Câu Đáp Thành Gian

Chương 6




Editor : Pé Nấm

Duệ Minh yên lặng vận dụng các mối quan hệ tìm ra nguyên nhân Ngọc Hàn đau lòng, trên mặt bình tĩnh như thường, trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm suy nghĩ giết người bạo lực.

Tính kế Ngọc Hàn của hắn ? Hừ.

Biết cô ở nhà xuất bản chịu ủy khuất, càng làm cho lửa giận của hắn lại tăng ngùn ngụt.

Chỉ là tổng tuyển cử sắp khởi tranh , lại phát sinh sự kiện kinh thiên động địa ————-

Lương lập ủy bị đâm .

Chuyện này đã nhanh chóng làm kinh động đến giới chính trị cùng toàn bộ Đài Loan, bởi vì hình tượng Lương lập ủy luôn luôn hòa đồng , quan hệ với mọi người đều tốt, lại có thêm phụ tá rất có năng lực đầy nhiệt huyết ……… Cho dù cả Đài Loan lập pháp uỷ viên đều bị bắn chết hết, cũng không tới lượt hắn.

Chỉ có trong lòng đám người Duệ Minh là biết rõ ràng, Lương lập ủy vận số không may bị người khác liên lụy vì tránh né đạn súng ám sát Hắc nghị viên nên mới trúng một kích trí mạng .

Vết thương sâu như vậy đã làm cho tất cả phụ tá tâm đều rét lạnh. Việc chuẩn bị cho tổng tuyển cử đều đã bố trí xong xuôi, ngay thời điểm then chốt xảy ra chuyện nghiêm trọng làm mọi người hết sức chấn kinh, tính mạng Lương lập ủy đang trong giai đoạn nguy hiểm.

Sau khi nhận được sự tha thứ của các bậc lão làng trong Đảng , họ đã quyết định phong tỏa nghiêm ngặt mọi thông tin không để lộ ra chút sơ hở cho giới truyền thông.

Bọn họ mặt nhăn mày nhíu trở về thương lượng đối sách, nhưng mà vợ Lương lập ủy qua đời đã lâu, đứa nhỏ còn đang học trung học, “thay cha ra mặt”, “ thay cha ra mặt” là điều không có khả năng, còn anh em trong nhà Lương lập ủy cũng không ai có chí hướng đầu nhập giới chính trị ………..

Lúc này, các bậc lão làng trong Đảng lại đến bái phỏng nơi làm việc của Lương lập ủy, nói bóng nói gió ngụ ý là muốn Duệ Minh thay thế Lương lập ủy tuyển cử .

Hắn giật nảy mình, “ Chuyện này không thể. Tôi vừa mới 25 tuổi, kinh nghiệm ứng biến còn nhiều thiếu sót……………………”

“Trừ cậu ra, còn ai có am hiểu về tài lực của Lương lập ủy ?” Đại lão bình tĩnh nhìn hắn, nhìn ánh mắt trầm ổn gan dạ của thiếu niên trước mắt, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Ông đã chú ý đến vị trợ lý tuổi còn trẻ đầy tài năng này đã lâu, lại không ngờ hắn lại có một cú ‘trình làng’ (**) đáng sầu như vậy

(**) ý là vượt qua mong đợi

Đại lão rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ vô nghĩa trong đầu thương cảm nói, “Duệ Minh, cũng là lúc cậu báo đáp ơn tri ngộ [ 1 ] của Lương lập ủy.”

[ 1 ] ý chỉ được thưởng thức hoặc trọng dụng

Trọng trách này quả thật quá nặng nề hắn không dám gật bừa.

“ Chị Chân Cầm , tôi có thể từ chối không.” Hắn thử thuyết phục thư ký của Lương lập ủy, “Tôi không có gia thế bối cảnh hiển hách trong chính trị , sẽ làm ảnh hưởng đến tài lực Lương lập ủy hao hụt không đáng mà thôi ……………….. Chị có thể giúp tôi thuyết phục người trong Đảng, phái một người kinh nghiệm đầy mình tới đảm đương được không ? Tôi thật sự……”

“Cậu đủ tư cách ứng cử.” Chân Cầm đẩy đẩy mắt kính , “ Ở cậu tôi cảm nhận được hơi thở lãnh tụ. Chị rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình , đừng để Lương lập ủy ra đi không an lòng .”

