Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 31




Ê, hai ông bà kia, đi xe máy mà làm như xe đạp vậy hả? Giờ này mới tới làm bọn tôi đói muốn xỉu rồi.

Thắng với Long ở đâu chui ra làm An hết hồn, thì ra bọn này bày trò chơi bời ở đây nên Khoa mới dụ dỗ cô nghỉ học.

-Người ta yêu nhau thì phải tâm sự nữa chứ, vợ chồng son mà lị.

Khoa vừa dứt lời An đã nhéo vào hông cậu một cái, gì mà vợ chồng son ở đây, bọn này mà chọc thì khỏi có đường trốn luôn. Cô vội đánh trống lãng.

-À mà sao mấy bạn tìm được chỗ này hay thế? Đẹp dã man luôn.

-Trời, bọn tôi mà, chỗ nào chẳng kiếm được. Đẹp nhức nách luôn hen.

Cả bọn bật cười với câu nói đùa của Thắng. Trông phút chốc, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt thanh thoát của An làm cô xinh xắn kỳ lạ, không cần trau chuốt, không cần son phấn nhưng ở cô toát lên vẻ đáng yêu mà không tìm được ở người chị sinh đôi giống như hai giọt nước của mình.

Kéo An đứng sát vào người mình, Khoa thủ thỉ vào tai cô.

-Người yêu của anh sao hôm nay xinh thế, anh nhìn hoài không biết chán luôn nè.

Gương mặt An ửng đỏ, cô xấu hổ nép mặt vào ngực Khoa làm hai tên kia ganh tỵ.

-Thôi thôi, tôi không muốn xem phim Hàn Quốc đâu nha, lại ăn sáng đi.

Nhờ Thắng nhắc An mới nhớ đến cái bụng đang biểu tình của mình, cô ngồi xuống ăn ngon lành chẳng có xíu gì là ngại ngùng hết.

-Mà nè, sao hai người không dắt bạn gái theo cho tôi xem mặt hả?

-Hôm khác đi, hôm nay tinh thần bà đang phấn khích tôi sợ bà làm thịt con nhỏ.

An trợn tròn mắt cảnh cáo tên Long đáng ghét dám bêu xấu cô, bọn này tuổi thì lớn, mặt thì già nhưng tính tình vẫn y chang trẻ con.

-Ăn xong tụi mình câu cá rồi nướng ăn nha.

Ý kiến của Long được mọi người ủng hộ nhiệt tình, An cũng rất thật thà đưa bộ mặt ngây thơ ra hỏi.

- Ở đây có gần chợ không?

- Không, chỗ khỉ ho cò gáy này thì chợ ở đâu ra, bà muốn mua gì à?

- Ừm, tưởng gần chạy ra mua cá về nướng chứ đợi ba người câu chắc ba ngày ba đêm mới được con cá lia thia quá.

- Ê, đừng tưởng có ông Khoa ở đây là bọn tôi không dám làm gì bà nha, ông Khoa ổng dại gái chứ bọn này không hề đâu nha.

Đấy, cái đám này không gặp thì thôi chứ gặp là lại cãi. Khi biết An và Khoa chia tay bọn chúng cũng buồn lắm, nhưng tối hôm qua khi nhận được điện thoại báo tin của Khoa thì thay đổi tâm tình ngay lập tức.

An vốn là người bạn gái thân nhất nên nhìn thấy cô đau lòng bọn chúng cũng buồn theo. Bạn thân chẳng phải lúc nào cũng sát cánh bên nhau như vậy sao, chỉ tiếc là cuộc vui hôm nay thiếu Chi, cũng là một phần của nhóm nhưng không ai dám nhắc đến vì sợ không khí vui vẻ bị chùng xuống.

Một ngày chơi đùa bên nhau, cuối cùng ai cũng về nhà nấy.

Khoa vui lắm, từ hôm qua đến giờ cậu cứ cười một mình suốt làm không khí gia đình cũng vui vẻ hẳn lên.

-Con về rồi à? Lại đây ba có chuyện muốn nói.

Vừa về đến nhà đã thấy ba ngồi đó đợi, Khoa cũng chẳng nghĩ gì nhiều, trong đầu cậu giờ này chỉ toàn là An mà thôi.

-Có chuyện gì vậy ba?

-Chuyện của con với con An đó. Ba biết là ba mẹ đã hiểu lầm con bé nên mới hành động như vậy nhưng thật sự ba không thể chấp nhận làm thông gia với gia đình bên đó được.

Khoa hiểu nỗi lòng của người làm cha làm mẹ nhưng một khi đã yêu nhau thì làm gì còn tâm trí để suy nghĩ đến chuyện khác. Khoa và An đã trải qua biết bao thử thách, cậu không muốn vì ba mẹ mà hai người lại chia cắt một lần nữa.

