Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 36




Tĩnh Tri không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy nơi bụng dưới lại là một trận co rút đau đớn, hình như có chất lỏng ấm áp cuộn trào mãnh liệt ra. Cô thật sự xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, nhịn không được oán thầm, từ trước cho đến bây giờ kinh nguyệt đều chưa từng chính xác, vẫn luôn chậm mấy ngày, cho nên cô mới không có chuẩn bị, sao lần này lại tới đúng hạn như thế chứ?

Nhưng cuối cùng vẫn rất không thoải mái, lòng bàn tay ở trong bàn tay anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô nhỏ giọng lẩm bẩm; “Dì cả tới...”

“Dì cả? Anh đâu có nghe nói em có một người dì cả nào chứ?” Mạnh Thiệu Đình không hiểu ra sao, vừa lái xe vững vàng vừa kinh ngạc hỏi.

Tĩnh Tri nhịn không được muốn cười, nhưng bụng lại co rút đau, khiến sắc mặt cô trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vẫn thật sự khó chịu đến mức nước mắt trực tiếp rơi xuống: “Mạnh Thiệu Đình, em... kinh nguyệt của em đến... Em có thể sẽ làm dơ xe của anh...”

Xe bỗng nhiên ngưng lại, Mạnh Thiệu Đình đưa tay ôm cô vào trong lòng, vừa buồn cười vừa đau lòng an ủi cô: “Dơ thì dơ, anh không để ý, có phải đau bụng không? Vậy... Hiện tại anh phải làm cái gì?”

“Em... em cần băng vệ sinh...” Tĩnh Tri khó chịu uốn éo thân thể, chính cô cũng cảm thấy bẩn, càng không nói đến anh, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

“Anh đi mua cho em.” Anh cởi dây an toàn ra, liền chuẩn bị xuống xe.

Tĩnh Tri lại kéo anh: “Em muốn Sophie, loại bề mặt dài hơn một chút...”

Mạnh Thiệu Đình gãi đầu; “Còn phân rất nhiều loại sao?”

Tĩnh Tri chu miệng: “Em không thích dùng nhãn hiệu khác đâu...”

“Được, anh nhớ kỹ, em ngoan ngoãn ở trên xe đợi anh. À... anh nhìn thấy có một cửa hàng tiện lợi, hẳn là có bán đi.”

Tĩnh Tri nhìn anh xuống xe, dáng vẻ vội vã, trong lòng không khỏi ấm áp một trận, đau bụng giống như cũng giảm bớt được rất nhiều. Cô đưa bàn tay dán ở trên bụng, trực tiếp nhìn bóng lưng của anh, thẳng đến khi anh đi vào một cửa hàng tiện lợi, nhìn không thấy nữa.

“Sophie, Sophie, Sophie... Rốt cuộc là loại nào?” Mạnh Thiệu Đình nhìn cả một hàng băng vệ sinh rực rỡ muôn màu trên giá, chỉ cảm thấy nhức đầu, vừa xoay mặt nhìn thấy ông chủ cửa hàng, liền thuận miệng hỏi: “Ông chủ... loại bề mặt dài ... ừ... Băng vệ sinh, mỗi loại nhãn hiệu đều lấy một gói cho tôi...”

Ông chủ cầm một túi nilon màu đen siêu cấp lớn đi ra, vừa lấy vừa hoài nghi nhìn anh. Mạnh Thiệu Đình miễn cưỡng duy trì thần sắc bình tĩnh, nhận một túi băng vệ sinh lớn, trả tiền, cầm tiền lẻ thối lại, bình tĩnh đi ra cửa hàng tiện lợi.

Cửa kính sau lưng mới vừa đóng, loáng thoáng truyền đến một câu; “Người nọ mua nhiều băng vệ sinh của phụ nữ dùng để làm gì? Không phải là kẻ biến thái chứ... Nghe nói mấy ngày hôm trước... tiếu khu chúng ta... xuất hiện một kẻ biến thái điên cuồng chuyên trộm quần lót phụ nữ... Bà xã, sau này buổi tối em ở trong cửa hàng cũng phải cẩn thận một chút... Hiện tại thói đời quá rối loạn, người nào cũng có...”

Bước chân Mạnh Thiệu Đình hơi dừng lại, khóe miệng nhịn không được co quắp mấy cái...

Trở về nhà, tắm nước nóng xong, cô thay quần lót và băng vệ sinh mềm mại sạch sẽ. Anh lại cố ý tìm tới một cái bình thủy tinh đựng nước sôi, bọc ở bên ngoài một cái khăn lông thật dày, muốn cô ôm vào đặt ở trên bụng. Tĩnh Tri nằm ở trong

chăn mềm mại thoải mái, đau bụng đã giảm đi rất nhiều dưới tác dụng của bình nước ấm, thoải mái khiến cô liên tục thở dài...

Mạnh Thiệu Đình cũng tắm xong, thấy cô nằm nghiêng đọc sách ở trên giường, liền đi qua cầm sách ra, thương yêu sờ sờ mặt cô; “Ngủ một giấc đi, đừng xem sách, cẩn thận đau mắt.”

Tĩnh Tri lười biếng đáp một tiếng, híp mắt nhìn anh mở tủ quần áo, cầm áo sơ mi và quần đi ra, cô lập tức mở mắt: “Anh muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừ, có chút việc phải xử lý, anh sẽ về ăn cơm tối với em.”

Tĩnh Tri ồ một tiếng, lại híp mắt: “Vậy anh trở về sớm một chút, lái xe cẩn thận, trên đường trơn trượt.”

“Yên tâm, em ngủ một giấc đi, ngủ dậy thì anh đã trở về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.