Câu Đáp Thành Gian

Chương 20




Nàng bước từng bước một ra khỏi cánh rừng, Chu Thừa Hi nắm chặt cổ tay nàng, căng thẳng như sợ nàng lại chạy trốn, trong cặp mắt đỏ ngầu tràn ngập sự ghen tị và điên cuồng. Hắn nắm tay nàng, ác độc hạ lệnh với rừng rậm trước mặt: “Hắc Kỵ Quân bọc đánh hai bên tả hữu, phóng hỏa!”

Kỵ binh bọc giáp đen giơ cung nỏ, đao kiểm lao vào rừng sâu, kỵ binh gào thét truy đuổi, ngọn lửa hừng hực cũng làm dậy lên thú tinh của mọi người, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng chim thú kêu thảm từ sâu trong rừng truyền ra.

Chu Thừa Hi tàn nhẫn nhe răng cười, khóa trụ gắt gao tầm mắt của nàng, không cho nàng có nửa phần trốn tránh, ngón tay còn chưa bị thương lướt trên khuôn mặt lạnh như băng của Thượng Quan Mẫn Hoa, dùng một âm điệu cực kì ôn nhu: “Cô luôn không nghe lời như vậy, cô nói trẫm nên trừng phạt cô thế nào thì mới ngoan ngoãn được một ít đây?”

Thượng Quan Mẫn Hoa là người dù cho cổ tay bị bẻ gẫy cũng sẽ không thỏa hiệp, ánh mắt nàng sắc bén, giọng nói hàm chứa mỉa mai, trả lời: “Anh không phải đã chuẩn bị tốt lắm rồi à? Rượu độc, ba thước bạch lăng, lãnh cung… Cái gì cũng được hết!” Hai mắt Chu Thừa Hi híp lại, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng, buông lỏng tay nàng ra cười nhẹ: “Hoàng hậu còn tức giận? Vừa rồi cũng chỉ là để ép Cát Mạc Vương thả hoàng hậu lại, lệnh phóng hỏa cũng chỉ là kế tạm thời, hoàng hậu vạn vạn không thể đặt trong lòng!” Nói xong, còn rộng lượng ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng trấn an, biến hóa lúc trước lúc sau khiến người trong lòng hắn đổ mồ hôi hột.

Thượng Quan Mẫn Hoa mặc kệ hắn ôm, chỉ cười lạnh: “Mong bệ hạ nhớ kỹ phải chiếu cố Tuyên đại tướng quân, trước mặt Tư Không tướng quân cũng diễn cho đủ xiếc vào!”

Chu Thừa Hi cười to, vẻ mặt mềm mại, tình ý tha thiết: “Chỉ biết không thể gạt được hoàng hậu mà, ủy khất hoàng hậu chịu vất vả, sau khi hồi cung trẫm chắc chắn sẽ từ từ bồi thường hoàng hậu?”

“Ủy khuất? Sao có thể chứ?” Thượng Quan Mẫn Hoa cười khanh khách, không có hảo ý mà liếc Chu Thừa Hi một cái, thủ thỉ: “Nô tỳ cực kì vừa lòng với sự an bài của bệ hạ, đợi đại sự thành công rồi, Tuyên đại tướng quân này liền ban cho nô tỳ đi. Nếu vậy thì dù cho là Lãnh Nguyệt Hàn Cung cũng là đêm xuân nóng bỏng với anh hùng!”

Chu Thừa Hi lập tức biến sắc mặt, hận không thể bóp chết nữ tử trước mắt ngay lập tức. Lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải cưỡng chế ý muốn giết người, Thượng Quan Mẫn Hoa khinh thường lại lạnh lùng, bộ dạng thong dong ấy hoàn toàn nhìn không ra vẻ chật vật lẫn yếu ớt cách đó không lâu.

Lúc này, một đội nhân mã tức tốc đuổi tới, vó ngựa chưa dừng, kỵ sĩ đã nhảy xuống, vọt tới trước mặt Khánh Đức Đế và hoàng hậu, còn không kìm được tốc độ lao về phía trước, tư thế nửa quỳ bị xô về trước mấy thước, lưu lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.