Sau cuộc nói chuyện , hắn lo lắng cả một ngày, mới phiền muộn đến bệnh viện thăm hỏi.

Vừa vặn vào lúc Lương lập ủy hấp hối trên người cắm đầy dây ống , nhìn hắn chăm chú dường như muốn truyền đạt điều gì đó.

“Lương lập ủy, ông đừng quá xúc động.” Hắn chưa bao giờ muốn chạy ra trước màn (**), “Lương lập ủy muốn tôi thay ông tham gia tuyển cử.”

(**) đối lập với việc đứng sau màn, kiểu như đứng đằng sau một chức vụ nào đó .

Ánh mắt Lương lập ủy xuất hiện ý cười, bàn tay suy nhược run run bắt lấy tay Duệ Minh, hắn gian nan gắt gao nắm chặt .

“Mọi chuyện………. trông cậy………hết vào cậu……” Lương lập ủy yếu ớt thốt ra từng chữ .

Vài canh giờ trôi qua , Lương lập ủy mỉm cười thanh thản như trút bỏ được tâm sự nhắm mắt rồi qua đời, hưởng thọ bốn mươi chín tuổi.

Một lần nữa trọng trách nặng nề rơi trên vai hắn.

Những phụ tá khác của Lương lập ủy đều được giữ lại, trong không khí tràn ngập màu sắc ảm đạm bi thương , ngược lại cũng làm vực dậy ý chí chiến đấu kiên cường của một bộ phận người ở đây .

——————————————————————————-

Thuận lý thành chương, Chân Cầm trở thành thư ký của hắn, mà nhiệm vụ của hắn, chính là phải được tuyển chọn vào ghế uỷ viên lập pháp.

Hí kịch bùng nổ tạo bước ngoặt thông qua giới truyền thông thổi phồng, người thừa kế tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tràn ngập mị lực giỏi giang, nhanh chóng thành tiêu điểm được cánh truyền thông săn đuổi ráo riết, tuy vẫn chưa đắc cử mà đã tạo tiếng vang chấn động trước tổng tuyển cử.

Hắn so với trước kia bận rộn gấp bội, tuy rằng đau lòng Ngọc Hàn bị tên tiểu nhân thủ trưởng khi dễ, chỉ có thể nhờ cậy ông chủ nhà xuất bản chiếu cố Ngọc Hàn, chờ sau khi tổng tuyển cử kết thúc , hắn sẽ chậm rãi trừng trị kẻ sắc lang vô sỉ Chân Lan Nhân này .

Không nghĩ tới, đang lúc hắn bận rộn xử lý công việc cho tổng tuyển cử sắp tới , ông chủ nhà xuất bản lại xuất ngoại tham dự triển lãm sách , kiềm chế không được Chân Lan Nhân lộ ra bộ mặt sắc lang dám ở văn phòng động tay động chân với Ngọc Hàn, làm cô sợ tới mức tông cửa chạy ra.

Còn không kịp lên án hành vi bỉ ổi của hắn, Chân Lan Nhân đã tiên hạ thủ vi cường [ 2 ] , lấy lý do “Không đủ tư cách” nhanh chóng khai trừ Ngọc Hàn .

[ 2 ] ra tay trước thì chiếm được lợi thế

“Là ngươi…… Ngươi đối ta…… Ngươi không ức hiếp ta nên mới viện cớ xằng bậy khai trừ ta!” Cô tức giận đến khóc òa lên .

“Ai làm chứng ?” Chân Lan Nhân trừng lớn mắt cá vàng ( đôi mắt to tròn ) , “Bị khai trừ còn muốn vu khống tôi ? Quả nhiên là cô gái không biết xấu hổ ! Không kiểm điểm năng lực công tác bản thân, chỉ biết dựa vào sắc đẹp dụ hoặc cấp trên. Tôi nói cho cô biết, tuổi còn trẻ trung xinh đẹp đừng tưởng rằng dạng hai chân ra là có thể giữ vững vị trí , lâu dài đàn ông cũng sẽ chán ngán quăng sang một bên!” Hắn đề cao âm lượng, nhất thời quay đầu lại toàn bộ nhân viên trong văn phòng đều dùng ánh mắt hoài nghi xen lẫn khinh miệt nhìn cô, “Công tác bất lực cho dù cùng ông chủ lên giường, cũng không giúp được cô !”

