Câu Hỏi Tình Yêu

Chương 15




Có lẽ chuyện lúc thanh toán làm tâm trạng La Băng không yên. Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm cũng không cố gắng an ủi La Băng, nhưng cũng đều quan tâm lo La Băng nghĩ quẩn.

- Hai người đừng nhìn tôi như vậy, tôi không sao.
La Băng ngồi phía sau xe cuối cùng đã mở miệng nói.
- Nhiều năm rồi không ngờ còn gặp y trong cảnh này.

- Băng tỷ, anh chị làm ở Ban quản lý Khu Khai Phát An Đô sao?
Trình Nhược Lâm biết nhưng vẫn cố hỏi.

- Ừ, Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát.
La Băng lạnh nhạt nói.

- La Băng, giám đốc Bối đã đồng ý, thứ hai sẽ điều động, không cần biết y điều chị đến đâu những cũng là về An Đô. Tôi thấy anh chị hôm nay cũng hơi động tâm, xem ra muốn nói gì đó với chị. Tôi thấy chị cứ sa sầm mặt không nhìn y nên không giữ lại. Chị định như thế nào?
Triệu Quốc Đống cố tìm từ nghữ thích hợp nói chuyện, tránh không kích thích cô.

- Hừ, y muốn nói chuyện với tôi chính là thấy chúng ta ăn cùng Trưởng ban Trang, đều là nhờ anh.
Mặt La Băng lúc này không rõ là vui hay buồn, không ngừng thay đổi:
- Y là người như thế nào thì tôi rõ, luôn chú trọng tiền đồ chính trị. Tôi dám cá mặc dù mười năm không liên lạc nhưng sau hôm nay thì y sẽ thông qua các loại phương thức mà liên lạc với tôi. Nguyên nhân chính là vì y cảm thấy có thể lợi dụng tôi.

- Băng tỷ, chị nói khó nghe quá. Chuyện hôm nay cũng không thể trách anh ta. Chúng ta đúng là làm người ta nghi ngờ, y thanh toán giúp cũng là vì có ý tốt mà.
Trình Nhược Lâm là người hiểu chuyện. Cô biết La Băng bây giờ rất buồn khổ, về An Đô mà không có bạn bè. Nếu có thể quay về với gia đình thì quá tốt.

- Nhược Lâm, chuyện tối nay không có quan hệ gì, chị chỉ là đánh giá công bằng về y thôi. Lúc trước chị xảy ra chuyện, y trốn tránh không gặp, nói gì mà khuyên giải chị. Trên danh nghĩa nói sợ ảnh hưởng tới tiền đồ chính trị của bố chị, thực ra là lo sẽ ảnh hưởng đến y mà thôi. Chị còn không biết y nghĩ gì sao?
Giọng La Băng rõ ràng lộ ra sự chua xót.

- La Băng, chuyện đã qua lâu như vậy, chúng ta hay là nhìn về phía trước đi. Người trong chính trị khó tránh khỏi nhạy cảm với vài việc. Dù lúc đó có chút quá đáng thì cũng qua nhiều năm. Có lẽ trong lòng anh chị cũng đã thấy hối hận, chẳng qua không thể hạ mặt nói chuyện thôi.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Tôi thấy đây cũng là cơ hội, chị không thể bỏ gia đình mà.

- Nhà, tôi không phải đã nói rồi sao? Cái nhà đó còn là của tôi sao?
La Băng kích động nói:
- Đó là nhà của La Duệ và La KHanh, tôi chỉ là người qua đường.

- La Băng, chị nói gì thế? Bố mẹ mãi là bố mẹ. Dù bọn họ hám lợi, dù bọn họ không đúng thì chị cũng phải có tâm trạng khoan dung mà đối đãi.
Triệu Quốc Đống đi chậm lại, lớn tiếng nói:
- Chị suy nghĩ kỹ đi, không nên nghĩ tới gia đình không tốt, phải nghĩ tới ngày xưa họ tốt với chị như thế nào.

Mặc dù Triệu Quốc Đống có chút xem thường cách làm của người nhà La Băng lúc đó, nhưng hắn cũng biết La Băng đang rất cô đơn, khát khao cuộc sống gia đình.

La Băng lần đầu nghe thấy Triệu Quốc Đống lớn tiếng quát mình như vậy, ngực cô không ngừng nhấp nhô, quay mặt ra ngoài không nói nữa. Trình Nhược Lâm vội vàng an ủi cô.

Triệu Quốc Đống tiến vào tiểu khu và có chút do dự hôm nay có nên ở đây không. Trình Nhược Lâm đã trừng mắt nhìn hắn:
- Mau xuống, Băng tỷ say rồi.

Quả nhiên trên đường La Băng mở cửa sổ khiến gió thổi vào làm men rượu bốc lên. Triệu Quốc Đống vội vàng đỗ xe và xuống giúp Trình Nhược Lâm dìu La Băng lên lầu.

Trình Nhược Lâm ở tầng 12, đây là nhà có thang máy. Hai người dìu La Băng vào nhà, La Băng liền chạy vào Wc nôn.

La Băng nôn xong nên tỉnh táo không ít, chỉ là cả người mệt mỏi, hai người liền đỡ La Băng lên giường.

- Đêm nay làm như thế nào?
Triệu Quốc Đống hỏi Trình Nhược Lâm.

- Không sao, để Băng tỷ ở phòng em, hai chúng ta ở phòng khách. Anh đi tắm đi, lát nữa em và Băng tỷ vào tắm.
Phòng khách không có Wc, Trình Nhược Lâm lo La Băng buồn nôn nên để La Băng ngủ phòng trong.

