Câu Đáp Thành Gian

Chương 19




Quỷ binh, là loài sinh vật thường thấy nhất trong di tích Âm Phong Quỷ Vực.

Số lượng đông đảo và hùng mạnh của chúng, đều khiến người ta khó có thể tin được. Ở nơi này, đừng nói là gặp phải hơn trăm con quỷ binh, cho dù là số lượng gấp 10 lần như vậy, cũng không có gì là kinh ngạc.

Nhưng mà, nếu như hơn trăm con quỷ binh này đều là quỷ binh Hoàng Kim Cảnh. Hơn nữa, hành động của chúng không giống như những quỷ binh bình thường, không hề cứ nhìn thấy sinh mệnh máu thịt là xông vào cắn xé, mà là dùng ánh mắt sáng rực có chút trí thông minh nhìn chằm chằm vào người ta, từng bước dồn người đó vào đường cùng, khiến cho bất cứ người nào cũng đều không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Trường kiếm trong tay càng nắm càng chặt, Tề Thiên lão tổ thậm chí còn cảm nhận được từng dòng mồ hôi lạnh toát trong lòng bàn tay.

Lão tuy là một vị cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng dẫu sao cũng không thể cho rằng mình có thể đơn thân độc kiếm chống cự được đội quân có tới hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.

Không sai, hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh này tuy hình thể không giống nhau, nhưng bước chân là chỉnh tề đồng nhất, rõ ràng là một cái chỉnh thể đáng sợ.

Một đôi quân như thế, hùng mạnh hơn rất nhiều so với đám đông ô hợp.

Chỉ có điều, quỷ binh, đặc biệt là những quỷ binh cấp dưới Hoàng Kim Cảnh, làm sao lại có thể huấn luyện thành một bộ dạng như vậy.

Tề Thiên lão tổ bỗng xoay người, đôi mắt lão nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, phát hiện vẻ mặt tươi cười đầy tự tin của Doanh Thừa Phong, trong lòng lão lại càng thấy ớn lạnh.

- Doanh Thừa Phong, những con quỷ binh này là do ngươi nuôi dưỡng huấn luyện thành sao?

Doanh Thừa Phong mỉm cười, đáp:

- Các hạ nói thế nào thì là thế đấy.

Tròng mắt của Tề Thiên lão tổ vừa chuyển động, bước chân hơi dịch chuyển một chút.

Doanh Thừa Phong chợt quát lớn:

- Dừng lại, nếu như ông còn dám dịch chuyển một bước nữa, ta sẽ hạ lệnh cho bọn chúng đồng loạn đánh hội đồng ông.

Tề Thiên lão tổ dừng hẳn bước chân, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn cái gì?

Tuy lão là một cường giả Tử Kim Cảnh, còn Doanh Thừa Phong chỉ là một Bạch Ngân Cảnh mà thôi.

Nhưng lúc này thình thế hoàn toàn đảo ngược, đứng trước một thế lực hùng mạnh, Doanh Thừa Phong tự nhiên lại chiếm thế thượng phong tuyệt đối, ngược lại khiến Tề Thiên lão tổ không dám manh động.

Doanh Thừa Phong cười thầm trong bụng, nói:

- Ván bối chẳng qua là muốn nghe tiền bối kể lại quá trình trải nghiệm trong Vô Biên Huyễn Cảnh, kính xin tiền bối kể lại chi tiết một chút.

Hắn sở dĩ không hạ lệnh cho quỷ binh đồng loạt xông lên ăn sống nuốt tươi Tề Thiên lão tổ, chính là vì hắn muốn biết càng nhiều tình tiết về Vô Biên Huyễn Cảnh. Bởi vì hắn mơ hồ có một cảm giác, mình có lẽ sẽ có cơ hội tham gia Bách Vực Chiến.

Tề Thiên lão tổ hừ một tiếng lạnh lùng, nói:

- Hóa ra là chuyện nhỏ này, hi hi, cứ coi như ngươi không hỏi, lão phu cũng sẽ nói cho ngươi biết một khi ngươi quyết định tham gia Bách Vực Chiến.

