Câu Được Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1: Rất hân hạnh được biết chị !




Hắn biết rõ ám khí bắn trúng như vậy thì dù là ai cũng không thể cứu được, nếu vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút thì người nằm dưới đất bây giờ chính là hắn rồi.

Ni cô kia vẫn còn chút hơi tàn, đột nhiên mở mắt ra nhìn Sở Lưu Hương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên trong suốt mà sáng ngời.

Sở Lưu Hương nói: “Cô muốn nói gì sao?”

Ni cô kia mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc cũng yếu ớt thì thào thành tiếng, nói: “Không… không” Sở Lưu Hương thở dài: “Ý cô là không còn gì để nói?”

Ni cô kia đầy vẻ lo lắng, trán vã mồ hôi, nhưng dù nàng có cố hết sức đi nữa, rốt cuộc cũng không nói lên được tiếng nào nữa.

Nàng trước khi chết đột nhiên hồi quang phản chiếu, thần trí bỗng dưng hết rõ ràng, muốn nói cho Sở Lưu Hương biết một manh mối vô cùng trọng đại, chỉ tiếc là Sở Lưu Hương không thể hiểu được.

Sở Lưu Hương ra khỏi Ô Y Am, trời đã tối mịt, tâm tình của hắn lại càng nặng nề hơn, manh mối mà hắn gửi gắm nhiều hy vọng nhất không ngờ lại đứt đoạn.

Hắn khẽ thở dài nói: “Chẳng trách hung thủ kia không sợ ta tìm tới Ô Y Am, hóa ra hắn đã biết chuyện Tố Tâm đại sư qua đời đã lâu, nếu không thì lúc ta ở chỗ Tôn Học Phố, dù có toàn lực bảo vệ không cho hắn hạ thủ với Tôn Học Phố đi nữa, thì sau này hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội giết chết Tôn Học Phố để diệt khẩu.”

“Nguyên lai hắn còn muốn ta từ miệng Tôn Học Phố biết được Ô Y Am, sau đó lại giả mạo Tố Tâm đại sư, lừa ta vào mê cục, nào ngờ ta lại nhìn ra được sơ hở. Cho nên kế hoạch không thành, hắn đoán ra ta sẽ tới Ô Y Am, nên tới trước trốn lên xà ngang của thiền đường, chờ lúc ta không đề phòng thì ném thi thể của Tố Tâm xuống, sau đó hạ thủ với ta.”

“Dù kế hoạch lần này của hắn không thành công, nhưng phải thừa nhận là khá chu toàn, thủ đoạn của hắn quá độc ác, chỉ cần ta hơi sơ sẩy, thì khó mà thoát khỏi độc thủ của hắn, hắn một lòng không muốn ta dính vào chuyện này, không tiếc giết chết vô số mạng người, có thể thấy được bí mật liên quan tới chuyện này nhất định vô cùng kinh người. ”

Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương không những không có ý khiếp đảm lùi bước, ngược lại càng khơi dậy ý chí đối địch của hắn, muốn tranh cao thấp với đối thủ vô cùng lợi hại này.

Mạo hiểm, với hắn căn bản không phải chuyện to tát. Chuyện càng nguy hiểm, thì hắn lại càng cảm thấy thú vị.

Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười, nói: “Ngươi nghe đây, bất kể ngươi là ai, đừng mơ dọa được ta rút lui, ta sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần bí mật của ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.”

Vùng hoang vu hẻo lánh, chẳng có lấy bóng người, tên đối thủ như quỷ mị kia, không biết có đang âm thầm nấp trong bóng tối không, cũng không biết có nghe được lời khiêu chiến của hắn hay không.

Sở Lưu Hương ngừng cười, lại lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc là trước khi chết, ni cô kia muốn nói gì?

Chữ “Không” (Vô) mà nàng nói, lẽ nào không phải là “Không” (Vô) trong “Không có gì để nói” (Vô thoại khả thuyết)?

Sở Lưu Hương lẩm bẩm: “Nhìn ánh mắt của nàng ta, nhất định là có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào nàng nói là “Ngô” (đồng âm), lẽ nào tên hung thủ kia họ Ngô?”

Hắn nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới ni cô kia chết ở dưới cây ngô đồng.

