Cậu Có Thể Dựa Vào Vai Tớ

Chương 472: + 473




Đối mặt với năm người như vậy vẫn suy nghĩ cách để hạ bệ người khác, Diệp Thần cảm thấy vô cùng khinh bỉ cái đám người này. Giả nhân giả nghĩa, không có chút nào cốt khí cùng đầu óc. Đối mặt với kẻ thù mà vẫn như vậy toan tính, thảo nào chỉ là một lũ ô hợp không làm lên trò trống gì. Hắc Mộc Nhai bên trên Nhật Nguyệt Thần Giáo như vậy loạn lạc đảo chính đầy ra, mà các ngươi vẫn không đem ma giáo diệt được

Giờ thì hắn hiểu rồi, không cần phải bình an chỉ cần kẻ địch so với mình loạn hơn là được. Tên ngu ngốc Nhậm Ngã Hành não ít nếp nhăn dễ bị chơi đùa, nhưng so với bọn não phẳng này còn tốt hơn nhiều lắm. Chí ít nó còn có não.

“Sắp hết thời gian rồi, các ngươi còn không nghĩ ra cách… Meow… miêu gia không đảm bảo đầu của các ngươi còn trên cổ.” Diệp Thần khẽ cười khinh bỉ nói.

“Đầu… đầu của chúng ta?” Tả Lãnh Thiền cùng đám người cùng nuốt nước bọt sờ lên cổ mình sợ hãi. 

“A di đà phật, thiện tai thiện tai. Lão ni không am hiểu chuyển tình nam nữ, không thể giúp gì hơn. Vẫn là các ngươi nghĩ chút cách đi.” Định Nhàn sư thái chắp tay trước ngực thở dài bấ lực nói.

“Bần đạo cũng không thể giúp gì hơn.” Thiên Môn đạo nhân cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói.

“Ta… cái này… những năm nay ta vì môn phái cùng võ lâm ra sức cũng không có thành gia lập thất. Vẫn là để Nhạc Chưởng Môn cùng với Lưu Chưởng Môn ra ý kiến đi.” Tả Lãnh Thiền giả bộ giả nhân giả nghĩa nói. Hắn thật chất từ trước đến giờ đều đi cưỡng bức con gái nhà lành. Nói cái gì nàng đồng ý hay không, hiếp chính là.

“Lưu chưởng môn, không dám dấu diếm. Nhạc Bất Quần ta từ trước đến giờ không ham mê nữ sắc, mặc dù là đã thành thân, nhưng nương tử cũng là ta sư muội đồng môn cùng ta lớn lên tự sinh tinh cảm. Ta cũng không thể ra ý kiến gì tốt. Vẫn là Lưu chưởng môn ra sức trả lờ đi.” Nhạc Bất Quần lập tức thầm mắng Tả Lãnh Thiền một cái. Tên này rõ ràng là muốn để họ đứng ra trả lời. Sau đó miêu gia hẳn vung kiếm chém họ trước. 

Hắn lập tức đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên ngốc nghếch khù khờ Lưu Chính Phong bên trên người để mình thoát đi nguy hiểm.

“Cái này… ta… nói chung ta không được đâu.” Lưu Chính Phong đương nhiên cũng không biết nên nói thế nào. Lão bà hắn cũng là do hắn làm cái chức chưởng môn này mới chịu lấy hắn. Muốn nói thế nào tán sao? Năm đó hắn chính là bỏ tiền mua về được không? Rồi dùng tiền cho nàng hoa có được không?

“Này,... từ nãy đến giờ… ta chưa biết cái gì sất… tên nào ẳng lên cho ta nghe chút coi. Câm hết rồi à lũ nhãi ranh? Ngẩng đầu cái coi, các ngươi định cúi đầu như vậy cả đời hả? Hay đó là tư thế của lũ sâu bọ? Nếu vậy ta có cần xin lỗi các ngươi vì sự thiếu hiểu biết? Meow… Vậy thì thữ lỗi cho ta, các ngươi không nên đứng mà cúi đầu mà lên quỳ xuống dưới đất cả đời đi.” Diệp Thần dùng móng vuốt sờ nhẹ lên lưỡi kiếm của mình ánh mắt ngạo mạn nhìn năm cái chưởng môn đang run như cầy sấy.