Doanh Thừa Phong cười nói:

- Nếu như tiền bối không đoạt được định vị thạch, tự nhiên sẽ nói hết mọi sự thật, nhưng hiện giờthì khó nới rồi.

Sắc mặt của Tề Thiên lão tổ hơi đỏ, nói:

- Hừm, lão phu cũng không nhỏ mọn như ngươi nói.

Đôi mắt lão trừng lên một cái, bắt đầu kể lại câu chuyện.

Vô Biên Huyễn Cảnh là một nơi thần bí không lường, không ai biết vị thần tiên phương nào sáng tạo ra cái khu vực thần kỳ đến vậy, hoặc giả, ở đó căn bản là nơi trời đất tự sinh ra.

Nói tóm lại, sinh vật bình thường đi vào trong khu vực này, đều cảm nhận được ảo tưởng vô cùng. Nếu như không đủ kiên định, sẽ khó tránh khỏi bị huyễn cảnh mê hoặc, vĩnh viễn không thể thoát thân ra ngoài được. Nhưng, một khi thuận lợi vùng thoát ra, sẽ rất tốt cho ý chí của người đó, nếu may mắn hơn thậm chí có cơ hội kiếm được một số kỳ trân dị bảo (bảo vật kỳ diệu và trân quý).

Vận may của Tề Thiên lão tổ năm xưa thật không tồi, sau khi thành công thoát khỏi huyễn cảnh, còn vô tình phát hiện ra con đường thần bí, hai người họ đã trải qua trăm nghìn gian khổ, cuối cùng lấy được một số bảo vật.

Đó là một lần từng trải hiếm có, Tề Thiên lão tổ từ trước đến này chưa từng kể cho người khác nghe. Nhưng lúc này, lại không hề giấu diếm kể hết mọi chi tiết cho Doanh Thừa Phong nghe.

Doanh Thừa Phong nghe nhập tâm đến mức chỉ gật đầu liên tục, hắn đã ghi nhớ từng câu từng chữ trong lời kể của lão ta.

Sau nửa canh giờ, Tề Thiên lão tổ đã kể hết mọi chuyện.

Trong lúc lão kể chuyện cố ý khống chế tốc độ, bởi vì lão muốn nhân cơ hội này cảm ứng mọi động tĩnh bên ngoài.

Cường giả Tử Kim Cảnh có được một năng lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian đó, Tề Thiên lão tổ đã cảm ứng được mọi thứ xung quanh.

Ở xung quanh căn phòng này, có ít nhất hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.

Đây là một con số vô cùng kinh khủng, nếu để cho lũ quỷ binh này liều mạng xông lên, vậy thì chỉ có duy nhất một kết quả là chết không toàn thây.

Đương nhiên, là một cường giả Tử Kim Cảnh loài người, lão đương nhiên sẽ không làm ra chuyện không có lý trí như thế. Lúc này, lão đã hủy bỏ hoàn toàn ý định cướp đoạt đá định vị trong tay Doanh Thừa Phong.

Tuy nhiên điều khiến lão ta cảm thấy an ủi là, dường như Doanh Thừa Phong chỉ khống chế Quỷ Vương Song Đầu và hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh mà thôi, chứ không phải toàn bổ quỷ binh trong khu di tích này.

Nếu như Doanh Thừa Phong có thể khống chế toàn bộ quỷ binh, vậy thì ngay cả đến dũng khí chống cự của lão cũng không có.

Tề Thiên lão tổ kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nói:

- Doanh Thừa Phong, lão phu đã nói hết những điều mình biết cho ngươi nghe rồi, bây giờ lão phu có thể đi được rồi chứ?

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, hắn phá lên cười, nói:

- Tiền bối nếu muốn đi, xin cứ tự nhiên.

Ánh mắt của Tề Thiên lão tổ đưa mắt liếc nhìn đội quân quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đang ngáng đường, nói:

- Nếu đã như vậy, xin ngươi ra lệnh cho lũ quỷ binh lui xuống.

