Cậu Có Thể Dựa Vào Vai Tớ

Chương 476: + 477




Nói xong lời này, tầm mắt nàng chuyển hướng về phía Phong Tiêu Tiêu, con ngươi nhu hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo vạn phần, bên môi nâng lên một mạt cười lạnh.

Dung nhan Phong Tiêu Tiêu thập phần tái nhợt, lui về phía sau vài bước.

Hiển nhiên hai người ân ái đã làm nàng kích động, lòng nàng đau đớn giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, ánh mắt đố kỵ gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Đông Phương Ngọc.

" Ngọc nhi, lúc trước Phong Tiêu Tiêu này còn muốn đối với nữ nhi chúng ta ra tay, ta tới nơi này cũng chính là vì nữ nhi bảo bối trút giận.

Sợ Đông Phương Ngọc sẽ có hiểu lầm, Hồng Liên lĩnh chủ vội vàng giải thích nói.

" Phải không?"

Đông Phương Ngọc nhướng nhướng mày: " Một cái Phong Cốc nho nhỏ, liền to gan lớn mật như thế, vọng tưởng đụng đến nữ nhi của ta?"

Đối với huynh muội Cố Nhược Vân, trong lòng Đông Phương Ngọc tràn đầy áy náy.

Hơn hai mươi năm qua, nàng cùng Cố Thiên đều không có làm bạn bên hai huynh muội, mà để bọn họ ở lại Cố gia, dựa theo phẩm hạnh của người Cố gia, những năm gần đây bọn họ sao có thể sống tốt? tất nhiên là chịu vô số ủy khuất!

Hiện giờ lại nghe Phong Cốc cũng dám khi dễ Cố Nhược Vân, Đông Phương Ngọc hoàn toàn nổi giận!

" Phụ thân," Phong Ngọc Thanh đem cốc chủ đỡ tới một bên, cho hắn ngồi xuống, cặp mắt kia chợt nhìn về Đông Phương Ngọc một thân bạch y trong sân, " Nữ nhân này rất cường đại!"

Cốc chủ có chút kinh ngạc chuyển hướng nhìn phía Phong Ngọc Thanh: " Ngươi nhận thức nàng?"

Phong Ngọc Thanh gật gật đầu: " ta đã từng xem qua nàng chiến đấu cùng một con hắc long, con hắc long kia không thể chống cự mỗi chiêu của nàng, đã bị nàng giết chết, lúc ấy Cố cô nương cũng ở nơi đó, lại không nghĩ tới nàng sẽ là mẫu thân của Cố cô nương."

Nói đến đây, Phong Ngọc Thanh có chút cảm thán, ngay lúc đó hắn còn khiếp sợ thực lực của bạch y nữ tử, chưa từng đoán được không lâu liền có thể gặp lại nàng.

Ha ha!

Phong Tiêu Tiêu cười nhẹ lên: " Ta thực sự rất hâm mộ ngươi, ngươi lại có thể có được một người nam nhân chờ đợi hơn hai mươi năm! tuy nói ta rất không cam lòng, lại không thể không bội phục ngươi! đáng tiếc, mặc kệ như thế nào, hôm nay các ngươi đều không thể rời đi nơi này, người Mị Tông cùng Thiên Môn sẽ không để các ngươi rời đi, hơn nữa vừa rồi tông chủ Mị Tông đã nói, nàng thích nhất chia rẽ tình nhân, nam nhân của ngươi rất nhanh thôi sẽ ở trên giường của nàng."

Về tính cách ác liệt của Nguyệt Linh, Phong Tiêu Tiêu nhịn không được một trận lạnh lẽo, nhưng nàng lại rất hy vọng Nguyệt Linh có thể chia rẽ hai bọn họ.

Thứ nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được.

" Chuyện này cũng không cần ngươi phải nhọc lòng, bởi vì rất nhanh ngươi liền táng thân tại đây."

Bá!

Đông Phương Ngọc nâng trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm nhắm ngay Phong Tiêu Tiêu, âm thanh nàng lạnh như băng sương, hoàn toàn không giống với khi đối mặt với Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên lĩnh chủ.

Thân thể Phong Tiêu Tiêu chấn động, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, trên dung nhan trắng bệch mang theo biểu tình thấy chết không sợ.

" Cả đời này của ta, làm rất nhiều chuyện, nhưng ta lại không hối hận! nếu cho ta cơ hội một lần nữa, ta cũng sẽ vì tương lai mà chiến đấu!"

" Đại tiểu thư!"

Bạch trưởng lão cùng các trưởng lão khác đều chấn động, ôn nóng hét lớn, lại không có một người nào dám can đảm tiến lên ngăn cản kiếm của Đông Phương Ngọc.

Phụt!

Trường kiếm lạnh băng xuyên thấu yết hầu Phong Tiêu Tiêu, máu tươi chảy thành dòng, nàng chậm rãi nhắm lại đôi mắt, thân thể thẳng tắp ngã trên mặt đất...

Cốc chủ thở dài, có chút không cam lòng nhắm lại đôi mắt.

Vô luận Phong Tiêu Tiêu phạm sai lầm lớn bao nhiêu, một khắc kia thấy nàng chết, trong lòng hắn xuất hiện một tia không đành lòng, hắn cũng hiểu rõ Phong Tiêu Tiêu phải chết là điều không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.