Câu Dẫn Mỹ Mông Điếm Trưởng

Quyển 1 - Chương 10: Bỏ lỡ




“Nếu ngươi dám tiến vào, ta liền cắn đứt nó.” Run rẩy cảnh cáo y, Kim Ngọc hung tợn trừng cự vật đang vươn oai trước mặt.

“Hảo, hảo, bổn vương không đi vào là được.”

“Lang Nguyên, ngươi sắp lấy nhị muội rồi, còn đối đãi với ta như vậy ra thể thống gì?” Đầu óc còn có chút bất tỉnh, tay chân cũng không nghe sai sử, nhớ tới mình bị Lang Nguyên đặt ở dưới thân.

“Bổn vương không muốn gọi cưng là anh vợ, bổn vương thầm nghĩ lấy cưng làm phu nhân.” Lại cho hắn thấy tâm tình, nhưng lại đổi lấy Kim Ngọc vô tình cự tuyệt.

“Buồn cười, ngươi đầu óc không có vấn đề chứ, ngươi là Hổ Vương, ta là thái tử Hồ tộc, sao có thể thành thân!”

“Có gì không thể, Lang Vương cũng không phải cưới tiểu đệ của cưng sao, chỉ cần cưng gật đầu, ngày mai bổn vương sẽ thú cưng.”

Có đôi khi y thật hâm mộ Lang Vương có thể vô cùng cao hứng ôm được mỹ nhân về, vì sao tình lộ của y lại gian nan như thế?

“Nằm mơ, ta sẽ không gả cho ngươi.” Nhất thời không nói gì.

Mới vừa rồi còn muốn lấy nhị muội, bây giờ lại đổi ý, muốn hưởng tề nhân chi phúc(*) sao, không có cửa đâu!

(*) Tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu có, sung sướng hưởng thụ, tam thế tứ thiếp. Câu này của Kim Ngọc hiểu theo nghĩa “Bắt cá hai tay” thì đúng hơn. Ý ẻm là Lang Nguyên muốn có ẻm và em gái ẻm.

Cố nén chua xót đầy bụng, mặt Kim Ngọc hóa đen, nhắm lại hai mắt không nhìn y, khóe mắt lại nhịn không được chảy xuống một giọt nước mắt.

“Khẩu thị tâm phi, chúng ta liền làm đến khi cưng gật đầu mới thôi.” Lang Nguyên lắc đầu.

Tiểu Ngọc Ngọc của y cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có chút ngoan cố, rõ ràng trong lòng có y, nhưng chết cũng không thừa nhận, bất quá đừng lo, y sẽ làm hắn mở miệng…

Nhanh chóng lột hết lớp quần áo vướng bận còn lại trên người Kim Ngọc, áp sát vào người hắn, bàn tay to không khách khí mò lấy ngọc hành hắn, xoa nắn thứ xinh đẹp đã ngẩng cao đầu.

Hổ căn đã trướng đau đớn, nhưng lại sợ đả thương hắn, y lại không mang theo dược cao bên người, động tác tay càng phải nhanh hơn.

Không lâu, Kim Ngọc run rẩy tiết ra tay y, bạch trọc chảy dọc xuống ngón tay y, chất lỏng ẩm ướt nóng bỏng dùng làm chất bôi trơn, đưa hai ngón tay vào dò xét tiểu huyệt chặt nhỏ.

“Ưm…” Cảm giác dị vật xâm lấn, hắn vừa tiết nay toàn thân vô lực, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, mặt ửng hồng.

Đầu lại bắt đầu mê mang, rượu ý dâng lên, căn bản không có biện pháp tự hỏi, chỉ cảm thấy bên trong thân thể hết sức hư không, muốn cái gì đó khẩn cấp nhét vào…

Lang Nguyên cảm giác hai ngón tay bị tiểu huyệt đói khát cắn chặt, vừa nóng vừa ẩm ướt, y thong thả di chuyển, tìm kiếm điểm nổi lên trên nội bích.

“A…” Đột nhiên, Kim Ngọc kẹp chặt hai chân, y biết mình tìm được chỗ chết người kia.

“Là nơi này sao?” Thành thục ấn điểm nọ, quả nhiên khiến cho người trong lòng sợ run.

Âm quanh trầm thấp của Lang Nguyên quanh quẩn trong doanh trướng, phối hợp với tiếng rên rỉ mất hồn khó nhịn của Kim Ngọc, tăng thêm một tầng kiều diễm cho không khí mập mờ hiện tại.