Doanh Thừa Phong chìa hai tay ra vẻ bất lực, nói:

- Tiền bối thứ lỗi, thuật điều khiển quỷ binh của vãn bối không nhiều, chỉ biết phép triệu tập, nhưng lại không biết phép sơ tán. Cho nên yêu cầu của ngài vãn bối không thể làm được.

Đôi mắt Tề Thiên lão tổ long lên sòng sọc, lão kìm giọng nói:

Doanh Thừa Phong, ngươi muốn lão phu lưu bước tại nơi đây sao?

Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:

- Tiền bối nói đùa rồi, vãn bối chỉ là một Linh sư Bạch Ngân Cảnh nhỏ bé, làm sao dám vọng tưởng giữ chân ngài đây.

Hắn sờ mũi một cái, nói tiếp:

- Chỉ cần tiền bối dừng chân tại đây không đi đâu nữa, vãn bối cho rằng đám quỷ binh này chắc sẽ không làm tổn thương tới ngài đâu.

- Ha ha, hóa ra là muốn giam lỏng lão phu tại đây.

Tề Thiên lão tổ ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:

- Chỉ có điều, ngươi muốn giam giữ lão phu đến khi nào đây?

Doanh Thừa Phong suy nghĩ nghiêm túc, nói:

Đợi đến khi vãn bối tìm ra biện pháp khống chế cường giả Tử Kim Cảnh, tự nhiên sẽ nói cho tiền bối biết.

Tề Thiên lão tổ hừ một tiếng lạnh lùng, nói:

- Muốn điều khiển cường giả Tử Kim Cảnh, biện pháp tuy có rất nhiều, nhưng lại không phải là chuyện mà một Bạch Ngân Cảnh như ngươi có thể làm được.

Vẻ mặt của Doanh Thừa Phong không chút biểu cảm, hắn nói:

- Nếu đúng như thế vậy thì đành phải mời tiền bối lưu lại đây, đợi đến ngày vãn bối đột phá.

Cái lão già này tuy là tìm đủ phương kế đến đây gây phiền phức cho hắn, nhưng giữa hai người họ không hề có mối thù thâm sâu đến mức không thể hóa giải. Huống hồ, người này trấn thủ Thái Hồ, cũng vì nguyên nhân bản thân hắn nên khiến lão phải rời xa quê hương. Cho nên, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Doanh Thừa Phong không hề muốn giết chết lão. Nhưng mà, Doanh Thừa Phong lại càng không muốn để lão rời đi và tuyên truyền khắp thiên hạ rằng bản thân hắn có thể khống chế hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, do vậy hắn mới chỉ thị cho quỷ binh tiến hành giam lỏng hắn.

Tề Thiên lão tổ ngẩng đầu lên trời, nhìn thấy đỉnh đầu đen như mực, lão chậm rãi nói:

- Doanh Thừa Phong, trong tay ngươi có phải có đòn sát thủ cuối cùng không?

Doanh Thừa Phong giật mình, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề.

Đòn sát thủ của hắn chỉ là có, mà là có rất nhiều, nếu thi triển ra, cho dù là người có đẳng giới cao hơn lão, cũng chỉ có đường chết.

Nhưng, Tề Thiên lão tổ tự nhiên lại hỏi như vậy, khiến cho hắn cảm thấy có chút bất an trong lòng.

- Ha ha.

Tề Thiên lão tổ phá lên cười, liền lấy ra từ trong người một vật.

Đây là một quả cầu nhỏ trong suốt như pha lê.

Bên trong quả cầu, có một khe nứt rất nhỏ. Nếu như không phải nhãn lực của Doanh Thừa Phong hơn người, hắn sẽ không tài nào phát hiện ra vết nứt này.

Đôi lông mày nhướn lên vài cái, Doanh Thừa Phong tự nhiên cảm thấy ghê sợ.

