Câu Đáp Thành Gian

Chương 2




Đào Tử Tuấn đi về hướng Trương Chí Thịnh, lúc cách đối phương khoảng một mét thì bất ngờ giơ tay lên.

Hành động này làm Trương Chí Thịnh sợ tới mức theo bản năng giơ tay lên che mặt, hắn chỉ là một tên thiếu gia nhà giàu, chưa từng học qua võ thuật này nọ, ngay cả đánh nhau cũng chưa luôn, có chuyện gì thì đều gọi đàn em thay mình ra mặt, cho nên lúc này hắn chỉ biết sợ sệt nhắm hai mắt lại, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy đau đớn gì, trái lại còn nghe thấy một tiếng bật cười.

Cảm giác như đang bị đùa bỡn, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Đào Tử Tuấn động tác phóng khoáng hất tóc một cái, sau đó đi qua sàn nhảy rồi bước lên bục.

“Anh bạn, cho tôi mượn chỗ một lúc nhé!” Đào Tử Tuấn nói với DJ.

“Ô ~ Không vấn đề gì, nhưng mà anh biết chơi cái này sao?” DJ kinh ngạc hỏi lại, nhìn dáng vẻ chững chạc tri thức của Đào Tử Tuấn, còn đeo kính cận nữa, nhìn thế nào cũng không nghĩ là anh biết chơi nhạc, nhưng sau khi Đào Tử Tuấn xác nhận lại đáp án, DJ lập tức lùi sang một bên, hai tay khoanh trước ngực chờ xem trò vui.

Làm một vài động tác làm ấm tay, Đào Tử Tuấn tháo kính xuống, tay bấm chọn một ca khúc của Usher, thân hình cao lớn lắc lư theo nhạc, khiến không ít người phải kinh ngạc, cứ tưởng anh chàng này đến đây để phá đám chứ, dù sao dáng vẻ nhã nhặn kia không phù hợp với phong cách của quán bar chút nào.

Diệp Linh Tiệp ngây ngốc nhìn anh, theo trực giác nghĩ rằng Đào Tử Tuấn là đang tự đẩy mình vào hố lửa. Cô tự mình gây chuyện còn chưa đủ, còn kéo theo anh chịu trận cùng, tiểu thụ yêu nghiệt còn phải nhìn người yêu mình bị người ta nhạo báng…Cô rốt cục đã gây ra rắc rối gì thế này?!

Đôi mắt đẹp của Đào Tử Tuấn đảo qua một lượt những người dưới bục, khóe miệng nở một nụ cười ngạo mạn, một tay chà lên đĩa hát, tay còn lại chỉnh các nút trên dàn mix.

Ca khúc vốn sôi động qua đôi tay anh nghe càng trở nên bắt tai hơn, khiến cho mấy người bên dưới không còn xôn xao bàn tán nữa, thậm chí họ còn trừng mắt nhìn những người đang nói chuyện, ý bảo bọn họ im lặng.

Đắm chìm trong bản nhạc mà mình tự mix, khuôn mặt tuấn tú của Đào Tử Tuấn trông vừa đẹp trai vừa quyến rũ, mái tóc hỗn độn nhìn càng thêm cuồng dã, hấp dẫn ánh mắt của hầu hết các cô gái ở đây.

Bản nhạc đầu tiên kết thúc, toàn thể những người trong quán bar đều đồng loạt huýt sáo, hú hét muốn anh tiếp tục.

Anh giơ ngón tay lên rồi đặt lên môi, mọi người lập tức yên lặng, tiếp đó anh mới ghé vào microphone nói: “Are you ready?”

Trong nháy mắt đám người bên dưới liền hò hét ầm ĩ khi thấy ca khúc “I got a feeling” vang lên, bắt đầu nhún nhảy theo những phong cách riêng của mình.

Đào Tử Tuấn thoải mái chơi nhạc rất chuyên nghiệp, làm cho DJ chính đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ anh chàng tri thức này mặc dù chưa đến mức có thể trở thành DJ đứng đầu thế giới, nhưng cũng đủ để trở thành một DJ nổi tiếng được nhiều người hâm mộ.

Mắt to nhìn chăm chú vào người đàn ông đang tỏa sáng trên bục, Diệp Linh Tiệp quả thực không thể tin được anh lại biết mix nhạc, lúc này dáng vẻ của anh thật là đẹp trai quá đi mất, đẹp trai đến mức tim cô muốn tan chảy ra rồi!

Sau nốt nhạc cuối cùng, trong quán bar lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tôi chỉ muốn dùng chút tài mọn này để khiến bạn gái vui vẻ mà thôi, rất cảm ơn. ” Đào Tử Tuấn bước xuống bục rồi đi thẳng về phía Diệp Linh Tiệp, một tay kéo cô vào trong ngực, nói với Trương Chí Thịnh lúc này vẫn còn đang kinh ngạc: “Sao hả? Có hứng thú thì lên chơi vài bài xem nào!”

