Câu Chuyện Ngắn Rất Ngắn

Chương 26




Mọi người bắt đầu ở lại học viện Nặc Định học tập một năm. Khóa trình trong học viện đối với đám người Hồng Liên mà nói cũng không có chỗ nào trọng yếu, Đại sư dạy lý luận trụ cột so với giáo viên của học viện hữu dụng hơn nhiều. Càng học nhiều từ Đại Sư bọn họ càng cảm thán tri thức uyên bác của Đại Sư.

Quyển sách mà Đại sư cho thì đám người cũng đọc qua, phương pháp tu luyện hồn lực mà Đại sư đưa ra, rất cùng loại với lộ tuyến vận hành của tu luyện nội lực. Đương nhiên, đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ trên lý luận của Đại sư, cùng so sánh với phương pháp tu luyện nội công chính thức còn có nhất định khoảng cách, càng không cần phải nói đến công pháp mà bọn họ đang tu luyện.

Trong vòng một năm đám người Tiểu Linh cũng đem toàn bộ hồn lực biến trở thành tiên thiên mãn hồn lực. Đại Sư từng một lần đưa ra đề nghị để mình đi tìm hồn hoàn cho mọi người nhưng đều bị đám người Tiểu Linh từ chối với lý do gia tộc bọn họ đã chuẩn bị sẵn hồn hoàn. Hơn nữa, trong thời gian này không có hồn hoàn cũng có thể tiếp tục tu luyện. Hồn lực cũng sẽ tiếp tục tích luỹ.

Ở trong học viện Nặc Định này, Hồng Liên bằng vào thực lực mạnh mẽ của bản thân cùng sự trợ giúp của Tiêu Trần Vũ, rất nhanh trở thành lão đại của cả Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện được tất cả các học viên khác chấp nhận, nàng so với người khác thì nhàn nhã hơn rất nhiều, có lúc thậm chí ngay cả khóa học đều không đi. Chính vì vậy nàng cũng bị rất nhiều nhắc nhở cùng Đại Sư cảnh cáo nhưng nàng gật đầu ngoan ngoãn nghe vào nhưng sau đó lập tức lái chứng nào tật nấy.

Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thời gian của một học kỳ chính là một năm, trong cả quá trình, học viên không được phép về nhà, nhưng thân nhân lại có thể tới thăm. Đám bé gái không chỉ một lần chờ đợi Vũ Vô Cực đến, nhưng thẳng đến cả học kỳ chấm dứt, cũng không thấy được bóng dáng của Vũ Vô Cực. May là cuộc sống của họ cũng đủ phong phú, cũng không có nhiều thời gian lắm để tư niệm.

Thời gian một năm cũng để mọi người thấy được bá khí của Hồng Liên. Mỗi bé gái đều được Vũ Vô Cực đưa cho đến một nghìn kim hồn tệ để sử dụng trong một năm. Số kim hồn tệ này đối với Vũ Vô Cực không đáng là bao nhưng đối với bình dân sợ rằng cả đời chưa chắc đã kiếm được số tiền lớn như vậy. Vậy mà chưa đầy nửa năm thì Hồng Liên đã đem số tiền ấy tiêu sạch sẽ. Nàng ngay lập tức đánh chủ ý vào những người bên cạnh.

So sánh với Hồng Liên thì đám người Tiểu Linh, Lộng Ngọc, Diễm Phi, Nguyệt Thần... Các nàng nhàn nhã hơn nhiều. Một nghìn kim hồn tệ đủ sức các nàng trang trả trong vòng một năm. Hơn nữa không thiếu quần áo xinh đẹp mới. Không những vậy mà Minh Châu có thể là một trong những người giàu có nhất. Vì nàng tinh thông thuật chế thuốc, thuốc của nàng bán ra ngoài vô cùng chạy.

Bất quá người giàu nhất không phải Minh Châu mà là Nguyệt Thần, Tiểu Y cùng với Đông Quân Diễm Phi. Nguyệt Thần và Đông Quân tinh thông tinh tượng, đối với dự đoán tương lai biết đại khái. Thứ này được hai người ứng dụng sòng bạc khiến cho các sòng bạc ở thành Nặc Định khóc kêu cha gọi mẹ.

