Câu Chuyện Mà Tôi Đang Kể

Chương 2: Đại thần lừa bịp




Giải quyết xong nhu cầu trước mắt, Bạch Văn mềm nhũn nằm úp sấp trong ngực Lộ Nam Minh lấy lại sức, bất mãn chọt chọt ***g ngực hắn, hỏi: “Khi nào chúng ta tiến hành bước tiếp theo?”

Lộ Nam Minh đề nghị, “Có phải em quá chủ động rồi không?” Tuy hắn không ghét Bạch Văn chủ động, nhưng nếu nghĩ lại thì có cảm giác bản thân rất vô năng, Lộ Nam Minh rất có ý kiến với điều này.

“Hả?” Bạch Văn hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh xấu hổ như thế, em cũng xấu hổ thì… chuyện đêm tân hôn sợ rằng phải chờ đến mùa quýt á?” Cậu không thèm tự kiểm điểm, ngược lại còn mượn cơ hội này để bày tỏ bất mãn của mình.

Lúc trước rõ ràng anh rể họ dùng cách yêu thầm, đoán chừng dã tâm muốn ăn tươi nuốt sống anh họ cũng không có, nhưng chẳng phải anh ấy vẫn kịp chớp thời cơ bổ nhào vào anh họ hay sao?

Bạch Văn vẫn luôn cho rằng, tình yêu của đàn ông là phải mạnh mẽ và vội vàng kìa.

“Hả?” Lộ Nam Minh nâng cằm Bạch Văn, giọng điệu cực kì dịu dàng nói: “Em đang phàn nàn à?”

“…” Bạch Văn nhạy cảm phát hiện sức nóng trong không khí xung quanh đang tăng lên, cười khan hai tiếng nói: “Ha ha, không phải em chỉ đưa ra ý kiến thôi sao?”

“Hả?” Tiếp tục một đơn âm nữa biểu lộ tâm trạng lúc này của Lộ Nam Minh.

Bạch Văn kéo tay Lộ Nam Minh, chuẩn bị rời khỏi chỗ tối tăm mang đến sự bất lợi cho mình, khẳng định chắc nịch: “Cho nên, chúng ta là trời sinh một đôi.”

Lộ Nam Minh phối hợp với hành động của Bạch Văn, ngọn đèn đường dần dần bao phủ lên bọn họ, Lộ Nam Minh cười mà không cười, nắn mũi Bạch Văn nói: “Nói dối mũi sẽ biến thành mũi heo đó.”

“Vậy anh chính là chồng của heo rồi!” Bạch Văn trợn mắt trừng Lộ Nam Minh. Tuy trên mặt ửng hồng nhưng giọng điệu lại vô cùng tự nhiên. Hiển nhiên là trong lòng chẳng có chút ngượng ngùng nào cả.

Lộ Nam Minh bất đắc dĩ nói: “Anh thật sự nằm cũng trúng đạn.”

“Ặc!” Bạch Văn nhất thời không nhịn được, bật cười.

Lộ Nam Minh thấy Bạch Văn cười thoải mái như thế, trong mắt đong đầy tình cảm ấm áp.

Lộ Nam Minh và Bạch Văn mua đồ uống về xong, gặp bốn người Ngụy Vũ Thông đang đi xuống cầu thang. Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông vai dựa vai đi ở phía trước, Hạ Vũ với Khang Phi song song đi phía sau, Khang Phi đang tươi cười nói gì đó với Hạ Vũ, vẻ mặt chăm chú, Hạ Vũ nghiêng người lắng nghe.

Các đôi nhìn qua, đều sững sờ.

Sắc mặt Chu Tiếu Đông có chút không vui, ánh mắt như dao phi thẳng về phía Lộ Nam Minh và Bạch Văn, trước đánh vỡ im lặng hỏi: “Mua hồ uống chỉ cần 10 phút, sao hai người đi hơn một tiếng liền?”

Bạch Văn cười tủm tỉm đưa hồng trà qua, nịnh nọt: “Anh họ, hồng trà anh thích nhất đây.”

