Câu Hỏi Tình Yêu

Chương 13




Triệu Quốc Đống nói thô lỗ như vậy làm mọi người không ngờ tới. Mọi người ở đây đều có văn hóa, lúc trước thấy Triệu Quốc Đống mặc dù cứng rắn nhưng còn ăn nói nhã nhặn, không ngờ hắn đột nhiên tức giận đến thế.

La Duệ nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy càng tức giận hơn nữa. Y dù gặp qua nhiều loại người nhưng chưa thấy ai kiêu căng càn rỡ như vậy. Khí thế của thằng này chỉ hơn chứ không kém mình, hơn nữa rõ ràng là nhằm vào mình.

- Làm càn.
La Duệ rất tức giận, y dù như thế nào cũng không ngờ thằng kia lại bố láo đến thế.
- Cho mày chút mặt mũi, mày lại lớn lối hả.

- Ồ, tôi làm càn? Tôi làm càn thì sao? Anh ra vẻ, giương nanh múa vuốt trước mặt tôi thì được, tôi phải tránh sang bên ư?
Triệu Quốc Đống vốn uống hơi nhiều, hơn nữa lại thấy La Băng buồn như vậy nên càng tức giận người đàn ông trước mặt. Nhất là nghĩ đến chuyện của mình và Đường Cẩn cũng vì gia đình hám lợi phá vỡ nên hắn rất tức giận, lập tức khiêu khích.

La Duệ cố nhịn cơn tức giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào vẻ khiêu khích của Triệu Quốc Đống. Y vô thức nắm chặt tay nhưng trong nháy mắt y đã tỉnh táo lại. Hắn có lẽ muốn chọc giận mình, để mình làm ra hành vi mất lý trí, nói không chừng hắn sẽ quấn lấy mình, để mình chui vào bẫy. Chẳng lẽ hắn cố ý tới, nhưng nhìn vẻ mặt La Băng thì có vẻ không giống.

- Tiểu La, có chuyện gì vậy, còn chưa thanh toán sao?

Một giọng nói từ hành lang truyền tới. Một người đàn ông đầu hói mặt không chút thay đổi nhìn đám người Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Nhanh lên, Bí thư lô lập tức cùng thị trưởng Diêu đi ra. Cậu sao thế, chút chuyện nhỏ mà mãi vẫn không xong.

La Duệ có chút khẩn trương, y trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi vội vàng gật đầu nói:
- Xin lỗi Chánh văn phòng Đồng, tôi lập tức làm xong.

Triệu Quốc Đống mặc dù không nhận ra người đàn ông trọc nhưng cũng đoán được đây là lãnh đạo trực tiếp của tên La Duệ. Tên La Duệ vốn ngông nghênh bây giờ lại thấp nửa đầu, vẻ kiêu căng đã mất hẳn, một bên gập đầu cúi người, một bên vội vàng thanh toán. Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi lắc đầu. Mình đúng là nhìn nhầm, tưởng đây là kẻ khis phách cơ chứ?

Triệu Quốc Đống không còn hứng thú gây hấn với y, gây hấn với kẻ như vậy có tác dụng gì chứ? Hắn lại nhìn La Băng đã xoay mặt sang bên, có lẽ không muốn thấy sự thay đổi quá rõ của ông anh mình. Trình Nhược Lâm cũng rất khinh thường quay đầu sang bên không thèm nhìn. Triệu Quốc Đống nói:
- Tính tiền, hôm nay không có tâm trạng tính toán với cậu, nhớ bài học hôm nay, đừng có học kẻ mù mắt, mắt chó thấp không thấy người.

La Duệ nghe thấy vậy không khỏi tức giận. Nhưng lãnh đạo còn ở bên cạnh, hơn nữa thị trưởng Diêu cùng Bí thư Lô lập tức sẽ đi ra, hắn cũng không dám chậm trễ. Một bên tính tiền, một bên cố kiềm chế. Rồi sẽ có lúc tìm được cơ hội xử lý thằng này.

Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý, đưa thẻ ra.

Điền mật mã, thanh toán xong, Triệu Quốc Đống cũng chẳng buồn nhìn tên quản lý mặt mày nịnh bợ. Hắn cùng Trình Nhược Lâm, La Băng chuẩn bị rời đi vì hai người Trang Quyền cùng Bối Thiết Lâm còn ở trong phòng nói chuyện.

- Ồ, Quốc Đống, sao trùng hợp như vậy, cậu cũng ở đây?

Triệu Quốc Đống quay lại thấy một người quen thuộc, đó là Lô Vệ Hồng.

Lô Vệ Hồng cùng đi với Diêu Văn Trí. Hôm nay Diêu Văn Trí đến khảo sát Khu Khai Phát công nghệ cao đến tận xế chiều. Lô Vệ Hồng liền vội vàng đặt bữa tối ở đây, không ngờ ăn tối xong đi ra lại thấy Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Bí thư Lô, trùng hợp quá. Sao, anh đến ăn cơm công việc với thị trưởng Diêu sao?
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật nói. Hắn liếc mắt cái là thấy đi trước Lô Vệ Hồng là Diêu Văn Trí. Diêu Văn Trí cũng xua xua tay chào.

- Cậu đó, đúng là giỏi nói. Hôm nay khánh thành khu nhà văn phòng của Quốc tế Hoa Tâm, thị trưởng Diêu đến xem.
Lô Vệ Hồng cười ha hả nói.