Người đầu tiên đến sòng bạc không ai khác chính là Tiểu Y. Tiểu Y bị Thiên Thủ Cương Thủ dạy hư. Nàng đem Tiểu Y tiến tới sòng bạc đánh bạc. Bất quá, vận khí Thiên Thủ Cương Thủ đen đến bạo trướng. Bất cứ nàng đặt cửa nào thì đều thua. Song Tiểu Y lại có thể lợi dụng Thiên Thủ Cương Thủ như lợi thế của mình. Đặt xúc xắc hễ cứ Thiên Thủ Cương Thủ đặt bên tiểu thì Tiểu Y sẽ đạt bên đại lấy số tiến gấp bốn năm lần để đặt. Chính vì vậy mà Tiểu Y kiếm lớn.

Đánh cược lớn nhỏ có ba pháp đặt đó chính là đại, tiểu và ba con báo. Ba con báo ra xúc sắc rất thấp đó là ba con giống hệt nhau. Nhà cái có thể sử dụng thủ thuật bất quá sao qua mắt được Tiểu Y cùng với Cương Thủ. Khi đám người hồn sư muốn tìm hai người gây phiền phức và cảnh cáo thì Tiểu Y trực tiếp lược ra lệnh bài mà Độc Cô Bác đưa cho đám người kia xem. Kết quả, đám người chỉ có thể kêu cha gọi mẹ với Tiểu Y và Cương Thủ. Họ còn chưa có đắc tội nổi một Phong Hào Đấu La.

Nguyệt Thần và Đông Quân thì tiến tới sòng bạc so thi đấu xem ai kiếm được nhiều tiền hơn. Hai cô bé khiến cho sòng bạc ở thành Nặc Định muốn phá sản. Bất quá khi họ đưa ra lệnh bài, mấy sòng bạc làm sao dám đắc tội Phong Hào Đấu La đây. Đuổi cũng không đuổi được, răn đe thì càng không thể. Thế nên sau nửa năm, các sòng bài bạc ở thành Nặc Định chỉ có thể đóng cửa.

"Tiểu Vũ, ngày mai là nghỉ rồi, ngươi phải về nhà chứ?" Tiểu Linh ở một bên thu thập hành trang của mình một bên hướng Tiểu Vũ nói.

Tiểu Vũ tựa ở trên giường, trong mắt toát ra vài phần cô đơn, cùng với vẻ hoạt bát sáng sủa của nàng lúc bình thường thì bất đồng thật lớn: "Ta không trở về nhà, có lẽ, cứ ở lại học viện đi."

Tiểu Linh sửng sốt một chút: "Cũng được một năm rồi, ngươi cũng không trở về thăm nhà sao?"

Đôi mắt của Tiểu vũ đột nhiên sáng ngời, nói: "Tiểu Linh, nhà của ngươi có ở thành Thiên Đấu phải không? Ta chưa đến đó bao giờ! Nếu không, ta cùng trở về chơi với ngươi, thế nào? Dù sao bọn Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ đều đi tham gia khảo thí trung cấp Hồn sư học viện rồi, không ai chơi cùng ta."

Tiểu Linh cười cười, trải qua một năm ở chung, hắn đối Tiểu Vũ coi như là tương đối hiểu rõ. Cô nhóc này hoạt bát hiếu động, luôn một bộ dáng e sợ cho thiên hạ không loạn, trong khi giả ôn nhu, nhìn như thế nào đều giống một con búp bê đáng yêu. Chỉ khi nào nổi điên lên, Tiểu Vũ mới như biến thành một người khác.

Đầu Tiểu Linh lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Ngươi thực sự muốn đi sao? Lần này ta cùng với em gái trở về là đi tìm thích hợp hồn hoàn. Chúng ta đạt được mãn hồn lực đã là một năm rồi, cũng cần thiết đi hấp thu hồn hoàn. Sợ rằng lúc đó ở nhà không có một ai quen thuộc với ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ cảm giác vô cùng chán.”

Tiểu Vũ hai tay chống eo, mắt mở to trừng trừng nhìn Tiểu Linh nói: “Ngươi... người này chẳng lẽ không muốn ta đến nhà ngươi đi. Ta nghe được thành Thiên Đấu có rất nhiều thứ hay nên muốn đến đó một lần. Chẳng lẽ gia đình ngươi không chào đòn ta, còn là cha mẹ ngươi không có thích ta! Vẫn là ngươi sợ ta ở đó tiêu phí chi phí của ngươi!?”

“Tiểu Vũ...” Tiểu Linh cười mở miệng nói: “Không phải!? Chỉ là...”