Cô đột nhiên hy vọng có thể có bản lãnh miệng mồm độc địa giống A Mẫn, có thể không sợ hãi phản bác lời vu khống của hắn. Nhưng là cô lại quá mức đơn thuần, đôi mắt lệ nóng doanh tròng tức giận đến phát run, một chữ cũng nói không nên lời.

Giãy dụa nửa ngày, cô khóc thút thít nói: “…… Ngươi, ngươi bẻ cong sự thật, ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi…… Ngươi…… Ngươi sẽ gặp báo ứng !” Vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Nghĩ đến trong nhà chỉ có một mình cô, Duệ Minh lại bận tối tăm mặt mũi đến khuya ……

Cô thật sự rất cô đơn .

Cô xúc động mua 5 chai Vodka ( 3 ) , một mặt khóc một mặt uống, giờ phút này cô rất thống hận bản thân tửu lượng hơn người, thế nào uống đều uống không say.

( 3 ) Rượu Vodka được chưng cất từ các loại ngũ cốc (bắp, lúa mạch đen,lúa mì hoặc là khoai tây) . Đầu tiên nó được chưng cất với nồng độ 85% rồi sau đó được pha với nước cất để giảm nồng độ xuống mức không thể gây chết người . Các loại rượu Vodka được đóng chai với nồng độ từ 40% đến 50%. Sản phẩm cuối cùng thường không mùi, không màu, không vị. Dù sao thì đó cũng là do nhà sản xuất tuyên bố mà thôi. Điều họ muốn khẳng định ở đây là rượu của họ không có pha thêm bất kỳ loại hương liệu nào. Bạn đừng hiểu nhầm nó là nước, chỉ là nó không có mùi vị đặc trưng như rượu whisky hay rượu gin. Vodka vốn đượcsản xuất ở Nga từ thế kỷ 12, ngay tên gọi của nó cũng có ý là rượu mạnh, vì từ vodka theo tiếng Nga nghĩa là “ít nước”.

Say là có thể ngã đầu ngủ thiếp đi, nhưng khi cô nôn ra 3 lượt, vẫn là tràn ngập căm giận , ngủ cũng không ngủ được.

“Duệ Minh, nhóc ở đâu ?” Uống say làm cho cô khát vọng có hơi thở ấm áp an ủi, cô khóc lóc gọi điện thoại cho hắn, rốt cuộc chỉ có đứa “ em trai” thân nhất bên cạnh, ai cũng không đáng tin.

Ngay cả cha mẹ đều bỏ lại cô di dân.

“Tôi ở phòng làm việc, còn chưa đi được, làm sao vậy?” Nghe giọng nói của cô khác ngày thường, hắn cũng khẩn trương vội hỏi.

“Chị đến tìm cậu, cậu cứ ở đó ! Đừng bỏ lại một mình chị !”

Thân thể nghiêng ngả lảo đảo cầm ví tiền ra cửa, bởi vì uống quá nhiều rượu cả người bắt đầu cảm thấy khô nóng, cô bất chấp tình huống cởi quần áo, may mắn người chở nàng là nữ tài xế, chứng kiến bộ dáng làm loạn của Ngọc Hàn nữ tài xế cũng thay cô mà túa mồ hôi lạnh.

“Tiểu thư, đừng cởi ………” Thấy Ngọc Hàn đã say mèm chẳng biết trời trăng , xe đã đến dưới trụ sở tranh cử vẫn không dám thả cô xuống , “Cô rốt cuộc muốn tìm ai?”

“Cho tôi xuống xe !” Ngọc Hàn mắt hạnh trợn lên, mày liễu dựng thẳng, “Tôi muốn xuống xe!”

“Nói cho tôi biết cô muốn tìm ai, tôi gọi hắn tới đón cô………….” Nữ tài xế ôn tồn khuyên can , “Tiểu thư, cô đang say rượu không nên đi loạn, vẫn là chờ người tới đón .”

Thử đứng lên vài lần không được, cô chán nản ngã vào trên ghế ngồi, Ngọc Hàn mới không cam tâm tình nguyện thừa nhận, bản thân uống quá nhiều . “Kêu……… Kêu Duệ Minh tới đón tôi ………..”