“Vi thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội.” Khi hai người nhìn đến nữ tử bên cạnh Khánh Đức Đế, vẻ mặt như trút được gánh nặng, trong đó có một người nói ngay trước mặt hoàng đế: “Hoàng hậu nương nương, Tử Hậu đến đón người về cung.”

Thượng Quan Mẫn Hoa vui mừng cười, mũ sa của nàng từ lâu đã chẳng biết rơi ở chỗ nào, nụ cười này xinh đẹp động lòng người thế nào chứ. Một chút lấm lem cũng che không được nhan sắc khuynh thế kia, ngay cả vó ngựa đang chạy cũng không hẹn mà cùng dừng lại, đã quên bôn tẩu, còn định ném người trên lưng ngựa đi…

Người vừa tới chính là hai viên hổ tướng một Nam một bắc, Tư Không Tiêu trẻ tuổi cùng với Liễu Tử Hậu thống lĩnh Hắc Kỵ Quân. Chu Thừa Hi cười giả lả đáp lại, nâng bọn họ lên, nói mấy câu quân thần một lòng trừ đi phản nghịch. Những võ tướng khác đều vây xung quanh, cung nghênh hoàng đế cùng hoàng hậu về cung.

Dưới sự thủ hộ của hai vị tướng quân cần vương Nam Bắc, Thượng Quan Mẫn Hoa cùng hoàng đế ngồi chung xa giá về cung, nhìn như phong cảnh vô hạn. Kì thực, hai người Đế Hậu, giữa quân thần đều có đánh giá ngầm. Liễu Tử Hậu nay đã là thống lĩnh Hắc Kỵ Quân, trong Hắc Kỵ Quân nói một không hai. Tư Không Tiêu tọa trấn Tây Nam, toàn bộ môn hộ Tây Nam đều được quản dưới tay người này.

Bọn họ trung với Khánh Đức Đế, nhưng không ai không rõ, bọn họ càng hi vọng hoàng hậu của Khánh Đức Đế phải là Thượng Quan Mẫn Hoa mà không phải bất cứ ai khác.

Khi Cát Mạc Vương “bắt cóc hoàng hậu đương triều”, Khánh Đức Đế một mình thân chinh đi truy kích đã mang về hoàng hậu âu yếm của hắn, thật sự là nhân nghĩa vô song, giành được sự trung tâm ủng hộ hơn nữa của hai viên trọng thần. Cho nên, Chu Thừa Hi đâu dễ giết Thượng Quan Mẫn Hoa như vậy được, làm sao có thể tùy tiện ném nàng vào lãnh cung tự sinh tự diệt? Cho dù trong cung đồn ầm lên rằng hoàng hậu đương triều cùng với thống lĩnh cấm quân Tuyên Sở có gian tình đi nữa.

Ở Đại Đô, Tần Quan Nguyệt dẫn theo toàn bộ quan viên đứng chờ chủ nhân của hoàng cung trở về, trong đám người này, bộ dạng cung kính của Thượng Quan Cẩm Hoa làm người ta muốn tránh cũng không được. Mưu kế dụ địch xâm nhập lần này, hắn chính là tên trung gian diễn vai quân pháp bất vị thân. Lúc này, hắn đã phản bội thế tử cũ của Tấn Sơn Vương là Chu Xương, lựa chọn đứng về phía Khánh Đức Đế.

Trước hoàng cung, thái độ của Ngọc Sơn quốc sư cũng là một cái hậu thuẫn cứng rắn cho Thượng Quan Mẫn Hoa, lão dành cho hoàng hậu sự cung kính tương đương với hoàng đế, hoàn toàn làm như quên mất tháng trước hoàng hậu đã bị hoàng đế hạ chỉ biếm lãnh cung. Nghi thức hoan nghênh trịnh trọng như vậy làm cho trưởng công chúa cùng đi bị nghẹn một hơi trong cổ họng, định lên tiếng ý kiến, lại bị Khánh Đức Đế thản nhiên nói một câu: “Đưa công chúa hồi phủ!” Vị trưởng công chúa được Khánh Đức Đế trân trọng đến mức cho phép được ở lại trong hậu cung này, luôn luôn không đủ thông minh, nhìn không rõ tình thế trước mắt, vì thế liền bị hoàng đế lạnh lùng bỏ quả. Mọi người trước kia từng nói, lúc còn bé hoàng đế bệ hạ với trưởng công chúa là thân thiết nhất, nhìn từ đây xem ra, sự thật cũng không hẳn vậy.

