Câu Đáp Thành Gian

Chương 1




Trương Chí Thịnh cầm trong tay những quân bài tú lơ khơ, mắt liếc một lượt để thăm dò những lá bài của người khác, trong lòng thầm tính toán về khả năng thắng cuộc của mình.

Đã bốn ván trôi qua, hắn và Diệp Linh Tiệp bất phân thắng bại, tỷ số là hai đều, ván này sẽ là ván quyết định, giang sơn mỹ nhân nhất định phải thuộc về hắn, hắn không hy vọng đêm nay chỉ có thể trơ mắt mà ngắm nhìn cô thôi đâu.

Phải nói thật là hắn khá kinh ngạc với vận may của Diệp Linh Tiệp, ít nhất theo kinh nghiệm của hắn thì đối thủ hầu hết là bị hắn áp chế, mà lúc này hắn không thể để bị thất thế, cho nên phải thật cẩn thận mà đối phó mới được.

Diệp Linh Tiệp quả nhiên là một người phụ nữ rất xứng đôi với hắn, chỉ có sự cao ngạo của cô mới thỏa mãn được tiêu chuẩn cao về phụ nữ của hắn mà thôi ~

Trong tay bốn người đều còn lại rất ít bài, hắn và Diệp Linh Tiệp mỗi người còn bốn lá, nhất thời vẫn chưa thể phân thắng bại!

“Đôi 4. ” Đồng nghiệp A đánh một đôi 4 đỏ.

Tiếp đến là lượt của Diệp Linh Tiệp, cô quyến rũ cười nói: “Đôi 2. ” rồi đánh ra một quân 2 nhép và một quân 2 cơ, đồng nghiệp B kế tiếp lập tức nhăn nhó mặt mày, nói: “Bỏ qua. ”

Cô không tin Trương Chí Thịnh còn có thể may mắn mà thắng được cô! Nhìn khuôn mặt tự đắc như thể không ai đẹp bằng hắn kìa! Cô thật sự chỉ muốn biến hai quân bài còn lại trên tay thành phi tiêu rồi ném vào mặt hắn thôi!

“Ái chà ~ Linh Tiệp, tuy rằng anh lại làm vua, nhưng em cũng đừng dùng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy nhìn anh chứ. ” Nói xong hắn đánh xuống một quân 2 rô và một quân 2 bích, đắc ý nở nụ cười.

Diệp Linh Tiệp lập tức phát hỏa, nhưng cũng đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ qua. ”

Cuối cùng hắn đánh nốt đôi Át còn lại xuống, hai tay trống trơn không còn quân nào, cảm thán ông trời vẫn đứng về phía hắn, ủng hộ cho đôi kim đồng ngọc nữ là hắn và cô ở bên nhau.

Vội vã đứng dậy, Trương Chí Thịnh lập tức kéo Diệp Linh Tiệp ra giữa sàn nhảy, khiến cô giãy dụa phản kháng như một con mèo nhỏ: “Trương Chí Thịnh, anh sốt sắng như vậy làm gì hả?” Thật sự cô không muốn cùng tên đàn ông không biết xấu hổ này khiêu vũ chút nào, vốn đang định kéo dài thời gian đấu thêm một ván nữa thì đã bị hắn kéo ra đây rồi.

“Linh Tiệp đúng là hiểu lòng anh mà, anh đúng là đang muốn “làm” với em…Cho nên mới nóng vội như vậy đấy. ” Trương Chí Thịnh gian tà cười nói.

“Anh đi chết đi, ai thèm hiểu lòng anh!” Diệp Linh Tiệp cảm thấy tên này đúng là hết thuốc chữa rồi, nụ cười kia cực kỳ chướng mắt, nhưng cô lại không có cách nào để chống cự vì đã thua cược rồi.

Trương Chí Thịnh vòng tay lên eo nhỏ của cô, hai người chặt chẽ dán vào nhau không chừa một khe hở, da thịt của cô vừa trắng vừa mịn, xúc cảm khi sờ vào như tơ lụa khiến cho người ta không muốn rời ra.

Ai mà tin được cơ chứ, hắn và cô gái này đã yêu đương hai tháng rồi, vậy mà mới chỉ nắm tay và hôn có một lần thôi, khiến cho hắn giống như hòa thượng bị cấm dục vậy, còn chưa động vào đã bị gạt ra, nhưng cũng bởi vậy mới kích thích hắn phải quyết tâm chinh phục được cô.

Một bàn tay chuyển xuống nhẹ nhàng xoa nắn mông cô, chỉ vậy thôi đã làm hắn không chịu nổi rồi, vật kia đã bắt đầu sưng cứng, áp thẳng lên bụng cô.

“Này, anh động dục cái gì vậy hả?” Diệp Linh Tiệp cực kỳ tức giận, dùng hai tay đẩy hẳn ra, cô là người để cho người ta tùy ý sỗ sàng như vậy sao?

Tuy nhiên hành động của cô trong mắt Trương Chí Thịnh hay thậm chí những người khác căn bản không đáng kể, trong quán bar có đôi nam nữ nào mà lại không dán vào nhau chứ, bởi vậy những người xung quanh đều chỉ dùng ánh mắt vui vẻ nhìn cô.

Lúc này Diệp Linh Tiệp chỉ còn biết nghĩ cách tự cứu lấy mình mà thôi, nếu không đợi hết bài nhạc thì cô đã bị sờ đủ rồi, thế là cô quyết định giơ chân lên đá hắn một cái, hận không thể chặt đứt xương cốt của hắn ra luôn. Trương Chí Thịnh kêu đau buông hai tay ra, cúi người ôm lấy chân, làm cho cô nhìn mà cười lạnh nói: “Đồ háo sắc!”