Ở cơ quan công việc ngập đầu mà trong đầu Duệ Minh vẫn chỉ nghĩ tới Ngọc Hàn, lúc này thần sắc kích động thấy nữ tài xế tiến vào liền hỏi: “Cậu là Duệ Minh? Bạn gái cậu uống say, ở trên xe của tôi, mau tới đỡ cô ấy ……….”

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, “…… Thực xin lỗi các vị, tôi có việc tư cần xử lý…… “Trời cũng đã muộn, cô ấy còn chạy đến đây ,tôi không thể bỏ mặc cô ấy một mình .”

Chân Cầm thông cảm gật gật đầu, “Mau đi đi.”

Duệ Minh hỏi thăm, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi, vừa thấy thân ảnh Ngọc Hàn trong taxi thoát y chỉ còn nịt ngực cùng váy, suýt nữa té xỉu.

Rốt cuộc làm sao vậy? Tửu lượng Ngọc Hàn cao như vậy lại uống say đến tình trạng này ? Mùi rượu nồng nặc quả thật muốn sặc chết người mà.

“ Ngọc Hàn !” Hắn trách cứ hô một tiếng, “ Chuyện gì xảy ra ? Tại sao……”

“Duệ Minh……” Nửa thân trên lộ ra cô oa một tiếng khóc nấc lên, “Chị bị đuổi việc rồi……Hắn…… Người xấu! Hắn mắng chị…… Chị không có, chị chưa cùng ông chủ lên giường!”

Hắn bất đắc dĩ ngồi vào taxi, “Cảm phiền chở chúng tôi về nhà………Ngọc Hàn, không sao rồi, ngoan ngoan, Duệ Minh giúp chị đánh người xấu, giống như đánh con gián đáng ghét kia……”

“Muốn cho hắn dính ở trên tường! Vĩnh viễn dính ở trên tường!” Ngọc Hàn say bí tỉ bắt đầu nói hươu nói vượn.

“Được được được, cứ xem hắn như con gián bị chúng ta cầm dép lê đánh bầm dập, dính chặt ở trên tường không rớt……………”

“Hắn…………. Người xấu! Tên đáng ghét đó động tay động chân cởi quần áo…… Sờ soạng chị…… Chị không cho hắn sờ, hắn còn dùng lực vặn tay của chị !”

Xem vết bầm tím trên cổ tay của cô, hắn vừa đau lòng vừa tức giận, một mặt giúp cô xoa bóp, một mặt nhẹ giọng dỗ dành .

Chân Lan Nhân, tên khốn kiếp . Chờ xuống mười tám tầng địa ngục lại đáp thang máy xuống thêm mười tám tầng nữa .

“……mặc áo vào được không?” Cô thiếu chút ngay cả nịt ngực cũng thoát ra, ăn mặc thế này làm sao xuống xe ?

“Nóng quá…….nóng .. Ôi…… Tôi muốn ói……”

May là kỹ thuật lái xe của nữ tài xế khá tốt, tấp vào ven đường cấp tốc phanh xe, cô cuối cùng là phun hết ở bên ngoài.

Khoảng cách không đến mười mét, cô lại muốn ói thêm một đợt.

Không cách nào đành phải ngừng xe lại, vẻ mặt nữ tài xế đầy bất đắc dĩ, “Tiên sinh, cô ấy chống cự không được bao lâu nữa. Cậu tìm một chỗ để cô ấy nghỉ ngơi một chút, nôn ở trong xe thì không có gì, nhưng là tiểu thư say khước như vậy , cần rửa mặt nằm ngủ lấy sức. Hiện tại xem ra, ít nhất còn nửa giờ mới tới nơi , cô ấy không thể chịu đựng nổi đâu .”

Duệ Minh gật đầu, cười khổ nhìn trước khách sạn giăng đầy ánh đèn nê ông rực rỡ chói lòa nhấp nháy liên tục , ngẫm lại cũng không còn phương pháp khác .

Hao hết khí lực thật lớn vẫn là không có biện pháp làm cho cô mặc xong quần áo, hắn đành phải cởi áo khoác tây trang của mình , khoác trên người Ngọc Hàn, nữ tài xế nhìn hắn cố hết sức nâng Ngọc Hàn say không còn biết trời trăng, liền xuống xe hỗ trợ.

Cánh tay Ngọc Hàn ôm lấy Duệ Minh, khoác áo theo động tác của cô vừa vặn trượt xuống, nữ tài xế bất đắc dĩ nhặt lên , đi theo bọn họ vào trong .