Thượng Quan Mẫn Hoa lại có thêm một nhận thức mới về tính tình quỷ dị khó lường, tâm địa lãnh huyết vô tình của Chu Thừa Hi. Mặc dù tính tình táo bạo, những sự phức tạp, hay thay đổi, lắm âm mưu quỷ kế đã bổ sung cho chỗ thiếu hụt trong tính nết, ngoài chuyện kiên nhẫn không đủ, vô luận nhìn theo góc độ nào thì Chu Thừa Hi đều có đủ tư cách làm một hoàng đế khai quốc: Đủ ngoan, đủ tuyệt!

Một người kiêu hùng như vậy, là tuyệt đối không thể chịu được một hoàng hậu từng chịu mình hiếp bức, lại hết sức nhẫn nại, kết quả lại chẳng cần mình - đi chiếm giữ ngôi vị Đông Cung. Lần này, Thượng Quan Mẫn Hoa vừa hồi cung liền nói với Tư Không Tiêu: “Lập tức quay lại Tây Nam, cho đến chết cũng không cần trở lại vương đô.

Liễu Tử Hậu thì khuyên thế nào cũng không thông, hắn nói đám phòng vệ trong cung là một lũ phế vật, thân vệ của hoàng đế quá yếu, hắn muôn tự mình bảo hộ tiểu thư nhà mình, đợi đến khi thái tử ra đời.

“Tiểu thư không cần lo lắng, Tử Hậu nhất định sẽ cho bọn ác tặc hại tiểu thư tan cửa nát nhà kia chết không toàn thây.” Liễu Tử Hậu dùng lời thề son sắt mà bảo đảm, chắc chắn sẽ trừ tận gốc dư đảng của Tấn Sơn Vương, hắn còn nói ở trong triều đình Đại công tử Thượng Quan Cẩm Hoa chắc chắn sẽ giúp đỡ, hậu cung lại có hắn cùng với Tiểu Xuân sư phụ thủ hộ, đủ sức bảo đảm hoàng tử Đại Chu phải do Thượng Quan thị sinh ra.

Thượng Quan Mẫn Hoa có chút kinh ngạc hỏi lại: “Tử Hậu làm sao biết được?”

Liễu Tử Hậu vẫn mang vẻ mặt đơn thuần và cố chấp kia, không hề che giấu gì mà đáp: “Đại sư gia đã thông báo toàn môn hạ, tiểu thư mang trong mình long thai, mọi người đều phải tập trung ưu tiên việc thủ hộ tiểu thư và thái tử trong bụng.”

Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm, thế lực Thượng Quan thị lại một lần nữa quật khởi, đến tột cùng có được không đây? Nàng tựa hồ đã đoán được mười năm sau, Chu Thừa Hi lại giống như phụ hoàng của hắn, nuôi trồng thế lực để đối kháng với các hào môn thị tộc, lúc kết thúc chính là trừ diệt tận gốc những thế lực uy hiếp đến hoàng quyền.

Cốt nhục trong bụng nàng chỉ có thể là đứa nhỏ của nàng, nàng sẽ không làm cho nó biến thành kẻ tàn nhẫn vô tình như Chu Thừa Hi, không có tính người.

Nàng ôm đầy bụng tâm tư, trở về cung điện của mình, đang định nằm xuống thì đột nhiên, từ phía sau màn che vươn tới một bàn tay, nàng vụt đứng dậy, vừa định thần nhìn lại – thì ra là Chu Thừa Hi sát khí đầy mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.