Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 32




Buổi sáng hôm sau ,Giang Thiên nói với Tử Phong ,Đan Bảo và Khả Vi rằng :

- Hôm nay các cậu cứ đi học bình thường ,tớ sẽ ở lại điều tra một chút .Khả Vi ,cô hãy tập trung quan sát Phi Tuấn ,nếu cậu ta có biểu hiện lạ hay hành động gì kỳ quặc báo với tôi .

- Tôi biết rồi !- Khả Vi gật đầu sau đó mới thốt lên .- Ý anh là có liên quan đến nhóm của King sao ?

- Chỉ là nghi ngờ thôi .Dù sao không biết họ sẽ làm gì vẫn nên phòng bị thì hơn .- Nói xong Giang Thiên trừng mắt nhìn người vui vẻ đá chan ngồi trên giường .- Còn cô !Cấm đi lại lung tung .Tốt nhất là ở yên trong phòng .

- Hể ??? Đừng nói vậy chớ .Tôi cũng muốn điều tra !- Lam Thanh hô lên .

- Còn một ngày nữa thôi cô ráng mà ngồi yên dùm tôi .Cô mà đi theo chỉ tổ vướng .

- Cho tôi đi theo đi mà !- Lam Thanh chấp tay năn nỉ .Ở trong căn phòng này hai ngày đã chán lắm rồi .Giờ có chuyện vui lại không cho tham gia .Bất công quá đi !!!

- Tuyệt đối không được ! Nếu cô không nghe lời thì sẽ bị cấm túc cho đến khi trở về .- Giang Thiên không cho nó phản lại .

- Vâng !- Lam Thanh bất lực đồng ý .So với ở yên hết mấy ngày còn lại thì ngồi yên một ngày vẫn tốt hơn .Dù suy nghĩ thế nhưng trong lòng đã đem Giang Thiên ra mắng ,ra lệnh và đánh trong tưởng tượng .

- À .Còn một việc nữa !Các cậu làm cách nào mà nói lan ra .Tìm lời kích thích bọn họ quay lại một lần nữa .Nhất định phải tóm gọn bọn họ .- Giang Thiên nói thêm .

- Chuyện này không khó cứ để bọn tớ .- Tử Phong vỗ ngực nói .

Giang Thiên đi một vòng kí túc xem xét ,cậu dừng lại dưới phòng của cả nhóm .Giang Thiên ngẩng đầu nhìn lên .Ban ngày nhìn rất rõ mọi thứ .Trên phòng là mái nhà nghiêng gạch ngói .Chuyện có thể đứng trên đó thả dây là không có khả năng vì không ai có thể giữ thẳng bằng và kéo dây ở chỗ đó hơn nữa cũng không dễ mà trốn thoát .Giang Thiên vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa bước đi .Chân đột nhiên dậm phải cái gì đó dưới lớp cỏ .Giang Thiên cúi đầu nhặt lên .Đó là một miếng sắt nhỏ khá bén .Giang Thiên nheo mắt .Cậu lại ngước nhìn lên bên trên một lần nữa .Nhớ lại cảnh tượng tối qua .Vị trí con ma bị trói .Mấy luồng ánh sáng cậu thấy được .Xét về dây thừng trói ngang thì cậu không chắc vị trí rơi của hai luồng ánh sáng lúc đầu nhưng sợi dây của Lam Thanh .Xét theo tình huống lúc đó .Lấy đường trục chia con ma kéo xuống đất tạo thành một góc vuông .Hai luồng ánh sáng cắt sợi dây tạo thành hai đường xiên .Về lực thì hai luồng ánh sáng di chuyển nhanh dứt khoát nên sẽ theo một đường thẳng như vậy thì ...Giang Thiên nhìn xuống vị trí mình nhặt được miếng sắt ...hơi lệch một chút so với tính toán nhưng cũng có thể khẳng định đây là thứ đã tạo nên luồng ánh sáng đó .Giang Thiên tìm quanh đó .

- Xem ra ngoài miếng này còn sót lại thì không còn miếng nào khác .Nhưng trong tình huống lúc đó không ai biết được kế hoạch nên chỉ có thể lấy tại chỗ .Vậy miếng sắt này ...ở đâu ?

Giang Thiên nhận thấy quanh đây không có gì là làm bằng sắt cả .Cậu vò mái đầu đỏ .Khó nghĩ quá đi .

