Câu Được Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 32




Vu Nhai gật đầu, thân ảnh chớp hiện, liền đi thẳng tới Thần Kiếm Các.

Bên trong Thần Kiếm Các chỉ có một mình Độc Cô gia chủ. Chỉ thấy hắn mặc trường sam màu xám, toàn thân lộ ra phong cách gọn gàng cổ xưa. Thoạt nhìn căn bản không giống với gia chủ gia tộc đệ nhất thiên hạ. Ngược lại giống như là thế ngoại cao nhân. Bất kể thế nào, Vu Nhai đều cảm giác gia chủ trước mắt càng khủng bố hơn so với trước đây. Hắn dường như thu liễm tất cả lực lượng, giống như biến thành một ngọn núi bất động...

Nhưng chỉ cần hắn động, có thể khiến trời long đất lở. Dường như hắn chỉ một tay có thể diệt mình.

- Gia chủ...

Vu Nhai chào hỏi. Đối với Độc Cô gia chủ, Vu Nhai kính trọng từ trong nội tâm. Trước đây có thể còn không có cảm giác đặc biệt. Nhưng khi hắn biết lúc đó gia chủ vì cứu hắn, thời điểm Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống, kiên quyết xuất thủ, đối với Độc Cô Chiến Huyền, hắn đã nảy sinh sự kính trọng đối với trưởng bối. Cũng không chỉ đơn giản là cảm kích và cảm động nữa. Trong đó còn bội phục lòng dạ cùng dũng khí của gia chủ.

- Mộ của tổ tông Diệt Ninh và lão gia chủ Khiếu Qua đã xây xong. Ngươi theo ta đi bái tế một chút chứ?

Độc Cô Chiến Huyền lộ ra nụ cười hiền hòa của một vị trưởng bối. Hắn cũng không lập tức hỏi thăm chuyện gì khác, mà là nói ra chuyện an táng Độc Cô Diệt Ninh trước.

- Được!

Vu Nhai tất nhiên liền gật đầu. Hắn cũng nên đi bái tế lão tiền bối Độc Cô Diệt Ninh.

Đệ nhất cao thủ có chữ lót Chiến cùng đệ nhất cao thủ chữ lót Cửu sóng vai đi ra khỏi Thần Kiếm Các. Các dãy nhà trong khu vực trung tâm của Độc Cô gia có vẻ rất yên lặng. Ngoại trừ cần tốp Thiết Chiến ra, không có người nào khác.

Bước chân của bọn họ nhẹ nhàng vang vọng ở bên tai. Đúng vậy, hiện tại đã không có người nào nghi ngờ thực lực của Vu Nhai nữa. Căn bản không cần so đấu. Đệ nhất chữ lót Cửu hoàn toàn xứng đáng với hắn. Đáng tiếc hắn vẫn không đổi sang họ Độc Cô. Bởi vậy có rất ít người Độc Cô gia nhắc tới chuyện này.

Có lẽ bởi vì sự yên lặng trước mắt đã khiến cho tâm tình Vu Nhai trở nên đặc biệt bình tĩnh. Hắn cũng không lập tức hỏi về nghi vấn trong lòng mình.

- Thế nào? Đi ở chỗ này có cảm giác về nhà hay không?

Độc Cô Chiến Huyền rốt cuộc vẫn mở miệng.

- Đã khiến cho gia chủ thất vọng rồi. Ta chỉ cảm thấy tâm tình rất bình tĩnh. Xung quanh đều tràn ngập khí tức của kiếm. Nhưng đó không phải là khí tức ta muốn.

Vu Nhai lắc đầu. Hắn cũng không phải cự tuyệt điều gì. Lời hắn nói đều là sự thật. Xung quanh cho hắn cảm giác rất thoải mái, nhưng lại không phải điều hắn muốn. Bởi vì chỉ có bình tĩnh nhưng không có ấm áp. Chí ít không phải là sự ấm áp hắn muốn.

- A, xem ra ngươi vẫn không nguyện ý đổi họ. Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Ở trong gia phả, ta đã viết bốn chữ lớn Độc Cô Cửu Nhai, tiện thể ghi chép vài chuyện của ngươi, để hậu nhân kính ngưỡng. Ngươi sẽ không để tâm chứ?

Độc Cô Chiến Huyền cười ha hả.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Bầu không khí thật tốt như vậy lại bị dáng vẻ tươi cười như cáo già của nhà ngươi phá hỏng mất. Ngươi viết thì viết, làm gì còn phải hỏi ý kiến của ta. Ngươi làm vậy không phải là ép ta thỏa hiệp sao? Cáo già à cáo già.

Chỉ có điều Vu Nhai cũng không có cách nào. Độc Cô gia chủ có ơn đối với hắn, giống như Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành, đám chiến hữu Độc Cô Cửu Tà, hắn căn bản không có biện pháp nào từ chối.

