tỉnh đương nhiên sẽ ủng hộ. Phát triển trồng rừng sản lượng cao là rất có tương lai ở các huyện miền núi, cũng là con đường thoatsngheof.

- Ủng hộ Thương Hóa thì tôi không có ý kiến. Đối với huyện nghèo theo tôi thấy không nên cứ bơm máu mãi mà phải tìm cách để bọn họ tạo máu cho mình. Tài chính mặc dù quan trọng nhưng chọn đúng hạng mục thích hợp, giúp bọn họ tự mình vận chuyển mới là biện pháp thích hợp để thoát nghèo.

Triệu Quốc Đống cũng đồng ý với quan điểm của Cam Bình.
Chủ tịch Cam, ngài bây giờ phụ trách nông nghiệp thì công tác chống đói nghèo chắc cũng do ngài phụ trách?

- Việc này do Bí thư Ninh đi đầu, Bí thư Yến và tôi làm phó tổ trưởng, tôi phụ trách công việc cụ thể.
Cam Bình cười cười một tiếng:
- Quan điểm này của cậu đã áp dụng tốt ở Hoa Lâm. Hoa Lâm bây giờ đã được quốc gia tuyên dương về huyện thoát nghèo. Có lẽ tháng 10 này hội nghị tổng kết công tác thoát nghèo sẽ tuyên dương Hoa Lâm.

- Ừ, điều kiện Hoài Khánh tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Huyện Thanh Bình cũng mới thoát mũ huyện nghèo nhưng vẫn còn kém so với các quận, huyện phát triển, nhiệm vụ nặng nề. Tình hình mấy huyện như huyện Tĩnh cùng Vũ Xuyên cũng không khiến người ta hài lòng.

Hai người nói chuyện một lúc, Cam Bình đứng lên nói:
- Quốc Đống, làm Thị trưởng áp lực sẽ càng nhiều, lượng công việc càng lớn, phải học cách điều chỉnh hợp lý công việc và cuộc sống, giữ sức khỏe là quan trọng nhất. Đi, bơi hai vòng.

- Được.
Triệu Quốc Đống cũng ưỡn ưỡn người cười nói.

Cam Bình có chút kinh ngạc về thể lực của Triệu Quốc Đống. Thời buổi này đừng nhìn có người trông khỏe mạnh nhưng xuống bể bơi mới có thể nhìn ra thể lực con người. Xuống bơi vài vòng mà mặt không chút thay đổi, thở không gấp thì dù là vận động viên chuyên nghiệp cũng không chắc. Cam Bình đã lên bờ một lúc mà thấy Triệu Quốc Đống vẫn bơi rất thoải mái và nhanh.

Triệu Quốc Đống bây giờ không có nhiều thời gian đi bơi nhưng mỗi ngày vẫn ngồi tập hít thở theo cách sư phụ dạy. Sáng dậy hắn đều ngồi điều tức mười năm phút, tối trước khi ngủ hoặc nghỉ trưa nếu có cơ hội hắn đều ngồi một lúc. Sáng dậy nếu có thời gian thì hắn cũng đi một đường quyền.

Triệu Quốc Đống ra khỏi câu lạc bộ bơi đã là 5h chiều. Cam Bình tối có lịch, như vậy cũng tốt. Triệu Quốc Đống phát hiện làm quan càng lớn khiến thời gian riêng tư càng ít đi, hay bị công việc quấn quanh. Mặc dù cố gắng đẩy các cuộc gặp nhưng có những lúc không thể không đi.

Vợ chồng Phùng Minh Khải đã từ Kiềm Dương tới, bọn họ về quê dự đám cưới em trai, tối Triệu Quốc Đống còn đi ăn một bữa. Triệu Quốc Đống chọn địa điểm rồi thấy một mình có chút cô đơn nên gọi cho Khấu Linh và Mễ Á.

Sau khi có quan hệ nam nữ, Triệu Quốc Đống cũng hay gọi điện với hai cô. Chỉ là một ở Bắc Kinh, một ở Thượng Hải xa xôi, hơn nữa đều có cuộc sống riêng nên ít gặp mà hay trêu chọc nhau trong điện thoại.

Tiêu Trí Viễn thật ra ở An Đô, chẳng qua Triệu Quốc Đống không có cảm tình gì với thằng này nên không thèm để ý. Đám bạn học khác hắn cũng chỉ có quan hệ bình thường, gặp ít, nói chuyện điện thoại cũng mang theo mục đích, điều này làm Triệu Quốc Đống không có hứng thú liên lạc.

- Con đâu?
Phùng Minh Khải vẫn như cũ chẳng qua trông tươi tỉnh hơn. Giang Dao nhìn cũng ăn mặc hợp thời trang hơn trước. Nhìn hai vợ chồng này khá đẹp đôi.

- Không mang theo vì trời nóng quá. Mẹ Giang Dao đang chăm.

Phùng Minh Khải cắt tóc khá ngắn, kính mắt đổi sang gọng vàng trông khá giống thư ký. Y bây giờ đã là thư ký riêng của Phó bí thư Thị ủy Kiềm Dương – Chu Đăng Cao. Chu Đăng Cao có quan hệ khá tốt với Liễu Đạo Nguyên, là Trưởng ban thư ký Thị ủy Kiềm Dương khi Liễu Đạo Nguyên còn là Bí thư Thị ủy. Khi Liễu Đạo Nguyên lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Kiềm Nam liền đưa Chu Đăng Cao lên làm Phó bí thư Thị ủy. Mà Phùng Minh Khải cũng bắt đầu thành thư ký của Chu Đăng Cao.

- Đi theo Bí thư Chu, tương lai vô hạn.
Triệu Quốc Đống cười cười rót rượu cho Phùng Minh Khải:
- Giang Dao cũng uống chén chứ?

Giang Dao vội vàng xua tay ra hiệu mình không uống. Nếu như chồng cô trong đám bạn học còn có đầu có mặt, nhưng trước mặt Triệu Quốc Đống này thì không đáng gì. Không có Triệu Quốc Đống thì có lẽ Phùng Minh Khải vẫn ở Phòng giáo dục huyện, mà tình cảm của cô với Phùng Minh Khải cũng không thể duy trì.

- Tôi tương lai vô hạn? Người khác nói tôi thế thì còn vui. Quốc Đống, ông nói như vậy không phải châm chọc tôi sao?
Phùng Minh Khải trừng mắt nhìn hắn rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.