- Quốc Đống, không nhìn ra đó. Hoài Khánh không một tiếng động ký kết với Công ty Hòa Tân.
Diêu Văn Trí rất có phong độ đứng lại nói.

- Sao, chỉ đồng ý An Đô vung đao chặt tay người khác, không để Hoài Khánh chúng tôi đáp lại sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Diêu Văn Trí, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Người này được lợi còn kêu than. Chẳng lẽ hái được Quốc tế Hoa Tâm còn khó chịu vì không ăn được Công ty Hòa Tân ư?
- Thị trưởng Diêu, không thể nào ăn cơm mà không cho người ta ăn ít cháo chứ?

Triệu Quốc Đống nói với giọng trào phúng làm Diêu Văn Trí cười phá lên nói:
- Quốc Đống, chọn ở đâu là do công ty. Hạng mục Công ty Hòa Tân thì An Đô cũng có tranh thủ nhưng cuối cùng đã chọn Hoài Khánh. Quốc tế Hoa Tâm chọn An Đô không phải cũng là hành vi của công ty sao? Phải rộng lượng chứ, bây giờ tỉnh đang muốn tạo hành lang ngành điện tử thông tin An Đô – Hoài Khánh, sau này An Đô và Hoài Khánh cùng nhau phát triển. Tôi đúng là hy vọng bắt tay với cậu cùng phát triển.

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, người này đã kiếm lợi còn ra vẻ như thế.

- Vậy phải cảm ơn thị trưởng Diêu nhiều. Tôi là người hẹp hòi, hạng mục Quốc tế Hoa Tâm bị An Đô lấy đi làm tôi trằn trọc. Nếu như Công ty Hòa Tân cũng bị An Đô cướp lấy thì tôi đúng là mất ngủ hoàn toàn.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Sao, cảm thấy An Đô đạt được lợi là đương nhiên ư? Chẳng lẽ người tỉnh thành đều trên người khác ư. Ồ, tôi đúng là quên An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, nên vậy mà.

Triệu Quốc Đống nói với giọng châm chọc làm cả Lô Vệ Hồng và Diêu Văn Trí đều lắc đầu cười khổ một tiếng. Chuyện đã qua lâu như vậy, thế mà hắn vẫn có cơ hội phát tiết. Chẳng qua chuyện này là ai cũng khó chịu, Triệu Quốc Đống nói như vậy đã là khách khí rồi.

La Duệ không thể tin vào mắt mình. Nhìn thằng ăn chơi trác táng trước mắt lại dám cãi nhau với Bí thư Lô và thị trưởng Diêu. Y không thể tin.

Lô Vệ Hồng là Thường vụ thị ủy An Đô, Bí thư đảng ủy, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát công nghệ cao An Đô, ngay cả lãnh đạo trực tiếp của mình trước mặt Lô Vệ Hồng cũng không dám nói nhảm.

Về phần thị trưởng Diêu thì đừng nói. Có thể nói thị trưởng Diêu là người nhất ngôn cửu đỉnh ở An Đô.

Nhưng hai người này sao lại khoan dung với thằng ăn chơi trác táng dám nói láo như vậy? Đến sau này y mới có thể nghe ra ít mánh khóe. Người này hình như là nhân vật quan trọng ở Thị xã Hoài Khánh. Y suy nghĩ một lúc mà không rõ người này là ai. Cuối cùng vẫn do Chánh văn phòng Đồng ở bên nói mới biết đây là Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh, mà hạng mục Quốc tế Hoa Tâm nghe nói là người đầu tiên liên hệ và đưa đoàn khảo sát tới Hoài Khánh.

- Được rồi Quốc Đống, chuyện quá khứ thì để nó qua đi. Hôm nào tôi làm chủ, còn phải mừng cậu làm Phó bí thư Thị ủy mà. Lúc lên làm Thị trưởng thì phải mời khách đó.

Lô Vệ Hồng cũng rất nhạy bén với tin tức. Chuyện Triệu Quốc Đống đẩy Hà Chiếu Thành đi để chủ trì công việc Ủy ban Hoài Khánh đã truyền khắp nơi. Hà Chiếu Thành đi, Đàm Lập Phong thất bại, cuối cùng người không có khả năng nhất là Triệu Quốc Đống lại lên chức, trong này có đủ lời bàn tán. Lô Vệ Hồng cũng biết rõ chi tiết và rất phục bản lĩnh của Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Trưởng ban Trang, giám đốc Bối? Hai vị lãnh đạo cũng ở đây sao? Ồ, là đi cùng Quốc Đống?
Diêu Văn Trí đang định đi thì thấy hai người kia và có chút ngạc nhiên. Bữa ăn này đúng là gặp nhiều người quen.

Trang Quyền, Bối Thiết Lâm cùng Diêu Văn Trí, Lô Vệ Hồng bắt tay nói chuyện vài câu.

Lúc này mấy người cấp dưới sao có thể xen vào.

Chánh văn phòng Đồng giới thiệu với cấp dưới mấy người kia. Phó trưởng ban thường trực Trang Quyền – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Bối Thiết Lâm – giám đốc Sở Thông tin truyền thông, đều là người có quyền lực.

La Duệ không thể tin đây là thật. La Băng không ngờ ăn cơm với Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và giám đốc Sở Thông tin truyền thông, bây giờ còn nói chuyện vui vẻ với thị trưởng Diêu và Bí thư Lô. Mà mình ở bên không có tư cách xen vào một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.