Bọn họ không có để ý phía sau phát ra một tiếng “ tách ”.

Đó là thanh âm tiếng máy ảnh.

Vừa vào phòng, Ngọc Hàn lại là một trận nôn điên cuồng, ngồi ở trong phòng tắm cả người mềm nhũn, Duệ Minh muốn đỡ cô đứng dậy.

Bả vai rũ xuống để lộ mái tóc ướt nhẹp dính nước ói, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mắt to ngập nước mông mông lung lung trông cực kỳ đáng thương, che một tầng lệ quang. Duệ Minh vội vàng dùng khăn nóng giúp cô lau mặt, cô nhìn Duệ Minh một lát, đầu óc thoáng thanh tỉnh một ít.

“Chị muốn tắm rửa.” Cô nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, “Tiểu Minh, đi ra ngoài. Chị muốn cởi quần áo……………” Nói xong mà bắt đầu cởi váy ngắn .

Duệ Minh có chút lo lắng . Say thành bộ dáng như vậy không tắm rửa là không được, để cô một mình ở phòng tắm hắn không yên tâm , nhưng mà……

Hắn cũng không thể giúp Ngọc Hàn tắm rửa được ?

Chờ Ngọc Hàn cởi chiếc váy ra, hắn cấp tốc ly khai phòng tắm, trái tim không nghe lời đập loạn.

Dáng người Ngọc Hàn ……… Thật sự là hoàn mỹ không thể chê được . Mặc quần áo thì không phát hiện, cởi ra mới biết được cô có chiếc đùi thon dài cùng với đường cong duyên dáng của hình thể, vòng eo tinh tế mềm mại, còn có miêu tả sinh động, bộ ngực tuyết trắng xinh xắn lại đầy đặn……………….

Giây tiếp theo , hắn lập tức mắng chính mình nổi lên suy nghĩ tà ác, cố gắng khắc chế bản thân . Đi ra quá gấp gáp, bằng không còn có thể đem theo công văn, bản thảo diễn thuyết , xem xét một chút .

Trong lúc chờ đợi hắn đi tới chỗ tivi , mới vừa bật tivi ———

Hả , là cảnh H ?!

Rất giống như sắp diễn ra cảnh mùi mẫn , hắn nhanh chóng đổi đài , vòng vo liên tục chuyển 3 đài mới nhảy đến kênh phát sóng tin tức mình cần tìm, đầu óc hắn như muốn nổ tung .

Không yên lòng xem tin tức, từ trước đến giờ tự chủ của hắn rất cao, nhưng vẫn không nhịn được tâm viên ý mã [ 1 ] ngắm cửa phòng tắm vài lần .

[ 1 ] đứng núi này trông núi nọ hay tâm thần không yên

Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, chỉ là có chút kiên trì mà thôi. Thế nhưng sau cánh cửa, chính là cô gái mà hắn yêu hai mươi mấy năm bảo sao hắn có thể bình tĩnh được……….

Đấu tranh tư tưởng thật lâu, phát hiện bên trong phòng tắm vẫn một mực im ắng.

Chẳng lẽ chết chìm trong đó ?

“Ngọc Hàn ?” Hắn nhẹ nhàng gõ cửa , không có hồi âm, sự trầm mặc làm người ta cảm thấy càng bất an. Tay dùng sức một chút gõ cửa, trả lời hắn vẫn là một mảnh yên tĩnh.

“ Ngọc Hàn ?!” Hắn xoay mở tay nắm cửa tiến vào phòng tắm, nhưng lại phát hiện Ngọc Hàn ngủ ở trong bồn tắm lớn, sóng nước dập dờn , thân thể xinh đẹp trắng nõn như ẩn như hiện , da dẻ phấn hồng mông lung…………………. Hết sức mê người.

Đi từng bước một hướng phía cô gái trong bồn tắm , lý trí của hắn cũng từng chút từng chút hỏng mất……

Thẳng đến nhìn đến trước ngực cô để lại ba đạo vết đỏ thẫm , tựa như một chậu nước đá giội lên người làm hắn bừng tỉnh ,

Đây là………….. Tên hỗn đản kia dám dùng sức mạnh với Ngọc Hàn lưu lại một mảng vết bầm tím trên da thịt của cô ?!

Nếu lúc này hắn thừa dịp Ngọc Hàn uống say, làm ra chuyện hối hận cả đời ………..