Lẽ nào nàng nói chữ “Ngô” trong ngô đồng, là muốn nói cho Sở Lưu Hương biết, dưới gốc ngô đồng có chôn giấu bí mật nào đó.

Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương lập tức quay đầu lại, nhưng hắn còn chưa chạy tới Ô Y Am thì đã nhìn thấy ánh lửa sáng rực cả một góc trời.

Ô Y Am kia đã biến thành biển lửa, cho dù dưới gốc cây ngô đồng kia có bí mật gì đi nữa, thì cũng đã bị lửa đốt sạch sẽ mất rồi.

Sở Lưu Hương trở lại thành, chợ đêm đã gần vãng.

Hắn vừa mệt, vừa đói, nhưng vẫn chạy tới Khoái Ý Đường trước.

Người như Thu Vân Tố, nhất định không phải loại vô danh, trượng phu của nàng ta, ắt hẳn cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đệ tử Thi Sa Bang nhiều như vậy, tai mắt khắp nơi, nói không chừng sẽ có người biết tung tích của bọn họ.

Mấy hôm nay, trong lòng của hắn cũng hơi loạn, nên không nghĩ tới chuyện chính bản thân hắn cũng là người có tai mắt khắp nơi, tại sao trước kia hắn lại chưa từng nghe qua chuyện liên quan tới Thu Vân Tố?

Nếu đã là người mà ngay cả hắn cũng không biết thì làm sao kẻ khác biết được?

Đột nhiên nghe sau lưng có tiếng bước chân, một người lớn tiếng quát lên: “Tránh ra!”

Sở Lưu Hương vừa lách người tránh đi thì có một con ngựa vượt lên ngay cạnh hắn.

Ngựa đen nhánh, từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không lẫn chút màu nào khác, sáng bóng hệt như hắc trân châu.

Người ngồi trên ngựa mặc áo choàng đen, đón gió tung bay, lộ ra áo trong màu đỏ, người ngựa gấp rút chạy qua, suýt nữa đụng trúng Sở Lưu Hương.

Nhưng hắn không hề tức giận chút nào, ngược lại còn thất thanh khen: “Qủa là con ngựa thần tuấn.”

Đối với ngựa, cũng như với nữ nhân, Sở Lưu Hương lại có kiểu thưởng thức khá đặc biệt, có đôi khi nhìn thấy ngựa tốt, hắn thậm chí còn hứng thú hơn nhìn thấy mỹ nhân nhiều.

Lúc nãy hắn chỉ liếc qua một cái, liền biết ngay là con ngựa này chính là long chủng vạn con lấy một, người có thể sở hữu con ngựa thế này, nghĩ qua cũng biết không phải hạng tầm thường.

Sở Lưu Hương lẩm bẩm: “Người này là ai? Sao lại tới thành Tế Nam?.... Dù đôi lúc mỹ nữ cũng bị gả cho trượng phu ngu xuẩn, nhưng lương câu sẽ không để cho người tầm thường lên cưỡi, ngựa tốt chọn chủ nhân, so với nhãn lực của nữ tử lúc chọn trượng phu thì chính xác hơn nhiều, ít nhất nó sẽ không bị mấy tên nam nhân nói vài câu ngon ngọt liền bị lừa ngay, cũng sẽ không lóa mắt khi nhìn thấy tiền tài, hơn nữa người mà chúng chọn, cũng trung tâm hơn so với trượng phi mà nữ nhân lựa chọn nhiều. ”

Hắn tự lẩm bẩm rồi không nhịn được mà mỉm cười.

Tùy thời mà tìm cơ hội khiến cho bản thân vui cười, thả lòng tâm trí chính là cách sống của hắn, chỉ e đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có thể sống sót trước những lúc nguy hiểm ập tới —— một người nếu như đầu óc quá mức khẩn trương, khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không biết phải làm sao.

Huống hồ gì, hắn tự tin mắt nhìn của hắn tuyệt đối không sai, bởi vì đối với chuyện của ngựa và mỹ nhân, hắn cũng coi như có chút bản lĩnh.

Còn chưa tới Khoái Ý Đường, Sở Lưu Hương đã nhìn thấy con ngựa đó, nó đứng bên dưới đèn lồng trước cửa Khoái Ý Đường, không ngừng gục gặc đầu.