Năm cái chưởng môn dưới sát khí cùng uy áp của Diệp Thần lập tức hai chân khụy trên mặt đất quỳ xuống. Họ không dám trả lời, chỉ cần trả lời hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

“Một vị chưởng môn không có quyền lực, một vị chưởng môn không có thuộc hạ, một kẻ sống chăng ra chó gì. Hai kẻ thì nhân vật quần chúng chạy qua đớp cứt rồi nhận hộp cơm lui về sau khán đài… Meow… bổn miêu có thể hi vọng hão huyền gì từ câu trả lời của năm người các ngươi đây?” Diệp Thần đứng dạy sát khí ngưng đọng sắn sàng giết ngươi bất cứ lúc nào. 

“Chúng ta… đừng… chúng ta có thể trả lời mà… cho chúng ta một cơ hội.” Tả Lãnh Thiền liền cầu xin nói.

“Trả lời? ha ha,... Đừng làm tao chết cười, bọn ngu ngốc, vô tri, bẩn thỉu, ích kỷ. Tụi bay chả hơn gì đống rác mà thôi.” Diệp Thần nhếch môi cười nói chưa có lập tức động thủ. Chơi đùa với tâm linh nhỏ bé của những kẻ đang đối mặt với tuyệt vọng, còn có thứ gì thú vị hơn sao? 

“Miêu gia, chúng ta là Ngũ Nhạc Kiếm Phái chưởng môn. Không phải rác rưởi.” Định Nhàn sư thái phẫn nộ nói. Nàng không thể chịu nhục mà sống như vậy.

“Chậc chậc, ta nói rồi mà… đây là giang hồ. Địa vị, dòng tộc, môn phái, tên tuổi của các ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả. Đây là nơi mà các ngươi đặt cược tất cả, bao gồm cả sinh mạng của các ngươi nữa. Nếu mà sợ,... thì cứ về nhà mà khóc rống lên như thằng nhóc con đi. Meow… Tất nhiên là phải sống qua hôm nay cái đã.” Diệp Thần ánh mắt loài mèo hoàn toàn không có chút nào tình cảm nói. 

“Ngươi… là ma quỷ. Phật tổ sẽ không tha cho ngươi.” Định Nhàn ánh mắt ác liệt nhìn cái này con mèo yêu quái nói.

“Đừng có gọi Phật tổ ở đây, có gọi lão cũng không nghe thấy đâu. Biết tại sao không? Vì đây là Kim Dung thế giới, có kêu Kim Dung thì kêu, biết đâu lão nghe thấy đó. Meow...” Diệp Thần khinh bỉ nói. Đây là võ hiệp thế giới không phải là cái gì Tây du tiên hiệp thế giới. Phật tổ không tồn tại.

“Hừ, tội lỗi tội lỗi. A di đà phật. Ta tin Phật tổ sẽ trừng phạt con mèo yêu ngươi.” Định Nhàn nhắm mắt như đã chấp nhận cái chết nói.

“Tin vào Phật Tổ sao? Đừng nói điều buồn cười vậy. Ta không tin Phật, Phật phải tin ta. Ta không cầu Thần, Thần phải cầu ta. Miêu gia sống từ trước đến giờ đều không tin mấy cái đó. Chuyện tốt không làm, chuyện thất đức làm nhiều lắm. Không phải… vẫn sống tốt đấy thôi? Meow...” Diệp Thần nụ cười ma quỷ khinh bỉ nói.

“Ngươi… yêu mèo… xem ta kiếm.” Định Nhàn sư thái phẫn nộ xuất ra kiếm chém tới cái này con mèo hướng đến hắn cái cổ.

“Tán Hồn Thiết Trảo.” Diệp Thần đưa lên mình móng vuốt đem thanh kiếm chém gãy thành ba đoạn.

“Cái gì? Đây… là móng vuốt sao?” Đám người ánh mắt đều muốn lồi ra nhìn cái này con mèo móng vuốt so với kiếm còn sắc bén.