Vậy hắn cùng Chân Lan Nhân cầm thú kia có gì khác nhau ? Chẳng những làm rạn nứt sự tin tưởng ỷ lại của Ngọc Hàn dành cho hắn, hơn nữa bọn họ từ trước tới nay đã vun đắp tình cảm thân thiết , cũng vì chuyện này mà sứt mẻ không bao giờ lành.

Hắn bởi vì nhất thời xúc động, vĩnh viễn sẽ mất đi Ngọc Hàn.

Vừa nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, thân thể vốn ngập lửa nóng đột nhiên dập tắt, chỉ còn lại nồng đậm bi thương.

“Ngọc Hàn ? Ngọc Hàn !” Nhẹ nhàng lắc người cô, “ Chị không thể ngủ trong bồn tắm …… rất dễ cảm lạnh .”

Ngọc Hàn hàm hồ lẩm bẩm vài tiếng, lại ngủ say như chết .

Sau cùng, Duệ Minh đành phải đem cô từ trong bồn tắm nhấc khỏi mặt nước “ Vút” đi ra, nhanh chóng dùng hai khăn tắm bao bọc cẩn thận, tuy rằng quá trình làm cho hắn mặt đỏ tim đập, nhưng vẫn là nhắc nhở chính mình, không cần làm ra điều xúc động mà phá hỏng quy tắc .

Ngọc Hàn an tường ngủ say giúp không ít việc, nhìn vẻ mặt mềm mại đơn thuần, hắn không đành lòng phá hư yên tĩnh.

Theo sau, hắn để cho cô nằm trên gối, nhẹ nhàng hong khô tóc giúp cô , trong lòng tràn ngập nhu tình mật ý.

Yêu phải cô gái đơn thuần lại ngốc nghếch, chính là số kiếp của hắn đi ?!

Chính là cỡ nào sai lầm, cỡ nào hạnh phúc ,cỡ nào ngọt ngào………

Giúp cô đắp chăn đoàng hoàng, đang muốn đến trên sofa ngủ một lát , Ngọc Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn hắn, “Duệ Minh?”

“Tôi ở đây.”

“ Lại đây .” Cô vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, “ Ngủ bên này , chị sợ bóng tối.”

Chị rốt cuộc có biết bản thân đang nói cái gì không ? trong lòng Duệ Minh trào ra nghi vấn.

“Đến đây !” Cô mềm nhẹ ra lệnh, “ Nhóc không nghe lời chị ?”

Ngày mai chờ cô tỉnh lại, nhất định sẽ bị cô đánh chết. Duệ Minh thở dài một hơi, nghe lời nằm bên cạnh cô . “ Được, chúng ta cùng ngủ .”

Cô giống như con mèo nhỏ chui vào trong lòng hắn, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, thỏa mãn thở ra một hơi ,nhanh chóng ngủ say.

Nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, đây là hắn bất đắc dĩ, duy nhất chỉ có thể biểu đạt tình yêu bằng cách thầm lặng này.

——————————————————-

Qua ngày hôm sau, Duệ Minh lại bị tiếng thét chói tai làm chấn động sợ tới mức nhảy dựng lên ———-

“Nơi nào có con gián ?!”

Còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hoả tốc cầm lấy dép lê, đã thấy Ngọc Hàn lui ở mép giường ôm góc chăn, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn phảng phất như muốn nói hắn chính là con gián ấy.

“Nhóc ! Nhóc nhóc …………” Cô lắp bắp nửa ngày mới nói thành câu , “Chị thế nào…… Nhóc thế nào…… Oa oa, nhóc thật quá đáng…… Chị còn chưa lập gia đình, nhóc lại dám…… hu…..hu hu . Đây là loạn luân nha ………..”

Loạn luân cái quỷ gì !

Hắn tức giận trợn trắng mắt liếc Ngọc Hàn một cái, ngã đầu tiếp tục ngủ. “Tôi quần áo chỉnh tề thế nào cường bạo chị ? Cường bạo một người say như chết có gì tốt ? Ngọc Hàn ngốc nghếch !”

“ Chị uống say ? Làm sao có thể?” Ngọc Hàn cố gắng nhớ lại nửa ngày, “Mới hai chai Vodka…… Chị làm sao say được ?”

Hai chai Vodka ?! Cô ấy không bị trúng độc rượu cấp tính đã được coi là thiên phú dị bẩm rồi .