- Nè .Giang Thiên .Anh tìm thấy gì chưa ?- Ở trên Lam Thanh gác cằm trên thành cửa nhìn xuống hỏi .Nhìn cậu vò đầu là đang gặp khó khăn rồi .Sẽ mau chóng nhờ xuống giúp thôi .Nghĩ vậy trong lòng hân hoan nở hoa .

Nhìn nụ cười treo trên mặt của nó Giang Thiên biết nó nghĩ gì ,cậu liền nói :

- Đang gặp vấn đề một chút nhưng sẽ không nhờ cô đâu .Tuyệt đối sẽ không !

Lam Thanh phồng má ,đáng ghét quá đi .Lam Thanh tức giận nói :

- Anh có tìm dưới đất cũng không ra .Dù gì thì người ta từ trên xuống ,anh cũng chẳng nhìn thấy trên này chắc chắn chẳng kiếm được manh mối nào .B lè .- Lè lưỡi một phát rồi đóng mạnh cửa sổ .

Giang Thiên ở dưới ngẩn người ra .Sao cậu lại không nghĩ tới bên trên chắc còn để lại dấu vết gì đó .Mặc dù khó mà giữ dây treo một người ở mặt nghiêng như vậy nhưng chắc chắn có cách .

Giang Thiên chợt nhận được điện thoại của Kiến Hàm .

- Điều tra ra được gì rồi à ?- Giang Thiên hỏi .

- Không .Chỉ là gọi thông báo với cậu tài liệu về bọn họ được bảo mật ,sẽ mất hai ba ngày mới lấy được mớ thông tin đó thôi .- Ngưng một chút Kiến Hàm nói tiếp .- Riêng cái tên Lập Huân đó giữa bọn tớ có vài rắc rối ,mà chính là do tên đó hiểu lầm .Nhưng mà cậu nhớ cho kỹ đây nếu Khả Vi của tớ có chuyện gì tớ sẽ tính sổ với cậu .Nhớ giữ cô ấy tránh xa tên khùng đó ra .

- Cậu tự đi mà giữ tớ không rảnh .Tớ đang bận chút việc nói sau đi !- Giang Thiên dứt khoát nói .Cậu tính cúp máy thì Kiến Hàm nói .

- Chuyện ma chứ gì ?Tớ có vài tài liệu có thể giúp ích cho cậu .

- Tài liệu gì ?

- Bản thiết kế kí túc đó .Trong đó ghi đầy đủ thông tin ,cấu trúc ,vật liệu .

- Sao cậu lại có được nó .Bạn của mẹ tớ thiết kế mà .Muốn một bản đã hoàn thành đâu khó .- Kiến Hàm cười cợt nói .

- Gửi đi !- Giang Thiên nói xong thẳng tay cúp máy .

Vài giây sau cậu đã nhận được ảnh chụp của bản thiết kế .

Đây là một bản vô cùng chi tiết vị trí từng phòng ,lầu ,mái và thiết kế bên dưới của mái .Giang Thiên chăm chú nhìn một chút .Các kí hiệu trên bản thiết kế ít nhiều cậu hiểu được .Như vậy có nghĩa bên dưới của mái nhà chỉ cần tháo ngói ra thì dễ dàng đứng vững trên tấm gỗ bên dưới giữa khoảng trống của mấy cây đà .Tuy nhiên nếu muốn thực hiện động tác kéo thì chỗ đó quá nhỏ hẹp .

Giang Thiên cất điện thoại vào túi .Cậu đi thẳng lên phòng .Lam Thanh vừa thấy cậu xụ mặt nói :

- Sao ?Lên đây làm gì ?

- Lên xem cô có chạy đi đâu không .- Giang Thiên nói đùa .Chân sải bước về cửa sổ ,đẩy cửa ra .Cậu nhảy lên thành cửa ngước nhìn lên .

- Anh làm gì vậy ?- Lam Thanh tò mò hỏi .

- Trèo lên mái chơi .- Giang Thiên thử vươn tay ,khoảng cách gần nhất của cửa sổ đến mái chừng một ,đến hai mét .Tay cậu vươn lên vẫn còn cách một mét chưa tình đến nếu có vươn tới cũng khó mà giữ được .

- Tay anh chả với được đâu .

- Nếu tôi với tới cô chịu gì ?- Giang Thiên quay đầu hỏi .

- Chịu ở yên đây đến ngày mai .- Lam Thanh hất hàm nói .