Chủ nhân của nó cũng không cột nó lại, giống như căn bản không sợ nó bị người ta trộm mất, vài người đứng xa xa nhìn, nhưng không ai dám tới gần nó.

Có cả người ôm bụng ngồi xổm dưới đất, mặt mũi toàn vẻ đau đớn, Sở Lưu Hương đi qua vỗ vai hắn, cười hỏi: “Bằng hữu bị nó đá sao?”

Người nọ mắng với vẻ mặt đau khổ: “Xui xẻo lắm mới gặp phải con ngựa quỷ này, hung dữ quá.”

Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Hoa đẹp lắm gai, mỹ nhân với ngựa tốt bình thường đều khó dây vào, những lời này bằng hữu ngươi tốt nhất là lúc nào cũng nên nhớ kỹ trong lòng đi.”

Hắn chỉ toàn tâm nghĩ xem rốt cuộc chủ nhân của con ngựa này tới Khoái Ý Đường là để làm gì? Vừa nói chuyện vừa bước tới.

Bây giờ vẫn chưa tới nửa đêm, vốn nên là thời điểm sòng bạc của Khoái Ý Đường náo nhiệt nhất mới phải, nhưng bên trong tuy rằng đã giăng đèn sang trưng, nhưng lại lặng ngắt như tờ. Sở Lưu Hương khẽ nhíu mày, vén rèm cửa bước vào trong.

Chỉ thấy mười mấy người khách đều đứng nép sát tường, ai nấy đều sợ tới mặt mũi trắng bệch không chút máu, mấy thiếu nữ bình thường qua lại như chim én cũng run rẩy đứng một bên.

Lại nhìn sang những đại hán hộ vệ kia, giờ đây đều nằm trên đất, rất nhiều người thật sự đã không đứng dậy nổi, dù có cũng không dám đứng lên. Vài chục đôi mắt đều ngơ ngác nhìn người mặc áo choàng đen kia.

Hắn đửng ngay trước chiếu bạc, đưa lung về phía cửa, Sở Lưu Hương chỉ có thể nhìn thấy trường tiên màu đen sáng bóng trên tay hắn, không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.

Sở Lưu Hương chỉ có thể nhìn thấy mặt của Lãnh Thu Hồn.

Trên mặt Lãnh Thu Hồn đã không còn tí máu nào, trong mắt vừa có vẻ kinh ngạc, lại có thêm cả sợ hãi, nhìn chằm chằm người áo đen thần bí kia.

Khắp phòng lặng ngắt như tờ, căng thẳng và nặng nề tới mức khiến kẻ khác run rẩy, hít thở không thông, hệt như tên đã lên dây, giống bão ập tới.

Không ai để ý Sở Lưu Hương đi vào, Sở Lưu Hương cũng không kinh động bất kỳ ai, chỉ âm thầm đi tới, lặng lẽ đứng một bên.

Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được “Áo choàng đen” thần kỳ này 2 hắn là một thiếu niên, bên dưới áo choàng đen kia là một than y phục đen bó sát, đai lung đen, hài đen, bao tay da màu đen, trong tay cầm chặt trường tiên đen, chỉ có gương mặt là trắng bệch, tái nhợt tới mức đáng sợ.

Sở Lưu Hương nhìn từ bên hông, chỉ thấy hắn có sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, cho thấy sự kiên cường và lãnh khốc của hắn.

Đuôi mày của hắn xếch lên, bên dưới hàng mi đen dày là một đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấu tâm sự của hắn.

Gương mặt này cơ hồ là hoàn mỹ, trên người thiếu niên này gần như không có chỗ khiếm khuyết nào, loại “hoàn mỹ” kỳ lạ này đúng là hoàn mỹ tới mức khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ.

Lãnh Thu Hồn nhìn hắn, dường như đang cân nhắc câu trả lời, nhưng hắc y thiếu niên này cũng không sốt ruột, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Lãnh Thu Hồn rốt cuộc cũng chậm rãi lên tiếng: “Các hạ đã muốn cược, thì tại hạ đương nhiên phụng bồi, nhưng trước khi bắt đầu xin thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ, hẳn là các hạ không nhỏ nhen tới mức không chịu nói chứ?”

Thiếu niên kia đáp: “Ta không có tên.”