“ Ngọc Hàn, chị say khước còn ở trong taxi làm loạn cởi quần áo.” Xem bộ dáng cô kích động, hắn cảm thấy rất buồn cười.

“Cái gì?”

“Mà còn thoát y.”

“Cái gì?!”

“Chẳng những cởi hết, trên đường đi còn trần truồng chạy 7 vòng .”

“Cái gì?!”

Cô nhảy dựng lên, suýt nữa bị tấm chăn làm ngã sấp xuống, “Thật vậy chăng? Chị làm ra loại chuyện này? Trời ạ! Chị không nghĩ tửu lượng của chị lại kém như vậy ——-”

“Giả.” Duệ Minh cười ngã vào trên giường, cô thật sự quá mức ngây thơ làm người ta không thể tin được, “Chị là ở trên xe thoát y chỉ còn có nội y, không có trần truồng chạy , bởi vì chị say bí tỉ nên không đi loạn được .”

Ngọc Hàn nỗ lực hồi tưởng trí nhớ vụn vặt ………… Cô cảm thấy cả người khô nóng, xác thực có cởi áo ………

“Chung Duệ Minh!” Cô tức giận rống lên, “ Nhóc dám đùa giỡn chị ! Tốt lắm ! Nhóc không biết chữ『 chết 』viết như thế nào sao ?”

Ngọc Hàn vươn ma trảo trên người Duệ Minh đánh loạn một trận, hắn không có phản kháng, chỉ chăm chú nhìn cô, “ Ngọc Hàn , chăn của chị trượt xuống.”

Cô hét lên một tiếng, ôm chăn vội vàng bỏ trốn, trốn ở phía sau cửa chỉ lộ ra hai mắt, “Quần áo của chị đâu ?!”

“Tôi bỏ lại đám phụ tá trong cơ quan chạy đến lo cho kẻ say rượu là chị, chị đã không cảm ơn tôi , cư nhiên còn không nhớ rõ.”

“Tiểu Minh, quần áo của chị !” Ngọc Hàn thở hổn hển .

“Tôi đem chị từ trong bồn tắm nâng ra, để chị không bị chết chìm, vậy mà chị còn vu oan tôi có ý đồ xấu với chị .” Hắn ở trên giường lật người, kéo qua tấm dra giường trùm đầu.

“Tiểu Minh…… chị muốn quần áo……” thanh âm Ngọc Hàn cơ hồ là cầu xin.

“Tôi còn giúp chị hong khô tóc ! Ai ai ai ! Là chị nói sợ bóng tối , cứng rắn ra lệnh tôi ngủ bên cạnh chị , tỉnh lại còn thét chói tai làm lỗ tai người ta đau nhức .”

A …….hiện tại là chuyện gì đây ? Ngọc Hàn chớp chớp đôi mắt thầm nghĩ tên tiểu quỷ chết bằm này còn dám ghi hận cô ? Không có quần áo cô nửa bước cũng khó rời đi ……… “Tiểu Minh, chị không phải Chức Nữ, nhóc cũng không phải Đổng Vĩnh, không cần giấu quần áo của chị nha !”

>>>> Đổng Vĩnh , Chức Nữ ( nữ nhi thứ bảy của vương mẫu nương nương ,tên là thất tiên nữ ) ..các bạn search gg phim Thất tiên nữ có nói về 2 nv này nè

“Tôi vẫn chưa nghe được hai chữ xin lỗi.” Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Nhóc ! Nhóc …….. nhóc trưởng thành, có phải da càng ngày càng ngứa !” Cô định xông tới dường như nhớ ra trên người chỉ quấn nửa tấm chăn nên dừng lại ý tưởng xúc động này lại ………

“ Ai ? Tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, có khả năng ngủ hai mươi mấy tiếng mới dậy……..” Hắn lại kéo tấm dra giường trở người ngủ tiếp .

“ Nè nè nè ! Được rồi……” Cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định chờ đến khi lấy lại quần áo sẽ cho tên nhóc này đẹp mặt , “Ngày hôm qua chị uống say, đã mang đến rất nhiều phiền toái, còn hiểu lầm nhóc , thực thực xin lỗi……”

Duệ Minh xì một tiếng cười vui vẻ , luồn tay lấy ra quần áo ngay ngắn chỉnh tề, “Tốt lắm. Đây là thưởng cho chị .”