Chu Tiếu Đông mím môi nhận hồng trà.

Bạch Văn cũng mượn cơ hội này giải thích: “Bọn em cũng tiện đường đi chung quanh, dạo một vòng ấy mà.”

Sắc mặt Chu Tiếu Đông quả nhiên hơi hòa hoãn, không biết là tin lời cậu hay là bị hồng trà mua chuộc rồi, nhẹ giọng nói: “Hai thằng con trai thì tản bộ cái gì.”

Chu Tiếu Đông nói xong, phát hiện ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm, trong mắt hoặc ít hoặc nhiều đều có ý không vừa lòng, ngay cả Hạ Vũ cũng nhìn cậu.

Chu Tiếu Đông chợt nhận ra mình trở thành thành viên của một nhóm nhỏ biệt lập rồi, trên mặt có chút không tự nhiên, uốn éo nói tiếp một câu nữa: “Tui lại chưa nói là không thể.”

Bạch Văn cười ha ha hai tiếng, bay đến bên cạnh Hạ Vũ đưa trà sữa trân châu cho cậu rồi nói: “Vũ Vũ, trà sữa của cậu nè.” Thấy Khang Phi nhìn mình, Bạch Văn đắc ý nhướng mày, Khang Phi im lặng giật khóe miệng.

Hạ Vũ cũng phi như bay xuống, một bước lướt qua ba bậc thang.

Khang Phi nhìn thấy kinh hãi hoảng sợ, gã lập tức la lên: “Em chậm một chút, cẩn thận ngã đó.”

Bạch Văn thấy Khang Phi còn gấp gáp hơn mình, rất kịp thời nuốt những chữ định nói ra vào cổ họng, thấy Hạ Vũ bình an đứng trước mặt mình, cậu thầm thở phào một cái, sau khi đưa trà sữa cho Hạ Vũ thì liếc xéo gã một cái nói: “Ồn ào.”

Khang Phi nhíu mày không lên tiếng, gần đây Bạch Văn đói chọi với gã rất nhiều lần, gã cũng đã quen, tất nhiên sẽ không so đo với cậu nữa, chỉ là có chút buồn bực khi bị Bạch Văn quấy rầy.

Bạch Văn cũng không để ý tới gã, chăm chú uống đồ uống.

Lộ Nam Minh đưa đồ uống cho Ngụy Vũ Thông và Khang Phi, nói: “Không chơi nữa à?”

Khang Phi cười mà không cười nhìn chằm chằm hắn, giễu cợt nói: “Bọn này đang chuẩn bị đi tìm một đôi tình nhân mất tích.” Gã hiển nhiên không mơ hồ như Chu Tiếu Đông, có thể nhìn vào mắt Lộ Nam Minh và thấy được một tia chắc chắn.

Lộ Nam Minh mặc kệ gã, từ việc bọn họ không gọi điện hỏi chỉ sợ trong lòng đã kết luận hai người đi đến chỗ thiếu nhi không nên đến, thế nên hắn chẳng để ý đến bọn họ nữa.

Khang Phi cười càng tươi hơn, Ngụy Vũ Thông đột nhiên vỗ vai Lộ Nam Minh, bình tĩnh nói một câu: “Khổ cực rồi!”

“…” Lộ Nam Minh xoay người nói: “Chúng ta về thôi.”

Bạch Văn thấy Lộ Nam Minh không định đi cùng, làm mặt quỷ với hắn, quay người song song đi cùng Hạ Vũ ở phía trước. Hai người vẫn thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn phía sau nhìn Khang Phi với Lộ Nam Minh, rõ ràng đang nói về bọn hắn.

Khang Phi dĩ nhiên có thể đoán được Bạch Văn lúc nãy dò xét hành động của mình, gã chẳng hiểu gì cả, đồng thời cũng rất bất đắc dĩ sờ mũi, hạ giọng nói với Lộ Nam Minh: “Ông không thấy sự chiếm hữu của Bạch Văn với Hạ Vũ đã vượt qua lẽ thường rồi sao?” Gã thật sự không hiểu vì sao Bạch Văn lại ghét việc mình với Hạ Vũ ở chung một chỗ như thế.