Giọng nói của hắn cũng lạnh lùng, sắc bén, khá nhanh, nhưng hơi khác với Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng - giọng nói cả hai người đều như đao, chỉ có điều Nhất Điểm Hồng là đao đã gỉ sét, thiếu niên này thì lại là một lưỡi đao vô cùng sắc bén, giọng nói của Nhất Điểm Hồng thì thê lương âm trầm, còn thiếu niên này thì lại dữ đội dồn dập.

Lãnh Thu Hồn nói: “Các hạ đã không muốn nói ra đại danh, chỉ e….”

Thiếu niên kia nói: “Chỉ e thế nào?”

Lãnh Thu Hồn nói: “Quy củ của nơi này chính là không đánh cược với người lạ không rõ danh tính…”

Hắn nhìn mục quang của thiếu niên, liền gượng cười nói tiếp: “Nhưng các hạ đường xa tới đây, tại hạ cũng không thể để cho các hạ thất vọng được.”

Hắc y thiếu niên nói: “Vậy thì tốt.”

Lãnh Thu Hồn nói: “Không biết các hạ muốn chơi trò gì?”

Hắc y thiếu niên nói: “Xí ngầu đi.”

Lãnh Thu Hồn nói: “Tiền cược….”

Thiếu niên kia vung tay, ném ra một khối ngọc bích, dưới ngọn đèn, chỉ thấy khối ngọc này sáng bóng nhẵn nhụi, không chút tỳ vết, đến Sở Lưu Hương cũng chưa từng gặp qua khối ngọc quý hoàn mỹ như thế trong đời. Ngay cả khối Hòa thị bích đủ để khuynh quốc trong truyền thuyết, e là cũng chưa chắc đã hơn khối ngọc bích này bao nhiêu.

Lãnh Thu Hồn cũng có mắt nhìn đồ, ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Các hạ muốn dung khối ngọc bích này để cược thứ gì?”

Hắc y thiếu niên lạnh lùng nói: “Cược ngươi.”

Sắc mặt Lãnh Thu Hồn lập tức thay đổi, ngửa đầu cười to nói: “Cược ta? Lãnh Thu Hồn ta đáng giá tới vậy sao?”

Hắc y thiếu niên nói: “Nếu như ta thắng, ngươi phải đi theo ta.”

Tiếng cười của Lãnh Thu Hồn đột nhiên dừng lại như bị đao cắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối ngọc trên bàn với vẻ tham lam, sau đó lại nhìn sang xí ngầu bên cạnh, đột nhiên nói: “Được! Ta cược!”

Nhừng lời này vừa nói ra trong đại sảnh tĩnh mịch liền xôn xao hẳn lên, Sở Lưu Hương biết rõ Lãnh Thu Hồn đã dám lấy bản thân ra làm tiền cược thì hắn nhất định sẽ dung thủ pháp xảo diệu có thể nắm chắc phần thắng lên sáu hạt xí ngầu này.

Chỉ thấy Lãnh Thu Hồn bỏ từng hạt xí ngầu vào trong đĩa sứ trắng, sau đó đậy nắp lên, chậm rãi nói: “Cách đổ xí ngầu cũng có rất nhiều loại, các hạ…”

Hắc y thiếu niên nói: “Cược nhỏ, điểm ít thì thắng.”

Lãnh Thu Hồn mỉm cười, nói: “Cược lớn hay nhỏ đều như nhau cả, các hạ mời.”

Hắn vừa định đưa xí ngầu qua thì thiếu niên kia lại lạnh lùng nói: “Ngươi đổ trước đi.”

Lãnh Thu Hồn ngẫm nghĩ, nói: “Bằng điểm….”

Thiếu niên kia mất kiên nhẫn nói: “Bằng điểm thì hòa.”

Lãnh Thu Hồn nói: “Được.”

Hắn giơ tay lên, tiếng lắc xí ngầu thanh thúy lập tức vang vọng khắp đại sảnh.

Chỉ thấy sắc mặt của hắn đầy vẻ ngưng trọng, vô cùng chăm chú, bưng đĩa sứ để bên tai lắc không ngừng, xí ngầu bên trong bị xóc, phát ra từng đợt tiếng vang khiến cho kẻ khác mất hồn.

Mỗi người trong đại sảnh đều khẩn trương tới mức không thở nổi.


Đột nhiên nghe “rầm” một tiếng, Lãnh Thu Hồn đã đặt bảo cái xuống bàn.