Trên người hắn nổi lên từng cơn ớn lạnh, cái quả cầu tròn này, hoặc nói là cái khe nứt trong quả cầu này đã mang đến một áp lực cực lớn cho hắn. Đặc biệt là trong cảm ứng tinh thần, khe nứt kia giống như con thú khổng lồ thời viễn cổ, một khi phóng thích ra ngoài, có thể sẽ nuốt gọn cả da và xương của hắn.

- Đây là cái gì?

Doanh Thừa Phong miễn cưỡng điềm tĩnh, dò hỏi.

Tề Thiên lão tổ cười lên ha hả, nói:

Đây là vật bảo mệnh cuối cùng của lão phu, nó theo lão phu cả trăm năm nay, nhưng chưa từng sử dụng một lần nào, cũng có thể coi là một kỳ tích rồi.

Con đường tấn thăng của lão đương nhiên cũng không phải là bằng phẳng, nhưng mà đòn sát thủ này lại lưu lại tới hiện giờ, coi như là điều vô cùng hiếm có.

Ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị, Doanh Thừa Phong đã mơ hồ cảm ứng được, vật này và viên đá định vị trong tay mình dường như có một mối liên hệ thần bí nào đó.

Dường như đã nhìn ra được tâm tư của Doanh Thừa Phong, Tề Thiên lão tổ cười nhạt nói:

- Nhãn lực của ngươi quả không tồi, vậy này là do lão phu và người bạn của lão trong lúc rời khỏi Huyễn Cảnh đã tìm được.

Lão ngừng lại một lát, xúc động nói:

- Năm xưa lão A Nhĩ Pháp Đặc chỉ lấy đi đá định vị, nhưng lại chưa từng mang vật này đi, nếu không thì lão ta nghiên cứu từ lúc đó đến nay, e rằng đã đột phá cực hạn này từ lâu rồi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ xao động, nói:

- Đây là vật gì?

- Đây là Linh thạch, cũng là Phong Linh Thạch mà ta dùng để phong ấn hồn phách của Linh vật.

Tề Thiên lão tổ nói với giọng thản nhiên.

Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, nói:

- Phong Linh Thạch?

Trong thế giới Linh đạo, Phong Linh Thạch tuy hiếm gặp, nhưng lại tuyệt đối không phải là bảo vật quý hiếm gì, làm sao lại có cảm giác áp lực mạnh mẽ như thế.

Tề Thiên lão tổ cười lên ha hả, nói:

- Đây đương nhiên không phải là Phong Linh Thạch bình thường, bên trong viên Linh thạch này, không biết vì sao lại xảy ra biến dị, từ đó đã hút một bộ phận sức mạnh tinh hoa của Vô Biên Huyễn Cảnh. Tuy chi là một phần, nhưng bởi vì nó được nén đến cực hạn, cho nên cũng có uy năng cực lớn.

Lão than thở một tiếng, nói:

- Vật này có tác dụng vô cùng diệu kỳ đối với Linh sư tu luyện sức mạnh tinh thần và ý chí rèn luyện, phối hợp với đá định vị, càng là vật nghiên cứu tinh tế tốt nhất trong tay Linh su Tử Kim Cảnh.

Trong mắt của Doanh Thừa Phong lóe lên một tia sáng lòa, hắn chậm rãi gật đầu, nói:

- Quả nhiên là bảo bối tốt, nhưng mà, một khi ông đã lấy nó ra, thì vật này sẽ thuộc về ta rồi.

Hắn vung tay một cái, hơn trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đang chờ sẵn đột nhiên đồng loạt lao tới, giống như nước thủy triều dâng lên nuốt chửng Tề Thiên lão tổ vào trong.

Về phần Song Đầu phát ra tiếng kêu hung tàn dẫn đầu xông thẳng về phía trước.

Sắc mặt của Tề Thiên lão tổ chợt sầm lại, tuy trong lưu luyến không nỡ, nhưng lại hiểu rằng giây phút này căn bản không cho phép lão có bất cứ chút do dự nào.

Lão tay cầm Linh thạch, hạ giọng quát lên:

- Mở.

Đột nhiên, Linh thạch tách ra một luồng sáng không gì sánh được phóng thích ra từ khe nứt trong Linh thạch. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.