Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 20




Vừa mở mắt chính là gương mặt hơi tái nhợt của Lý Tình Thâm, đáy mắt mang theo một tầng hỗn độn cùng lo lắng, thậm chí cô có thể cảm thấy cơ thể nam tử lại tinh tế run rẩy.

Lý Tình Thâm như vậy, là lần đầu tiên cô thấy, theo bản năng cô liền nhắm mắt lại.

Cô hiểu rõ, ánh mắt kia của Lý Tình Thâm là biểu hiện cho cái gì.

Anh đang lo lắng!

Hơn nữa, là cực kỳ lo lắng!

Thậm chí, sau sự lo lắng, cũng ẩn giấu một sự sợ hãi.

Việc ấy, một nam tử bình tĩnh lạnh lùng như vậy, cư nhiên, cư nhiên cũng sẽ có vẻ mặt rối loạn như vậy?

Hơn nữa, hơn nữa, lại là bởi vì cô?

Trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy lòng không ngừng run rẩy, thậm chí mơ hồ có chút khủng hoảng.

Cô cảm thấy được tâm của mình, bởi vì nét mặt vừa rồi của Lý Tình Thâm, lại giống như bị người nắm lấy, không cách nào đập, không cách nào hô hấp.

Vẻ mặt Lý Tình Thâm như vậy cực kì giống với đều mà mình quan tâm nhất bị tổn hại, vô cùng luống cuống!

Quan tâm.

Lý Tình Thâm quan tâm cô?

Ngón tay Lăng Mạt Mạt cũng bắt đầu run rẩy theo.

Làm sao có thể? Cái người biến thái kia, cho tới nay đều đối với cô cực kì nghiêm nghị, cực kỳ quá đáng, động một chút là nổi giận, hơn nữa còn bất thường đánh cô một cái tát, lại quan tâm cô?

Cô chỉ là nhìn Giản Thần Hi đặc biệt khó chịu, hơn nữa cực kỳ chán ghét cô ta làm đều mờ ảm, còn làm bộ mặt dương dương đắc ý ở trước mặt cô kêu ngạo, cho nên tâm niệm vừa động, cố ý chụp cái quảng cáo này, sau đó giả bộ thật sự có chuyện, dọa cô ta một cái, nhưng không nghĩ tới, Giản Thần Hi hoàn toàn bị dọa sợ, còn đổi lấy thu hoạch ngoài dự đoán, đó chính là câu nói kia của Lý Tình Thâm!

“Cũng chỉ có người không có phẩm hạnh như vậy, mới xem đồ bỏ đi là bảo vật”

Không thể không nói, lúc Lăng Mạt Mạt nghe được câu nói này, đáy lòng cực kỳ hả giận!

Phải biết là những lời như thế, người bình thường có lòng lương thiện hoặc có điều đố kỵ, cũng không dám nói ra miệng dễ dàng như vậy!

Nhưng đại thần đúng là bất đồng!

Trong mắt đại thần không có người, quen cao ngạo và lạnh lùng, từ trước đến giờ khi nói chuyện, đều nói trúng tim đen, trong miệng vô tình, đánh thẳng vào chỗ yếu của người khác!

Nếu như không phải cô đang giả bộ bất tỉnh, có thể cô sẽ không nhịn được mà mỉm cười.

Cô cho rằng mưu kế nhỏ của mình đã được như ý, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên một cái rung động lúc anh bế cô, cô không nhịn được mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt của anh!

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt rời đi, không khí của hiện trường vẫn còn có chút quỷ dị.

Tô Thiến phản ứng lại cực nhanh, lập tức mở miệng nói: “Thần thoại thì thế nào? Thần thoại cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan người như thế!”

Có người thấy Tô Thiến lên tiếng nói chuyện, cũng lập tức phối hợp theo: “Đúng là, nói như vậy cũng quá không tôn trọng người, dựa vào cái gì mà nói người ta không có phẩm hạnh, nói ngươi ta là đồ bỏ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.