Hơn mười cặp mắt nhìn theo bàn tay tái nhợt của hắn không chớp mắt.

Tay của hắn chậm rãi giơ lên, nắp sứ được giở lên, lộ ra sáu hạt xí ngầu kia. Trong đại sảnh lại xôn xao lần nữa.

Sáu hạt xí ngầu kia toàn một điểm đỏ, nằm trên đĩa sứ trắng, trông như sáu giọt máu tươi.

Sáu hạt sáu điểm, không thể ít hơn được nữa, Lãnh Thu Hồn thực sự đã đứng ở thế bất bại, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên thành một nụ cười kiêu ngạo.

Sở Lưu Hương thầm thở dài: “Bản lĩnh của Lãnh Thu Hồn quả nhiên không tệ, không biết thiếu niên này lấy gì để thắng được hắn đây.”

Thiếu niên kia thế mà vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Qủa nhiên không tệ.”

Lãnh Thu Hồn mỉm cười: “Các hạ, mời.”

Thiếu niên kia đáp: “Được.”

Chữ “được” vừa nói ra thì trường tiên trong tay hắn đột nhiên lao ra như độc xà.

Lãnh Thu Hồn cả kinh, cứ ngỡ hắn muốn động võ, nào ngờ trường tiên kia vút tới phía trên xí ngầu liền dừng lại, đánh một vòng vô cùng xảo diệu, cuốn lấy một hạt xí ngầu, rồi lại đột ngột thả ra.

Xí ngầu “xoẹt” một tiếng, liền bay thẳng ra ngoài, cắm phập vào vách tường màu trắng, cả hạt xí ngầu đều bị cắm sâu vào trong tường, hơi lộ ra một mặt, mặt này đúng là một điểm, có thể dùng tay không bắn xí ngầu cắm sâu vào tường, lộ ra một điểm không phải chuyện dễ dàng gì, đã có thể coi như cao thủ ám khí nhất lưu trong thiên hạ. Thiếu niên này lại có thể dung trường tiên sáu thước cuốn lấy xí ngầu rồi bắn ra, phần lực này, quả thực khiến cho người ta không tin nổi.

Mọi người cũng nhịn không được mà kinh hô thành tiếng.

Trong tiếng kinh hô, trường tiên cuốn lên hạt xí ngầu thứ hai rồi bắn ra.

Hạt xí ngầu thứ hai này lại đánh hạt xí ngầu thứ nhất cắm vào sâu hơn, ghim vào trong tường, mặt lộ ra tự nhiên vẫn là một điểm đỏ tươi.

Trường tiên phát ra tiếng tê tê như rắn đuôi chuông, xí ngầu liên tiếp bay ra, hạt thứ tư đánh vào hạt thứ ba, hạt thứ năm đánh vào hạt thứ tư…. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, cả sáu hạt xí ngầu đều cắm vào trong tường, chỉ lộ ra duy nhất một mặt là một điểm, mọi người đều mở to mắt ra nhìn chằm chằm.

Hắc y thiếu niên vẫn mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Sáu hạt xí ngầu của ta chỉ có một điểm, ngươi thua rồi.”

Lãnh Thu Hồn mặt mày xám ngoét, đột nhiên hô to: “Không tính, thế này không tính được. ”

Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: “Ngươi muốn nuốt lời?”

Trường tiên đột nhiên bay ra, quất về phía Lãnh Thu Hồn như một con độc xà.

Lãnh Thu Hồn dù gì cũng không phải kẻ yếu, trong nháy mắt đã rút đao ra khỏi vỏ, nào ngờ ngọn trường tiên này giống như vật sống, có thể đổi hướng giữa chừng, cuốn lấy cương đao.

Cương đao của Lãnh Thu Hồn lập tức rời tay, “phập” một tiếng cắm lên xà nhà giữa đại sảnh, lụa đỏ trên chuôi đao phấp phới, trên gương mặt tái nhợt của hắn có thêm một vệt máu.

Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: “Ngươi thua rồi, đi theo ta!”

Lãnh Thu Hồn đã sợ tới mức ngây ra, đột nhiên nghe một người thong thả nói: “Thỉnh hai vị chậm đã, tại hạ cũng muốn đánh cược một ván với vị bằng hữu này.”