Một phen đoạt lấy vọt vào trong phòng tắm, Ngọc Hàn một mặt thầm mắng chính mình vô dụng ,

Nhất nhất mặc xong quần áo, cô nổi giận đùng đùng đi ra, một mặt mắng to Duệ Minh.

“Tiểu tử chết tiệt , ngay cả chị cũng dám đùa giỡn…………….” Đang muốn tìm hắn tính sổ , lại bị dép lê trên đất làm trượt chân ——–

Cô bổ nhào vào trên người Duệ Minh, đôi môi hai người chạm nhau rồi ngã lên trên giường.

Không thể nào, khéo như vậy chứ ?

Ngọc Hàn chật vật bò dậy, không ngờ bàn tay to của Duệ Minh chặn lại, làm cho nụ hôn ngoài ý muốn càng sâu hơn .

Lý trí của cô tức khắc muốn dừng ngay tình cảnh xấu hổ này lại . Nhưng mà khi tiếp xúc đến nụ hôn say đắm ngọt ngào, bị dụ dỗ tự động hé mở cánh môi mềm mại , vô tận triền miên, cô mới giật mình thấy Duệ Minh người mà trong mắt mình vẫn xem là em trai, đã sớm trở thiếu niên thành thục trầm ổn .

Lồng ngực rộng lớn , vòng ôm nóng rực, làm cho cô đầu choáng váng không rõ ràng ……

Thời điểm bị hắn hôn, cô không thể suy xét, cảm thấy đầu óc quay cuồng cả người mềm nhũn cùng bánh pudding [ 2 ] giống nhau, thế giới hết thảy đều biến mất , chỉ có cảm giác mất hồn làm người ta say đắm………

[ 2 ] Bánh pudding là một món bánh tráng miệng và còn là một món ăn ngon thông dụng ở các nước phương Tây.

Như là đang thăm dò lẫn nhau, Duệ Minh hôn lông mi của cô, đến đôi má mịn màng, lại ở trên môi lưu luyến một lúc , sau đó di chuyển xuống chiếc cằm khéo léo tinh xảo ……………

Đột nhiên, trên cổ một trận đau nhức làm cho cô nhảy dựng lên, một phen đẩy hắn ra .

“A a a ——– nhóc làm sao? Nhóc ở trên cổ chị làm gì?” gương chiếu trên bàn trang điểm soi hình dáng quần áo không chỉnh tề , sợi tóc tán loạn chật vật nhưng đầy gợi cảm, trên cổ rõ rệt in lại một dấu hôn

“Ông trời ơi ! Nhóc làm sao? Chị còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người ?” Ngọc Hàn quên chính mình đang thất nghiệp, không cần đi làm ở nhà xuất bản .

“Tuyên cáo chủ quyền .” Hắn xấu xa cười, “ Ngọc Hàn, chị cường hôn tôi, chị phải phụ trách.”

“Cái gì?”

“ Chị đụng ngã tôi , còn làm môi tôi sưng lên.”

“Cái gì?!”

“Hơn nữa kỹ thuật hôn môi của chị rất tệ, cắn trúng đầu lưỡi của tôi , hơn nữa còn vài chỗ bị thương khác còn chưa tính .”

“Cái gì?!”

“Cho nên,” Hắn ung dung nhìn cô dần kích động, “Cho nên, tôi muốn tuyên cáo chủ quyền, chị phải phụ trách chung thân của tôi .”

“Nhóc nói cái gì?!” Ngọc Hàn không nói được lời phản bác nào , con mắt trừng đến dại ra nhìn đăm đăm bộ mặt gian trá của đứa “ em trai ”.

Vì sao bị cường hôn mà cô còn phải phụ trách hôn nhân cả đời hắn ? Đây là đạo lý gì vậy ?

Đều là do chiếc dép lê chết tiệt kia làm hại !

Hết thảy đều là lỗi của chiếc dép …… ?

“Nhóc kêu dép lê phụ trách có được không?” Cô đáng thương hề hề hỏi.

“Dép lê cũng không giúp được tôi sinh con nối dõi.” Duệ Minh nhịn cười, thực kiên quyết lắc đầu, “Là lỗi của chị . Ai kêu chị ngã vào người tôi .”

Vì sao biến thành như vậy? Vì sao chứ ?

Ai tới nói với cô đây là chuyện gì ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.