- Ừ.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn ngủ một mình. Không mấy khi về được, hắn cũng muốn ôm Trình Nhược Lâm. Dù sao La Băng đã sớm biết việc của hai người, không cần phải giấu diếm.

Khi cơn cao trào qua đi, Trình Nhược Lâm tham lam áp mặt vào ngực Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đưa tay vuốt ve vú nàng, một cảm giác đê mê từ trên ngực truyền khắp cơ thể.

- Quốc Đống, anh sang đi.
Một lúc lâu sau, Trình Nhược Lâm khẽ nói.

- Hả?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, vừa cúi đầu nhìn thấy đôi mắt sáng quắc trong đêm nhìn mình. Triệu Quốc Đống thấy Trình Nhược Lâm không phải đang trêu mình nên vô thức gãi đầu nói:
- Nhược Lâm, em …

- Em nghĩ kỹ rồi, Băng tỷ là người khổ, em và Băng tỷ thân như chị em, gì cũng có thể nói với nhau. Em cũng biết Băng tỷ có tình cảm với anh. Chị và em giống nhau, là người cố chấp, đã không tìm thì thôi, đã tìm sẽ tìm người tốt nhất. Anh không phải cũng động lòng với Băng tỷ rồi sao? Đừng xấu hổ, anh nghĩ gì em còn không biết sao?
Trình Nhược Lâm có chút đắc ý nói.

Triệu Quốc Đống há hốc mồm.

- Đàn ông đều là ăn bát nhìn nồi, đừng nghĩ em không biết. Con người chỉ có vài chục năm, dám yêu dám hận là điều nên làm.
Trình Nhược Lâm ôm chặt eo hắn, đôi chân thon dài quấn lấy mông hắn.
- Nhớ lát nữa ôm chặt Băng tỷ, đưa Băng tỷ lại đây. Em muốn xem lúc ấy Băng tỷ như thế nào.

Triệu Quốc Đống không thể hiểu nổi suy nghĩ của Trình Nhược Lâm nữa. Nhưng cảm giác trộm tình đã làm hắn không muốn suy nghĩ gì nữa.

Triệu Quốc Đống đẩy cửa phòng ngủ thì phát hiện phòng vẫn sáng đèn. Cơ thể đang say kia nằm trên giường trông rất đẹp và quyến rũ.

La Băng mặc chiếc váy ngủ màu da, váy ngủ rất ngắn, nếu đứng thì có thể khó khăn lắm che được hết quần lót. Chẳng qua La Băng ngủ không đẹp mắt chút nào, váy đã sớm được kéo lên, quần lót màu trắng sữa đã lộ ra. Làm cho Triệu Quốc Đống xao động là nửa bờ mông đã lộ ra trước ánh đèn.

Triệu Quốc Đống gần như là ngừng thử đến trước giường. La Băng nằm nghiêng nhưng trên mặt vẫn có giọt lệ. Tiếng hít thở đều đều cho thấy cô đang ngủ say. Cổ váy ngủ hơi rộng lộ rõ khe sâu và nửa bên vú của cô.

La Băng phát hiện mình lại rơi vào giấc mơ kia.

Bàn tay của hắn như có ma lực tiến vào ngực cô, giống như cặp vú của mình là thứ hắn yêu nhất đời, tiết tấu đều đặn làm cô không nhịn được rên lên. Cô biết đây chỉ là giấc mơ nhưng vẫn chìm đắm vào nó, cho dù là hưởng thụ trong mơ cũng đủ.

Vú bị hắn không ngừng đè ép, ngón tay vuốt ve trên núm vú căng cứng của cô, La Băng cảm thấy lỗ chân lông cả người đang kích thích mở ra.

Hắn như cảm nhận mình muốn gì, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên vùng bụng phẳng, từng chút một chạm tới vùng cấm địa không ai đặt chân bao giờ.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc với biểu hiện của La Băng. Dù là uống rượu cũng không đến mức như vậy chứ? Mà La Băng không phải không có phản ứng gì. Khi tay hắn lướt qua bụng và tiến vào đám cỏ kia, hắn thậm chí cơ thể cảm nhận cơ thể đối phương đang mong chờ mình.

Quần lót từ từ được kéo xuống, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, lần đầu tiên hắn gần gũi nhìn thấy rõ ràng cơ thể của La Băng như vậy.

Hai cánh hoa hợp lại với nhau, màu lâu nhàn nhạt bị đám cỏ che phủ, một dòng chất lỏng màu bạc từ bông hoa chảy ra thật đẹp mắt.

La Băng cuối cùng cảm thấy có chút không đúng, sao giấc mơ lại thật như vậy. Cô cố gắng mở mắt ra nhưng khoái cảm sâu trong lòng làm cô không muốn đánh mất nó.

- Hả?
La Băng mở mắt mới phát hiện mình đã bị cởi trần truồng, bàn tay đang vân vê ngực mình rất quen thuộc.

- Không, không được.
La Băng hoảng hốt làm hắn không thể tỉnh ngủ.
- Quốc Đống, không được.

Giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào của La Băng làm Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa thừa thắng xông lên từ phía sau, nhưng hắn biết trong lòng cô có khúc mắc gì.

- La Băng, Nhược Lâm biết.

Câu này như thuốc an thần làm La Băng bình tĩnh lại:
- Là Nhược Lâm bảo anh tới?

- Không, là anh tự sang.
Triệu Quốc Đống không hề do dự nói. Câu này hắn sao dám nói thật.

- Nhưng mà …

- Tối nay anh sẽ ăn em, không ai có thể ngăn được anh.
Triệu Quốc Đống áp môi vào môi La Băng, khẽ cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.