Giọng nói từ tốn, nụ cười thản nhiên, không phải Sở Lưu Hương thì còn ai nữa.

Vừa rồi lúc trường tiên đánh ra, làm áo choàng bay lên, Sở Lưu Hương liếc nhìn thoáng qua liền thấy trên mặt trong màu đỏ của áo choàng, có thêu một con lạc đà bay. Nếu không phải vì con lạc đà này, e là hắn không chịu đứng ra.

Mọi người đã sớm bị võ công của thiếu niên này làm cho kinh hồn, bây giờ lại thấy có người muốn đánh cược với hắn, không khỏi mở to hai mắt nhìn Sở Lưu Hương.

Lãnh Thu Hồn như được đại xá, mặt lập tức thả lỏng, cười nói: “Trương huynh đã muốn tới đánh cược thì tốt quá, thực là quá tốt.”

Ánh mắt sắc bén như đao, thâm trầm như biển sâu của hắc y thiếu niên nhìn chằm chằm gương mặt của Sở Lưu Hương, bất kỳ ai bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như vậy đều không khỏi sợ tới mất hồn.

Sở Lưu Hương lại không để tâm, cười hì hì nhìn hắn nói: “Các hạ từ sa mạc tới đây đúng không?”

Vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên kia đột nhiên biến đổi, nói: “Ngươi là ai?”

Sở Lưu Hương cười nói: “Ta cũng giống các hạ, quên mất tên mình rồi.”

Thiếu niên kia nhìn hắn hơn nửa ngày, nói: “Ngươi muốn cược cũng được thôi! Cược cái gì?”

Sở Lưu Hương cười nói: “Xí ngầu, đương nhiên vẫn là xí ngầu, ai nhỏ thì thắng.”

Hắn vẫn chưa nói dứt câu, mọi người đã cảm thấy tên này hẳn là điên rồi. Thiếu niên kia đổ sáu hạt chỉ có một điểm, hắn còn hòng thắng được sao?

Thiếu niên kia tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt lóe lên, nói: “Tiền cược...”

Sở Lưu Hương nói: “Nếu như các hạ thua thì tại hạ đương nhiên sẽ lấy khối ngọc bích này, vị Lãnh công tử này cũng không cần phải đi theo các hạ, trừ những chuyện đó ra, tại hạ còn vài câu muốn hỏi các hạ.”

Điều kiện này của hắn quả là quá đáng, thiếu niên kia nhướng mày, nói: “Nếu như ngươi thua?”

Sở Lưu Hương cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu tại hạ thua, sẽ nói cho các hạ biết chuyện mà các hạ một lòng muốn biết kia.”

Sắc mặt của thiếu niên lại thay đổi lần nữa, nói: “Sao ngươi biết thứ ta muốn hỏi là gì?”

Sở Lưu Hương cười nói: “Không chừng ta lại biết thì sao?”

Nếu người ta thua thì phải trả giá nhiều như vậy, còn hắn thua thì chỉ mất vài câu nói, mà lại còn “Không chừng” nữa, tiền cược như vậy, đúng là quá bất công, mọi người cho rằng dù thiếu niên kia có nắm chắc phần thắng thì cũng sẽ không đồng ý với điều kiện của hắn.

Nào ngờ thiếu niên kia suy nghĩ một hồi, lại đáp ngay: “Được, ta cược.”

Sở Lưu Hương cười nói: “Ta biết là các hạ sẽ đồng ý mà.”

Thiếu niên kia nói: “Xí ngầu của ta đã đổ rồi, ngươi có muốn ta đổ lại lần nữa không?”

Sở Lưu Hương nói: “Không cần.”

Mọi người thấy đầu óc của tên này không được bình thường, hơn nữa còn bị khá nặng, chỉ thấy hắn đi tới một chiếu bạc khác, cầm lấy sáu hạt xí ngầu.

Hắn cầm sáu hạt xí ngầu vê trong tay, Lãnh Thu Hồn cảm thấy như mình đang bị vê trong tay kẻ khác, hắn thì đầy vẻ thong thả, Lãnh Thu Hồn thì đầu đầy mồ hôi, không nhịn được mà nói: “Trương huynh chớ quên, vị bằng hữu kia đổ được một điểm.”

Sở Lưu Hương khẽ cười nói: “Ta biết rồi.”