Bạch Văn không chỉ giám sát tiếp xúc giữa gã và Hạ Vũ, mà còn truyền bá cho Hạ Vũ rất nhiều tư tưởng kỳ quái, làm Hạ Vũ cũng vô tình phòng bị gã như phòng sói.

Khang Phi cảm thấy mình rất vô tội, cũng rất bất đắc dĩ..

Lộ Nam Minh dùng khóe mắt liếc gã, cười lạnh nói: “Ai bảo ông từng phong lưu quá làm chi.” Đối với chuyện Khang Phi từng không nghe lời mình khuyên can, hắn đến nay vẫn canh cánh trong lòng.

Khang Phi trước kia có thể thẳng thừng nói mình vô tội, cảm thấy những chuyện phong lưu chẳng là gì cả. Từ sau khi phát hiện mình có tình cảm với Hạ Vũ, tư duy ở phương diện này của gã dần dần cũng thay đổi… Gã đuối lý lơ đi, nói: “Vậy sự lo lắng của cậu ấy cũng vượt qua lẽ thường rồi.” Bạch Văn có thể âm thầm tác hợp cho Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông, đáng lẽ cũng sẽ không phản đối gã mới đúng chứ.

Coi như Bạch Văn vẫn canh cánh trong lòng chuyện cũ của mình, lo lắng Hạ Vũ bị lừa, nhưng làm sao có thể chụp mũ như thế được. Có khi Khang Phi cảm thấy Bạch Văn nhiều lúc thực sự đã coi Hạ Vũ như thuộc về mình, lo lắng Hạ Vũ bị cướp đi.

Trong lòng Lộ Nam Minh tức giận, mắng: “Quả báo!”

Ngụy Vũ Thông chẳng biết đã đến phía sau họ từ lúc nào, đột nhiên xen vào: “Theo tôi thấy, phản ứng của thằng bé đúng là có chút dữ dội.”

Lộ Nam Minh thấy Ngụy Vũ Thông cũng bênh vực Khang Phi, rốt cuộc thu lại lửa giận, híp mắt nhìn Hạ Vũ và Bạch Văn đang châu đầu nói thầm với nhau, hắn nhàn nhạt nói: “Dữ dội như thế nào hả?”

Ngụy Vũ Thông có thâm ý khác nhắc nhở: “Tiểu Đông Tử là anh họ nó.”

Lộ Nam Minh nhíu mày, đối với quá trình thúc đẩy Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông, hắn không chỉ được nghe một lần. Sau khi được Ngụy Vũ Thông nhắc nhở, hắn cũng thấy có chút kỳ quặc.

Ngụy Vũ Thông và Khang Phi đều không nghi ngờ tình cảm Bạch Văn dành cho Lộ Nam Minh, Lộ Nam Minh lại càng không nghi ngờ, ba người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra nghi hoặc.

Trong đó, khẳng định có bí mật.

Chu Tiếu Đông đứng ở bên cạnh trợn mắt, thầm nghĩ: Ba gã ngu ngốc.

Lộ Nam Minh hiển nhiên không muốn im lặng nữa, hắn đột nhiên cười nói: “Anh Thông rất để mắt người nào đó mà!” Lộ Nam Minh giận hành vi của Khang Phi nhưng không ghét. Bởi vì hắn cùng lớn lên với Khang Phi, hắn hiểu Khang Phi, cũng hiểu rõ gia đình gã, hiểu đau khổ trong lòng gã. Tuy Ngụy Vũ Thông với Khang Phi quen biết thời gian dài, nhưng ở chung với nhau thì mới gần đây, hiểu biết của anh với Khang Phi cũng không sâu. Từ đâu mà Ngụy Vũ Thông lại ủng hộ Khang Phi đây?

“Lãng tử quay đầu vô cùng quý giá.”

“…” Lộ Nam Minh cho Khang Phi một ánh mắt “tự giải quyết cho tốt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.