Trương Chí Thịnh tính tình thiên chi kiêu tử, thấy cô không nể tình bèn duỗi tay ra muốn bắt cô, Diệp Linh Tiệp quay người chạy trốn, nhưng cuối cùng đã bị Trương Chí Thịnh bắt về rồi kéo vào trong lòng.

“Anh…” Diệp Linh Tiệp kinh ngạc quay đầu lại, muốn quát to thì lại nghe thấy một giọng nam trầm ấm gọi nhũ danh cô: “Tiểu Tiệp. ”, làm cho cô sợ tới mức đứng im tại chỗ, tim như ngừng đập.

Đào Tử Tuấn!

Còn có thủ trưởng của anh đi cùng nữa…Là cái tên tiểu thụ yêu nghiệt kia…

Đôi mắt ẩn sau cặp kính của Đào Tử Tuấn bùng lên một ngọn lửa, đó tuyệt đối không phải lửa dục mà chắc chắn là lửa giận, ai bảo cô gái của anh lại ăn mặc mát mẻ như vậy chứ, dáng người xinh đẹp khoe hết ra cho đàn ông nhìn, mà lại còn đang ôm ôm ấp ấp với một tên khác nữa!

“Anh kia, bỏ tay ra mau!” Anh bước lên trước kéo tay Diệp Linh Tiệp, cô cũng thuận thế đi lên nhào vào lòng anh, tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng anh.

“Này, cô ấy là bạn gái của tôi, anh mới là người phải buông tay mới đúng!” Trương Chí Thịnh khinh bỉ nhìn Đào Tử Tuấn, cảm thấy đối phương nhìn có vẻ quen quen, nhưng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi, tuy nhiên qua dáng vẻ mặc tây trang chỉnh tề, mắt lại đeo kính của anh ta thì thoạt nhìn không có vẻ là người phong lưu, thực tục.

Diệp Linh Tiệp trừng mắt nhìn Trương Chí Thịnh, tức giận nói: “Anh ấy mới là bạn trai của tôi, còn anh chả là cái thá gì hết!”, nói xong liền dán hai má lên ngực anh rồi cọ cọ.

Xung quanh đã có rất nhiều người bắt đầu tụ tập muốn xem chuyện hay, chủ yếu vẫn là nhân viên trong công ty.

Trương Chí Thịnh nghe xong thì suýt hộc máu, rõ ràng là cô đang muốn hắn bị bẽ mặt trước mọi người đây mà, bèn trào phúng nói: “Linh Tiệp, mắt nhìn người của em kém thật đấy, tên bốn mắt này chắc chắn là loại không ham mê nữ sắc, giống như một tên đầu gỗ vậy, với lại cũng chẳng đẹp trai lắm, anh cho em một cơ hội nữa, tốt nhất là em nên quay trở lại bên anh đi!”

Rốt cục là ai cho ai cơ hội hả?! Con mẹ nó cái cơ hội nhà anh!

“Trương Chí Thịnh, anh ăn nói lịch sự một chút cho tôi!” Diệp Linh Tiệp hận không thể giơ ngón giữa ra với hắn, kèm theo một tiếng chửi “Fuck you”, nhưng cô đành phải kìm chế xúc động, tuyệt đối không thể làm ra chuyện thấp kém như vậy trước mặt Đào Tử Tuấn và đồng nghiệp của anh được.

“Ha ha ha ~ Lời anh nói không đúng sao? Huống hồ sao một người đàn ông mà phải để em lên tiếng bảo vệ như vậy chứ, hắn ta phải bảo vệ em mới đúng, thật chẳng có chút tài cán nào, ha ha ~” Trương Chí Thịnh kiêu ngạo nói, muốn dựa vào khí thế để áp đảo sự lạnh lùng của tên bốn mắt kia, ánh mắt đó cứ nhìn hắn chằm chằm, làm cho hắn không mấy được tự nhiên.

Diệp Linh Tiệp tức giận giậm chân, bởi vì Đào Tử Tuấn thật sự chưa từng thể hiện tài năng gì của anh cho cô thấy, mà cô thì cũng chỉ biết anh là trưởng phòng của một công ty nào đó thôi, trưởng phòng thì có tài cán gì đặc biệt chứ, chắc là không rồi…Nếu có thể, cô thật sự muốn biến thành một con hổ cái, lao tới xé xác Trương Chí Thịnh thành tám mảnh.

“Hừ! Thích tài cán đúng không, đơn giản thôi!” Đào Tử Tuấn cởi áo vest ngoài ra rồi đưa cho thủ trưởng giữ, tiếp đó nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, xắn tay áo lên, cuối cùng ghé vào tai Diệp Linh Tiệp nói: “Chờ anh giải quyết hắn xong thì sẽ đến lượt em. ”

Diệp Linh Tiệp nghe xong mà nhũn hết cả chân, cô chưa từng thấy một Đào Tử Tuấn cường thế như vậy, làm cho tim cô đập thình thịch không thôi.

Liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trầm Úy Vũ, trong nháy mắt cô lại 囧…

Hu hu…Cô vừa mới trắng trợn ở trước mặt tiểu thụ cướp người đàn ông của anh ta, mà lúc này anh ta vẫn còn tỏ ra bình tĩnh ngồi một chỗ giúp Đào Tử Tuấn cầm áo khoác nữa chứ, thật đáng sợ quá đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.