Hắn vưng tay lên, hạt xí ngầu đầu tiên liền bay ra ngoài.

Mọi người biết là hắn muốn làm theo cách của thiếu niên kia, nhưng cùng lắm thì hắn chỉ có thể bắt chước thủ pháp, đổ được một điểm thì chỉ không thua thôi chứ không thể nào thắng được.

Huống hồ gì thiếu niên kia dung trường tiên để ném xí ngầu, hắn lại dung tay, nếu giữa chừng có sai xót gì thì hắn nhất định sẽ mất hết mặt mũi.

Nhưng thế bay ra của hạt xí ngầu này đúng là chậm đến mức thần kỳ, giống như phía trên có treo một sợi dây vậy, mọi người đúng là không hiểu nổi, tại sao hạt xí ngầu này lại không rơi xuống.

Tuy mọi người không biết trong chuyện này ẩn chứa công lực thâm sâu cỡ nào, nhưng cũng biết cái “Chậm” này, thật sự khó hơn với cái “Nhanh” kia nhiều.

Lúc này hạt xí ngầu thứ hai trong tay Sở Lưu Hương cũng đã được phóng ra, đuổi theo hạt thứ nhất, “Khịch” một tiếng, đã đụng trúng, làm hạt thứ nhất bị vỡ nát.

Thế bắn ra của hạt xí ngầu thứ ba nhanh hơn một chút, đuổi kịp hạt thứ hai, đương một tiếng, đánh vỡ nát.

Sở Lưu Hương búng nhẹ ngón tay, tốc độ của xí ngầu hạt sau nhanh hơn hạt trước, hạt thứ tư đánh vỡ hạt thứ ba, hạt thứ năm đánh vỡ hạt thứ tư…. Thế bắn của hạt xí ngầu thứ năm liên tục không ngừng, đụng trúng vách tường, lại bắn ngược trở về, trùng hợp đụng trúng hạt thứ sáu, hai hạt xí ngầu đụng nhau giữa không trung, cả hai cùng vỡ nát.

Sáu hạt xí ngầu đều biến thành phấn vụn rơi xuống cùng một chỗ, tạo thành một đống phấn nhỏ, mọi người xem tới mức trợn mắt há mồm, thực như đang nhìn thấy ma pháp.

Sở Lưu Hương phủi tay, mỉm cười nói: “Sáu hạt xí ngầu của ta không có điểm nào, các hạ e là phải chịu thua rồi.”

Lãnh Thu Hồn rốt cuộc nhịn không được mà nhảy dựng lên, vỗ tay cười nói: “Không tệ, không tệ, sáu hạt xí ngầu không có điểm nào, hay lắm hay lắm, quả là quá hay.”

Hắc y thiếu niên mặt mày trắng bệch, cách này của Sở Lưu Hương tuy hơi gian tà, nhưng thủ pháp thì lại là hang thật giá thật, không có nửa phần xảo trá.

Huống hồ gì cách hắn thắng Lãnh Thu Hồn vốn cũng là cách gian lận, thì làm sao nói người khác được? Tình huống này cũng giống như của hắn và Lãnh Thu Hồn ban nãy, có muốn chối cũng không chối được, hắn xưa nay bình thường đều đùa bỡn kẻ khác trong tay, không ngờ hôm nay phải nếm cảm giác bụng làm dạ chịu này.

Chỉ thấy đôi mắt thâm trầm kia lóe lên, lúc phẫn nộ, lúc thì hối hận, khi lại oán hận, rồi lại như có phần tán thưởng.

Đôi mắt vốn thâm thúy trầm tĩnh như biển sâu, lúc này lại như áng mây chân trời, đa sắc đa vẻ, khiến cho đôi mắt vốn lãnh mạc đột nhiên lại trở nên có tình cảm.

Ngay cả Sở Lưu Hương cũng nhịn không được mà nhìn tới ngây người, thầm than: “Đôi mắt này nếu sinh ra trên mặt nữ tử thì nữ tử đó nhất định sẽ là mỹ nhân tuyệt sắc, nàng chỉ cần nhìn nam nhân một cái, dù là chết vì nàng thì e là kẻ đó cũng sẽ cam tâm tình nguyện…. chỉ tiếc đôi mắt này lại ở trên mặt một nam nhân, đúng thật là đã sinh nhầm chỗ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.