Giang Thiên bật cười ,cái này mà cũng nói được .Mà thôi ,nếu cậu làm không được sẽ bị nó khinh thường .Nhưng chỉ như thế đâu làm khó được Hàn Giang Thiên cậu .

Giang Thiên vươn tay ,chân đạp thành cửa bật lên .

- Cẩn thận !- Lam Thanh hô .Nó chỉ nói vậy thôi đâu cần làm thiệt .

Giang Thiên vươn tay ,năm ngón tay ghì lên miếng ngói giữ cậu lại .Cả người lủng lẳng giữa không trung .Giang Thiên nhếch miệng nói :

- Thế nào ?Tôi làm được rồi đó !

Lam Thanh mở to mắt sau đó quát lớn lên :

- Đồ ngốc !Anh điên hay sao mà nhảy hả !Còn không mau leo lên ,treo người kiểu đó rớt xuống bây giờ !

- Chậc .Tôi biểu diễn cho cô xem miễn phí rồi còn gì .Vậy nhé !Ở yên đây đi .Tôi lên đây chơi một mình !- Giang Thiên cười trêu nó rồi ngẩng đầu nhìn lên ,đưa tay còn lại bám lên .Dùng sức nâng người leo lên .

- Tôi không phải Kyo *thích nằm trên mái nhà !- Lam Thanh hừ hừ nói .

* Nhân vật trong Fruits basket .

Giang Thiên quan sát mái .Loại ngói này vô cùng bên chắc ,cứng .Giang Thiên nhíu mày quan sát kỹ càng từng viên ngói .

Cậu đi tới thì nhìn thấy viên ngói ở mép mái có vết xước nặng ,dường như nó đã ma sát với dây thừng vậy thứ rơi xuống mà cậu tưởng là cỏ khô là mảnh vụn khi sợi dây ma sát với viên ngói đứt ra .Đôi mắt hoảng hốt của con ma là do sợi dây sắp đứt sao ?Vậy thì ngày thứ hai họ làm cách nào để chữa khiếm khuyết đó .

Giang Thiên nhìn quanh ,đôi mắt cẩn thận quan sát .Cậu phát hiện ra một điểm lạ kì ,sáu viên ngói cách một bước chân hình như đã bị tháo ra ,lắp lại không khớp .Giang Thiên tháo từng miếng ra ,sàn gỗ bóng loáng bị đục sáu lỗ nhỏ tạo thành hình tròn .Giang Thiên nhớ lại âm thanh mình đã nghe tối qua .Leng keng .Âm thanh va chạm của kim loại .Họ đã lắp thứ gì đó ở đây .

Một thứ có thể giảm nhẹ lực kéo ,cân bằng và ổn định khi giữ một vật lơ lửng giữa không trung .Vậy chỉ có thể là một thứ .Ròng rọc cố định .Vậy có nghĩa là âm thanh cậu nghe thấy là lắp rắp ròng rọc vào đây .Nếu vậy để cân bằng phải có hai người .Khi con ma xuống người kia sẽ lên và dừng lại ở một độ cao nhất định .Nhưng sẽ ở đâu mà cậu không phát hiện ra ?

Vậy vẫn sẽ còn một người thứ ba ,người này chính là người giải cứu .Giang Thiên nhìn miếng sắt trên tay mình ra .Người đó nhất định là lấy miếng sắt này ở trên này .Giang Thiên lại một lần quan sát .Cậu tiến tới dần đỉnh mái .Cậu nhìn xuống mái bên kia .

- Cái đó là ...

Giang Thiên từ từ bước xuống .Mép mái bên này có phần làm từ sắt nối với cửa sắt bên dưới là phòng chứa đồ .Giang Thiên phát hiện có một chỗ bị khuyết đi một phần lớn .Giang Thiên thử lấy miếng sắt trên tay mình ghép vào ,thử một hồi cũng có một phần khớp .

- Hèn gì ngay khi con ma bị trói thì không cứu ngay .Vậy là rõ rồi ,thủ đoạn mà họ sử dụng .Bây giờ là xác định vị trí của người xuất hiện thứ hai .

Lam Thanh nằm lăn qua lăn lại trên giường cho bớt chán thì Giang Thiên nhảy một cái vèo vào phòng làm hết cả hồn .

- Anh tìm được gì rồi à ?- Lam Thanh ngồi dậy hỏi .

- Ừm .Giờ chỉ cần tìm một thứ là có thể bắt tại trận rồi .