“Ý...” Ở phía cách xa đó, Hồng Liên nghe được lập tức hô lên một câu: “Ta giống như nghe ai đó muốn đến nhà của chúng ta? Không phải chán ghét nhà chúng ta không muốn đến sao?”

“Hừ... ta nói chán ghét người là ngươi mà không phải nhà ngươi!?” Tiểu Vũ nhăn mày khó chịu đáp lại: “Nhà ngươi chẳng lẽ cũng ở gần nhà Tiểu Linh!?”

Hồng Liên nhẹ nhàng cười châm chọc mở miệng nói: “Chúng ta cùng ở một nơi a!” Hai người dường như bắt đầu có dấu hiệu gây sự với nhau.

“Sư đệ...” Lộng Ngọc ôn nhu mở miệng hỏi: “Nhà ngươi cách học viện này không xa đi. Ngươi lần này trở về thăm cha mẹ sao?”

Đường Tam gật đầu mở miệng nói: “Ngày mai ta sẽ trở về nhà một chuyến. Đã lâu rồi, ta không có gặp được cha mình. Lần này, ta muốn trở về thăm cha đồng thời tặng cho ông ấy một món quà nho nhỏ.”

Một bên khác, Hồ Mị Nhi khó chịu mở miệng nói: “Cái tên đó... một năm rồi cũng chưa lần nào đến thăm chúng ta rồi. Sợ rằng hắn đã sớm quên chúng ta mà vui vẻ bên tình mới đâu?” Giọng nói tràn đầy u oán và chua sót.

“Mị Nhi, em gái...” Minh Châu ở một bên cười nhẹ nhàng, đôi mắt tràn đầy thích thú nhìn về phía Hồ Mị Nhi nói: “Chồng yêu cũng mới có sáu... không là bảy tuổi đi. Bảy tuổi đi câu dẫn nữ nhân, cái này có khả năng sao?”

“Chồng yêu...” Tuyết Nữ hơi nghiêng cằm, hai má bụ bấm hơi rung động khi nói, đồng thời đôi mắt màu lam cũng trở nên phức tạp hơn: “Anh ấy không đến thăm được chúng ta. Có lẽ, chồng yêu có việc gì không có cách nào rời đi được.”

“Chồng yêu không phải loại người như vậy!” Đông Quân Diễm Phi gật đầu bình tĩnh mở miệng nói: “Anh ấy hẳn có việc gì đó rất quan trọng. Nó hẳn liên quan đến chúng ta, chúng ta không thể vì anh ấy không đến thăm chúng ta một năm mà có điều oán trách.”

“Vậy chị nhìn ra được điều gì sao?” Nguyệt Thân ở một bên tò mò hỏi: “chị Linh Cơ?” Bản thân nàng quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ.

Đại Tư Mệnh dụng thói quen dùng ngón tay quấn quấn lọn tóc của mình nói: “Không biết ngài ấy đang làm gì đây? Ta thực sự có chút tò mò?”

“Cái này, ta sao có thể biết!” Diễm Linh Cơ cười khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hơi chớp: “Hẳn là một việc gì đó rất thú vị mà chàng không muốn chúng ta biết đi. Biết đâu khi trở về, chàng sẽ cho chúng ta một việc thú vị bất ngờ thì sao?” Vừa nói nàng quay ra nhìn về phía Tiểu Y hỏi: “Đúng không, Tiểu Y!?” Tiểu Y hơi nhướng mày nhưng cũng khe khẽ gật đầu.

Tiểu Linh cười đối với Tiểu Vũ nói: “Ngươi đến nhà ta, chúng ta hoan nghênh thôi. Bất quá chúng ta cũng chỉ tính như ở nhà người quen thôi. Ở đó có một ông lớn tuổi một chút cùng với một cô gái lớn tuổi hơn Tiểu Vũ vài tuổi. Hai người có chút khó tính một chút mà thôi.”

Tiểu Vũ không thèm để ý nói: "Người ta đáng yêu như vậy, dám chắc họ sẽ thích ta." Vừa nói còn bày ra bộ dáng ôn nhu hướng Tiểu Linh nháy nháy mắt.

Người khác có lẽ sẽ bị bề ngoài của nàng mê hoặc, Tiểu Linh nhìn tình cảnh nàng bộc phát sự tức giận thật sự quá nhiều, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, một chút cũng không ăn cái bộ dáng này của nàng: "Được rồi, vậy ngươi cũng thu thập đồ đạc đi. Ngày mai hẳn sẽ có người đến đón chúng ta rời đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.