“Miêu gia… tha cho chúng ta. Vừa rồi nàng chỉ là có chút bệnh. Mong Miêu gia bo qua cho.” Tả Lãnh Thiền thầm chửi cái này Định Nhàn heo đồng đội nói.

“Ta không có bệnh… Ta… các ngươi...” Định Nhàn tức giận thở phì phò. 

“Bốp...” Không để nàng nói hết. Tả Lãnh Thiền lập tức giáng cho nàng cái bạt tại quát lớn: “Câm mồm, trước mặt miêu gia ngươi còn dám nói bừa? Muốn hại chết chúng ta sao?”

“Miêu gia, vẫn là nên tha cho chúng ta đi. Chúng ta cùng miêu gia không thù oán không phải sao? Ai có thù với miêu gia, vẫn là miêu gia tìm hắn tính sổ.” Nhạc Bất Quần lập tức phủi sạch mình cùng với miêu gia thù oán. Đem Định Nhàn ném về hố lửa bảo toàn bản thân.

Những người khác cũng lập tức cúi đầu ý vị tự nhiên là như vây.

“Các ngươi… tỉnh bỏ mặc ta?” Định Nhàn lập tức phát hiện ra mình bỏ mặc lập tức giận dữ. Ngũ Nhạc kiếm phái không nghĩ tới có ngày mình bị mấy tên này cứ vậy đem ra làm tốt thí mạng.

“Thật sự là có bệnh. Nhưng không chỉ một mình nàng. Các ngươi… đều có bệnh.” Diệp Thần nhìn đám người khẽ cười nói.

“Có bệnh?” Đám người kinh ngạc không hiểu, họ đều là người luyện võ cơ thể đều so với bình thường người tốt, thi thoảng sẽ mặc bệnh phong hàn đương nhiên chi cần luyện công một chút liền sẽ khỏi. Có thể có bệnh gì chứ?

“Đúng vậy, nhưng bổn miêu miễn phí cho các ngươi bốc thuốc chữa bệnh đi. Chỉ cần Lục Bản Mộc, Nhị Lạng Đinh, Hoa Linh Tinh, Đa Nhân Khúc, Bát Nhân Khiêng, Kèn Trống Chiêng, Thừng Hai Mét, Thiên Địa Táng, Tam Nén Nhang, Ba Tấc Hạ Thổ, Bốn Thước An Quy. Một Bia Độc Mộc. Sắc lên sài một lần, đảm bảo an giấc ngàn thu.” Diệp Thần liền tỏ ra y sĩ mở miệng nói.

Năm người nghe xong mặt đều tái lại. Đó không phải là… những vật dụng cho tang lễ sao? 

“Nhưng mà trước khi uống thuốc vẫn cần một loại thuốc dẫn tên Tử Vong.” Diệp Thần lập tức vung kiếm lên muốn chém xuống.

Từ gần đó lập tức bay ra hơn mười cây kim thêu quấn quanh Diệp Thần thanh kiếm ngăn lại hắn kiếm chém xuống. Từ trên trời lúc này một dải lụa đỏ chải xuống dưới. Từ trên trời hạ xuống một cái ăn mặc quần áo nam nhi có vẻ xinh đẹp có thể so với nữ nhân buộc khăn che mặt rơi xuống.

“Đông Phương Bất Bại… cuối cùng cũng đến rồi sao?” Diệp Thần lưng đựu em Akay lâm trận. Nhìn Đông Phương Bạch ánh mắt khẽ cười một cái. Quả nhiên không ngoài hắn dự đoán. Thế giới này pháp tác đang cản trở hắn làm việc. Câu chuyện chính còn chưa có bắt đầu, mấy tên này còn chưa đến giờ đi nhận hộp cơm khó mà chết được.

Nhưng cũng không sao, dù gì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Ngũ Nhạc Kiếm Phái hiện tại năm cái đầu này vẫn tạm thời chưa mất dược. Có điều hắn có chút không hiểu, hắn nghĩ ra rất nhiều người sẽ cứu năm tên này, có thể là Phong Thanh Dương hoặc ai đó. Còn Đông Phương Bạch, hắn có chút không nghĩ ra, nàng thế nào muốn cứu Ngũ Nhạc Kiếm Phái, kẻ mà vài hôm trước muốn truy sát giết chết nàng đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.