Câu Được Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 37: Chương 37:




Liên Vân thấy Lạc Tử Mộng biết được tầm quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ một khắc sau, Lạc Tử Mộng đã nói ra những câu nói khiến nàng rất xấu hổ….

"Liên Vân, xem như ta và ngươi cũng có quen biết nhau, nếu như ta bị Hàn Hạo Thần kia hại chết, ngươi nhớ tìm cho ta một nơi sơn thủy hữu tình để chôn, nếu như ngươi có thể giúp ta kêu oan là tốt nhất, nếu ta thành quỷ cũng sẽ cảm kích ngươi.”

"Lạc cô nương. . . . . ."

"Ta chỉ đang nói giỡn với ngươi thôi." Lạc Tử Mộng kéo ra một nụ cười gượng.

Nếu thật sự có chuyện như vậy, có người giúp nàng kêu oan mới là lạ, trông cậy vào một tiểu nha đầu quen biết còn chưa đến một ngày? Hứ! Lạc Tử Mộng cảm giác mình quá mức ngây thơ.

——* tuyến phân cách *——

Trọng Huyền điện

Hàn Hạo Hữu tuyên Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc đến, nói là nghị sự, trên thực tế chính vì để hỏi bọn họ tại sao hôm nay lên triều muộn.

Cung nữ sau khi đưa trà lên đều cùng nhau lui ra, bên cạnh Hàn Hạo Hữu chỉ để lại tổng quản thái giám Phí công công.

Hắn nhấp một ngụm trà sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cười yếu ớt hỏi "Hôm nay hai vị tại sao lại cùng nhau lên triều muộn? Chẳng lẽ có chuyện gì trẫm đã bỏ lỡ?"

Hôm nay là ngày hắn thứ nhất hắn lên triều sau sau khi chính thức lên ngôi, Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc cùng nhau lên triều muộn khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích, có nhiều đại thần thậm chí cho rằng Hàn Hạo Thần liên minh với Hoa Thiên Sóc ý đồ tạo phản đang chuẩn bị khởi nghĩa.

Phụ thân Hoa Thiên Sóc giữ chức quan Thừa Tướng đứng đầu trong triều, tự nhiên sẽ có nhiều lời đồn không tốt, chỉ cần nói đến ngày hôm qua tân hoàng lên ngôi, Thần vương và con trai Hoa Thiên Sóc nhất thời vui mừng uống quá nhiều rượu cho nên lâm triều muộn, bách quan tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều.

Nhưng cho dù Thừa Tướng giải thích như thế, Hàn Hưu Thần nhìn thần sắc dị thường của từng người bọn họ thì không tin là bởi vì lý do này mà hôm nay lâm triều muộn mấy canh giờ.

Cuối cùng vẫn là Hoa Thiên Sóc không nhịn được cười nói: "Bẩm Hoàng Thượng , thần và Vương Gia Lâm triều muộn là do Lạc cô nương mà Vương Gia mang về trong phủ ban tặng."

"Hả? Nàng họ Lạc? vậy cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?" Hàn Hạo Hữu vẻ mặt tràn đầy hứng thú, ngày đó nếu không phải Hàn Hạo Thần mang theo cô gái kia vội vàng chạy về vương phủ, tân hôn của hắn sắp đến, hắn chắc chắn sẽ ra lệnh cho Hàn Hạo Thần dẫn người vào Hoàng cung.

Hắn nhớ ngày hôm đó nhìn thấy Lạc Tử Mộng nàng là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, so với thiên hạ đệ nhất tài nữ của nước Hàn Vũ Lăng Tư Kỳ đẹp hơn, hắn cũng nhìn ra được, ngày đó Hàn Hữu Thần đối với nữ tử này khác biệt, nếu là nữ tử khác hại hắn ngã xuống ngựa bị bêu xấu, tình có lẽ tính mạnh đã khó bảo toàn.

Nhưng mà hắn lại không xác định được, Hàn Hạo Thần rốt cuộc là vì kiêng dè bản thân cùng đương kim Hoàng Thượng tranh một nữ nhân, hay là đã thật sự động lòng với nữ tử không rõ lại lịch Lạc Tử Mộng này.

Hoa Thiên Sóc nghe Hàn Hạo Hữu vừa hỏi như thế, liền liếc mắt nhìn Hàn Hạo Thần sau đó lại một lần nữa nheo mắt phượng nở nụ cười.

"Bẩm hoàng thượng, cô nương kia tên là Lạc Tử Mộng là cô nương thú vị nhất mà thần từng gặp." sau đó hắn nhìn về phía Hàn Hạo Thần nói, "Cũng là khắc tinh trong đời thần Vương điện hạ."

Hàn Hạo Thần đưa tay lên miệng nhẹ ho một tiếng.

Mặc dù Hoa Thiên Sóc nói không sai, Lạc Tử Mộng chính xác là khắc tinh của hắn, hắn hình như không đành lòng làm bất cứ hành động bất lợi gì đối với nàng, thấy tròng mắt nàng trong suốt lại khiến người ta rung đông khác thường, nhưng từ lời nói trong miệng của Hoa Thiên Sóc, ngược lại cảm thấy quái dị rất nhiều.

"Hả? Thần vương cũng gặp phải khắc tinh sao? Thật là kỳ lạ, nhưng mà theo hai khanh, thì rốt cuộc lai lịch Lạc cô nương này như thế nào?" Hàn Hạo Hữu vừa cầm ly trà lên, vừa nói ra một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.