-Tại sao ba mẹ cứ phải làm khó con và An hoài vậy? Con xin ba hãy hiểu cho con, con chỉ yêu có một mình cô ấy mà thôi.

-Nhưng gia đình nó như vậy thì làm sau xứng đáng với gia đình mình được, con phải tìm người môn đăng hộ đối để đẩy mạnh việc kinh doanh của mình hơn chứ. Với lại con nghĩ xem, ba mẹ đứng chung với ba nó trên một lễ đài người khác sẽ coi thường ba mẹ lắm, gia đình nó khó khăn như thế thì có khi nó đến với con chỉ vì tiền thôi con hiểu không?

Đến giờ phút này ba mẹ Khoa vẫn giữ khư khư quan niệm đó trong mình mà không cần quan tâm đến hạnh phúc của con cái. Chẳng lẽ những biến cố trong thời gian qua chưa đủ cho ba mẹ hiểu ra mọi chuyện hay sao. Khoa vô cùng đau khổ.

-Con đã quá mệt mỏi khi bị ngăn cấm thế này rồi, làm ơn hãy để con tự quyết định tương lai của mình. Lúc trước, con muốn thi trường An Ninh nhưng ba mẹ muốn con học kinh doanh để kế thừa sự nghiệp, con cũng sẵn sàng từ bỏ mơ ước của mình. Như vậy ba mẹ còn chưa hài lòng nữa sao? Ba có biết ai đã thay đổi con người của con không? Nếu không có An thì bây giờ có lẽ con đang tụ tập đua xe hút chích rồi. Còn nữa, thời gian qua ba mẹ ép An chia tay với con, ba biết con đã sống như thế nào không? Đau khổ, mất niềm tin, con như một cỗ máy chỉ biết học, làm việc mà ngay cả sở thích của bản thân là gì cũng không có. Vì vậy, cho dù ba có nói thế nào đi chăng nữa con vẫn sẽ lấy An làm vợ.

Vốn là một người bảo thủ và gia trưởng, ông không bao giờ chấp nhận chuyện này. Làm sao có chuyện con trai mình xem trọng bạn gái hơn cả ba mẹ. Chỉ là một đứa con gái tầm thường có gì đáng giá đâu mà thằng con phải suy sụp như thế trong khi ba mẹ nuôi nó khôn lớn mấy chục năm trời lại chẳng cần quan tâm đến.

Ông tức giận đập bàn quát.

-Đừng có mà mở miệng ra là tự quyết định hạnh phúc này nọ, ba cũng từng trải qua tuổi trẻ như con nên thừa kinh nghiệm về chuyện này. Ba không nói nhiều, con có thể làm bạn với bất cứ ai nhưng hôn nhân thì cấm con không được tùy tiện.

Không thể chịu đựng được những lời nói của ba mình nữa, Khoa đứng lên lấy xe thoát khỏi ngôi nhà ngột ngạt đó. Cứ ngỡ khi hiểu ra mọi chuyện ba mẹ sẽ không còn cấm cản chuyện tình cảm của mình nữa nhưng mọi thứ cứ như vừa mới bắt đầu. Ba mẹ cậu vốn là người coi trọng vật chất mà nên bất cứ quyết định nào đưa ra cũng đều suy nghĩ đến lợi ích đạt được trước hết.

Nhưng có một điều ba mẹ không hề hiểu là tình yêu không thể đem ra cân đo đong đếm được, đó là thứ xuất phát từ trái tim của mỗi người. Những lời nói của ba làm Khoa buồn ghê gớm, càng nghĩ đến cậu càng thương An nhiều hơn. Có lẽ cô đã rất đau, phải rất cố gắng để chịu đựng khi nghe những lời đay nghiệt của ba mẹ mình mà quyết định chia tay Khoa.

Họ chưa từng nghĩ đến cảm xúc của cậu, chưa từng nhớ lại cậu đã thay đổi như thế nào khi gặp An, điều mà ba mẹ có khuyên bao nhiêu năm vẫn không có tác dụng nhưng An lại làm được trong một thời gian ngắn ngủi.

Khó khăn lắm cậu mới có được tình yêu hiện tại vì thế cậu không thể làm tổn thương người mình yêu thêm một lần nữa, không thể đánh mất thứ mà cậu đã từng vượt lên tất cả để nắm giữ.

Mắt Khoa nhòe đi không nhìn thấy rõ khi nghĩ đến An, nếu cô biết được điều này cô sẽ lại đau khổ hơn nữa.

Khoa chạy thật nhanh trên đường, đầu óc vẫn miên man suy nghĩ khiến cậu không để ý xung quanh nên băng qua đèn đỏ, đúng lúc một chiếc xe hơi lao tới…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.