- Tìm cái gì thế ?

- Không nói cho cô biết được .Đợi tôi tìm ra tôi nói cho .- Giang Thiên nói rồi ung dung bước đi .

Bây giờ là giải mã âm thanh sột soạt thôi .

Giang Thiên biết vị trí của con ma xuất hiện thì cũng dễ dàng biết vị trí của người thứ hai .Giang Thiên nhìn lên tường .

- Quả nhiên đúng là một chỗ thích hợp .Từ cửa sổ không thể nhìn rõ vị trí này ,nó nằm khuất lại gần một cây to dễ dàng ẩn nấp khi đáp đất .Giờ thì ...bắt người thôi !

Tối đến một bóng đen và một bóng trắng xuất hiện trên mái nhà .Bóng đen thuần thục tháo những miếng ngói ra ,lấy ra một cây đầu tiên lấy ra một đế sắt gắn xuống nhưng lạ kỳ thay không tài nào gắn xuống được .Bóng đen cố ghì mạnh nhưng không lay chuyển chút nào .

- Đừng cố sức làm gì !Mấy cái lỗ bị bịt kín hết rồi bằng loại keo dán đặc biệt khi kết dính sẽ vô cùng cứng .

Bóng đen và bóng trắng khi nhìn thấy người đang nói thì giật mình sửng sốt .Giang Thiên bước tới từ một góc mái tối .

- Tôi thật sự không biết nên nói thế nào đây .Cái trò trẻ con này mà các vị cũng nghĩ ra được hay thật !Thủ đoạn của các ngươi bị tôi nhìn thấu rồi .

Làm sao không nghe ra đó là giễu cợt .Bóng trắng xiết chặt tay lùi lại .

- Sao ...sao cậu biết ?

Giang Thiên nhận ra đây là giọng nữ .Giang Thiên nhìn thắt lưng cô ta có buộc một sợi dây đen được che giấu cẩn thận .

- Điều tra một chút thôi .Nhưng không ngờ các người lại dễ dàng bị kích thích như vậy .Suýt bị bắt nhưng dường như không cho hai vị đây bài học nào nhỉ ?- Giang Thiên từng bước tiến lại gần .

Bóng đen chắn trước bóng trắng thủy chung không lên tiếng ,hai người từng bước lùi lại .

- Muốn trốn cũng vô ích thôi .Lộ diện đi !- Không biết từ lúc nào Tử Phong ,Đan Bảo ,Hạo Kỳ ,Vân Tường đã bao vây lấy họ .

- Tôi cũng chẳng có hứng thú bắt các người làm gì chỉ thực tình muốn hỏi một điều .Tại sao lại làm vậy ?- Giang Thiên hỏi .

- Tại sao ư ?Chờ ngày tới cậu sẽ biết .Bóng đen lên tiếng .

Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng hét của Thiếu Đình :

- Giang Thiên !Hắn chạy rồi !

- Cái gì ?

Ngay lúc bọn cậu chú ý tới lời nói của Thiếu Đình ,bóng đen và bóng trắng chạy thoát ,dùng sợi dây cột trên người bóng trắng nhảy xuống từ mái nhà bên kia .

- Chúng ta làm gì đây ?- Đan Bảo hỏi .

- Về phòng thôi .Bọn họ chắc sẽ không trở lại !

- Nhưng họ là ai ?- Hạo Kỳ nhíu mày .Bọn cậu vẫn chưa nhìn rõ .

- Là Quân Du !Đó là giọng nói của cậu ấy !- Tử Phong thốt lên .

- Nếu thế thì chuyện này liên quan tới King nhưng tại sao cậu ta lại làm vậy ?- Giang Thiên thật không hiểu .

Hạo Kỳ nhíu mày nhớ lại lời noiq của Quân Du .

- Chết rồi !Tớ quên mất !Tớ...

Hạo Kỳ chưa kịp nói hết thì lại vang lên tiếng của Khả Vi :

- Lam Thanh biến mất rồi !

Lam Thanh đuổi theo bóng đen chạy tới khu phòng học ,bóng đen mải chạy không để ý phía trước vấp phải cái gì đó ngã xuống .Lam Thanh lập tức đem hai tay bóng đen bắt ra sau lưng :

- Bắt được rồi .Xem còn trốn được không !

- Buông ra !- Bóng đen giãy tay xoay mặt trừng mắt nhìn nó .

- Là cậu !

*********************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.