Ngón tay rất nhanh trừu động, khiến Kim Ngọc từng đợt thở dốc…

Dùng đầu lưỡi liếm liếm hồng quả trước ngực hắn, tay kia không ngừng khai mở tiểu huyệt.

“Thoải mái không?”

“Thật thoải mái…” Kim Ngọc nhẹ nhàng rên rỉ.

Quên hết tất cả, cái gì đại hôn, cái gì lời tiên đoán, hắn chỉ còn cơ khát muốn phóng thích dục hỏa đang thiêu đốt mình.

“Tiểu Ngọc Ngọc, hôn bổn vương!” Âm thanh Lang Nguyên trầm thấp mê hoặc như ác ma vang lên bên tai Kim Ngọc.

“Hôn ngươi?” Kim Ngọc mở đôi mắt vàng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lang Nguyên, ánh mắt y hừng hừng hỏa nhiệt, làm thân thể hắn như bị hỏa thiêu.

“Hôn bổn vương.” Lang Nguyên lại phát ra mệnh lệnh trầm thấp đầy từ tính, hơi chu chu môi thỉnh cầu.

Y cầu chính mình, không phải y luôn luôn bá đạo, vô lại, đâu có ôn nhu như bây giờ?

“Không.” Lắc đầu, hắn cự tuyệt.

“Không sao? Vậy bổn vương sẽ không cho cưng.” Lang Nguyên xấu xa cười, hung hăng rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt.

“Ngươi…” Hắn không nhịn được mắng, vô thức vươn hai tay gắt gao ôm cổ Lang Nguyên, nâng mặt lên.

Trong nháy mặt lúc hai đôi môi tiếp xúc, dục hỏa thiêu đốt bùng cháy càng dữ dội!

Lang Nguyên gắt gao ôm thắt lưng hắn, sát đến nỗi hận không thể đem hắn hòa làm một, không bao giờ cho hắn rời đi.

“Nóng quá… Nóng quá…”

Kim Ngọc lớn tiếng rên rỉ, thở dốc không ngừng, thân thể giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Hai chân bị kéo rộng ra, tiểu huyệt hồng nhạt lập tức hoàn toàn bại lộ trước mắt Lang Nguyên.

“Không được… A!” Ý thức dần dần tỉnh táo lại, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Không còn kịp rồi! Thân thể đã không còn là của hắn, toàn thân xích lõa bày rõ trước mặt Lang Nguyên!

Lang Nguyên nín thở nhìn trước cửa huyệt dính đầy dịch trắng, hé ra hợp lại, phảng phất như đang khẩn thiết yêu cầu y nhanh nhanh tiến vào…

Y quyết định không hề đợi!

Lấy một cái gối mềm, kê sau thắt lưng Kim Ngọc, làm cho thắt lưng nâng càng cao, giơ lên hổ căn sớm đã bừng bừng phấn chấn, không chút khách khí để tại cửa huyệt chặt khít, dùng sức đẩy hông, liền thật sâu chôn vùi trong tiểu huyệt vừa ướt vừa nhỏ!

“A…”

Kim Ngọc hét lên, vì động tác Lang Nguyên chạy nước rút quá mãnh liệt, hắn chỉ có thể nắm chặt mép giường, cả người lắc lư theo từng nhịp chuyển động của Lang Nguyên…

“A… Ách… Ưm…” Chỉ chốc lát, tiếng rên rỉ sung sướng không ngừng phát ra từ miệng hắn.

Tay Lang Nguyên mò xuống chân hắn, không ngừng vuốt ve ngọc hành xinh đẹp, hạ xuống loạt mưa hôn trên lên cổ hắn.

Hắn cũng vô thức cong người, tác cầu càng nhiều.

Hai thân thể gắt gao ôm nhau khẩn thiết giao hoan, tựa như hai con dã thú, liều mình quấn lấy đối phương cuồng dã nhiệt tình…

Kim Ngọc biết rõ giờ phút này mình đang bị Lang Nguyên đặt dưới thân, cả thân thể đang lắc lư trong tay y, hưởng thụ từng đợt khoái cảm tiêu hồn thực cốt này…

“Tiểu Ngọc Ngọc, thân thể của cưng rất thành thật.”

Trước khi mê man, bên tai hắn vang lên những lời này, nhưng lại vô lực phản bác, hắn kịch sức ngã vào lòng Lang Nguyên ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.