- Vậy thỉnh cầu gia chủ cố gắng viết đặc sắc một chút, cũng viết cho huy hoàng một chút.

Vu Nhai chỉ có thể trợn mắt nói.

- Đây là điều tất nhiên. Chỉ có điều có một số việc vẫn nên viết đúng theo tình hình thực tế. Nếu như ngươi muốn đặc sắc hơn, vậy chỉ hy vọng thời gian kế tiếp cũng có thể biểu hiện càng lúc càng đặc sắc hơn.

Độc Cô Chiến Huyền mỉm cười, xem như là cổ vũ và mong đợi. Sau đó hắn lại thở dài:

- Đáng tiếc, nếu như ngươi nguyện ý trực tiếp đổi tên, trong câu chuyện của ngươi sẽ có tên của gia chủ...

Dưới chân Vu Nhai thoáng dừng lại một chút, sau đó tiêu sái cười nói:

- Ta đối với quyền thế cũng không mấy để ý. Chính như ta vừa nói, khí tức ở đây cũng không phải là thứ ta muốn. Trên thực tế, khí tức ở dài đất trung tâm của liên minh bách tộc cũng không phải là thứ ta muốn. Ta không ôm chí lớn.

- Trọng tình trọng nghĩa sao...

Độc Cô Chiến Huyền lẩm bẩm câu này. Hắn nghe ra được ý tứ của Vu Nhai. Những gìVu Nhai từng trải qua, hắn gần như đã điều tra rõ ràng. Đối với tính cách của Vu Nhai, hắn cũng đã sớm phân tích qua.

Người như vậy nếu như là thời hòa bình, lại không có thù hận gì, chỉ sợ sẽ là một gia hỏa lười biếng. Nếu như Vu Nhai không phải người coi trọng tình nghĩa như vậy, hắn cũng sẽ không có thành tựu như hiện tại. Mục tiêu phấn đấu của hắn chỉ là vì người thân.

Chiến Độc Cô Chiến Phong cũng tốt. Chiến Cổ Duệ cũng tốt, không đổi họ cũng tốt... Tất cả đều là vì tình nghĩa.

Như vậy vừa vặn hắn cũng có điểm tương tự với Độc Cô gia. Nếu như Độc Cô gia không phải trọng tình trọng nghĩa, không phải phần lớn mọi người đều chiến đấu vì gia tộc hoặc người nhà, tuyệt đối không thể cường đại như vậy, cũng không có bất kỳ vinh quang nào đáng nói.

Độc Cô Chiến Phong đối với nữ nhân vô tình vô nghĩa, nhưng đối với Độc Cô gia lại trung thành, không cần nghi ngờ.

- Sau đó có tính toán gì không?

Độc Cô Chiến Huyền trầm mặc hồi lâu. Tới khi đã đi ra khỏi Thần Kiếm Các, hắn mới nói.

- Giết chết dân Cổ Duệ và các Thần Chi Nguyên Giới khác, giữ gìn hòa bình đại lục sau đó mới nói.

Vu Nhai thoáng cười nói:

- Hiện tại tất nhiên là cố gắng nâng cao thực lực, trở thành đệ nhất thiên hạ. Sau đó thích đánh ai thì đánh người đó, thích tán ai thì tán người đó...

- A...

Lắc đầu, Độc Cô Chiến Huyền cũng nở nụ cười.

Cao thủ không ôm chí lớn như vậy thật đúng là kỳ lạ. Hắn đã hiểu, điều Vu Nhai muốn thật sự là tự do. Thành đệ nhất thiên hạ là muốn nắm giữ cuộc sống của mình.

Độc Cô Chiến Huyền lại lắc đầu, không còn tiếp tục câu chuyện nhàm chán này nữa. Chẳng qua hắn muốn biết dự định của Vu Nhai có muốn trở thành gia chủ cùng thống trị liên minh bách tộc hay không.

Hiện tại xem ra, sợ rằng Vu Nhai cũng không có dự định thống trị liên minh bách tộc. Có thể sau khi đại lục thật sự trở lại trạng thái hòa bình, hắn sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc sinh con dưỡng cái, mỗi ngày đều trốn ở trong ôn nhu hương đi?

Con mẹ nó, thật là.

Nghĩ tới đây Độc Cô Chiến Huyền thực sự vừa tức lại vừa buồn cười. Nhưng cũng chính bởi vì người như vậy, mới vừa vặn khiến hắn thưởng thức. Cũng để cho hắn không có bất kỳ cảnh giác nào. Làm Độc Cô gia chủ, hắn cũng sợ sau khi Vu Nhai phát triển liên minh bách tộc sẽ tạo thành uy hiếp. Đặc biệt là vấn đề mặt mũi của Độc Cô gia. Từ Độc Cô gia ra ngoài, Vu Nhai thống trị Bách Tộc Loạn Địa, đồng thời thực lực vượt qua Độc Cô gia. Chuyện này đặc biệt rất mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.