Trương Chí Thịnh đỏ bừng mặt, hắn chẳng có tài năng gì hết, chỉ sống nhờ vào khuôn mặt đẹp và tài ăn nói mà thôi, đâu có thể thu hút mọi người giống như Đào Tử Tuấn được, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Hừ, thiếu gia đây không rảnh chơi với các người, Linh Tiệp, chào cô!” sau đó vội vàng rời khỏi sàn nhảy.

Diệp Linh Tiệp lè lưỡi với Trương Chí Thịnh, bày ra dáng vẻ muốn cắn người, sau đó liền liếc mắt nhìn Đào Tử Tuấn, theo bản năng nở một nụ cười ngọt ngào lấy lòng anh.

Cô gái này lại muốn dùng chiêu cũ đối phó với anh sao?! Không có cửa đâu!

Tay anh đưa ra khéo léo nâng cằm cô lên, mặt từ từ tiến lại gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, trầm ấm nói: “Tiểu Tiệp hôm nay ăn mặc gợi cảm quá nhỉ ~”

Trong đầu hiện lên hình ảnh còi báo động màu đỏ đang nhấp nháy, cô cũng không ngốc đến mức tiếp tục cười vui vẻ nữa, bèn chu miệng lên, ấm ức nói: “Người ta chỉ đến tham dự tiệc sinh nhật của phó tổng thôi mà, hơn nữa chủ đề hôm nay là trang phục áo tắm, cho nên…Em bèn lấy bộ áo tắm có sẵn trong nhà ra mặc ~”

Cô thật sự là không có cố tình đi mua đồ mới, style vốn có của cô chính là nóng bỏng khiêu gợi như vậy mà ~

“Giỏi lắm, anh nghĩ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện một chút. ” Đào Tử Tuấn lạnh lùng nói, sau đó cầm lấy áo vest từ tay Trầm Úy Vũ rồi choàng lên người cô.

Hu hu…Cô lại quên mất là tên tiểu thụ xinh đẹp vẫn còn đang ngồi đây, suýt nữa là không kìm chế được mà đắm chìm trong sự bá đạo của anh rồi…

“Ừm…Cảm ơn anh đã yên lặng ở bên Tử Tuấn…Sau này chúng ta có thể cùng nhau yêu được không, anh là chính còn tôi là phụ. ” Diệp Linh Tiệp thừa dịp này đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, nếu cô đã không thể từ bỏ Đào Tử Tuấn, vậy thì cô nguyện ý cùng nhau chia sẻ tình cảm với anh.

“Hả…Tôi không hiểu ý cô…” Trầm Úy Vũ bình tĩnh hỏi, câu từ của cô gái này sao nghe kỳ quái vậy, tại sao anh lại là người yên lặng ở bên Đào Tử Tuấn? Rồi lại còn cùng nhau yêu? Chính và phụ nữa chứ?

Diệp Linh Tiệp ngượng ngùng nói: “Không phải anh và Tử Tuấn đang yêu nhau sao? Hiện giờ tôi cũng muốn yêu anh ấy, chắc điều này sẽ khiến anh khó lòng tha thứ, vì dù sao anh cũng đến trước mà, nhưng nếu anh không ngại thì tôi có thể làm…làm vợ. . . vợ bé…” Cô càng nói càng xấu hổ, trong lòng không khỏi ai oán, chung quy vẫn không thoát ra được thân phận làm kẻ thứ ba.

“Phụt…Ha ha ~ Thì ra cô cho rằng tôi và Tử Tuấn là một đôi à?” Trầm Úy Vũ liếc mắt nhìn Đào Tử Tuấn, thấy khuôn mặt vốn đang ngơ ngác lúc nãy bây giờ đã trở nên xanh mét, như thể chỉ muốn lao tới bóp chết cô gái này vậy.

Haizz! Lúc này anh nên mau chóng rời đi thôi!

Trầm Úy Vũ cười nói với cô gái đang bày ra ánh mắt như muốn nói “Không phải như vậy sao” kia: “Tử Tuấn là một người đàn ông bình thường, tôi cũng vậy, có thể là cô đã hiểu lầm rồi, tuy nhiên việc riêng của hai người tôi không tiện tham dự, xin phép được đi trước, có cơ hội thì hẹn gặp lại nhé ~ Tử Tuấn, gặp lại cậu sau. ”, nói xong bèn quay đầu chạy lấy người.

Diệp Linh Tiệp nhìn bóng dáng Trầm Úy Vũ rời đi, bỗng cảm thấy từ đằng sau toát ra một luồng khí lạnh, liền chậm rãi quay đầu, chân lùi từng bước về sau, cười nói: “Đào Tử…A…Tử Tuấn ca ca…Cái kia…Ánh mắt của anh lúc này sao trông như đang muốn giết người vậy…”

Nhìn thấy hành động muốn chạy của cô, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô rồi kéo lại phía mình, dịu dàng cười nói: “Ừm ~ Chính xác, hiện tại anh đúng là đang muốn ăn thịt người đây!” Tiếp theo, anh không thèm để ý đến xung quanh mà bế thốc cô lên, nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Nằm trong ngực Đào Tử Tuấn, cô mới giật mình nhận ra là mình vừa mới nói những điều ngu xuẩn đến mức nào!

Trời ơi là trời…. !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.