Câu Chuyện Của Princess

Chương 9-1




Đêm yên tĩnh, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng nằm trong phòng nhỏ. Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu trên mặt y, làm tôn lên khuôn mặt trắng muốt như ngọc của y, dưới đôi lông mi thật dài phóng ra một chỗ khuất, an bình mà thanh thản, chẳng qua mày y nhíu lại biểu hiện ra y lúc này không phải thoải mái như vậy.



Y đã hôn mê vài canh giờ.

Một mảnh bóng trắng phiêu dật đột nhiên theo không trung hạ xuống, bay tới trước giường trong phòng nhỏ, ánh trăng ở phía sau gã, toàn thân gã tỏa sáng trong ánh trăng, cả người mờ ảo giống như tiên tử bay vào thế gian.

Nam nhân mở cửa, cước bộ nhẹ nhàng hướng đến Tư Không Vịnh Dạ, che mặt, mái tóc dài màu bạc hơi hơi phiêu động, mềm mại giống như nước chảy. Hai mắt màu đỏ đậm làm hắn có khí chất như không nhiễm khói bụi nhân gian mà lại pha chút hơi thở yêu dị, ở trong phòng nhỏ u ám lóe hồng quang đẹp đẽ.

Một phen ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ đã muốn hấp hối, nam nhân dò xét hơi thở y, khá tốt, còn có hô hấp.

Nam nhân dùng tay trái đè lại phía sau lưng y, cuồn cuộn không ngừng hướng trong cơ thể y chuyển vận nội lực, bảo vệ tâm mạch y.

Gã mới vừa trải qua một lần nội lực mãnh liệt phản phệ. Cổ độc trước kia trong cơ thể phát tác.

Cổ trùng cùng với ma huyết còn sót lại ở trong cơ thể gã kịch liệt tranh đấu, phản phệ mãnh liệt cơ hồ đưa toàn bộ tâm mạch gã chấn vỡ, gã thiếu chút nữa kiên trì không được, chết ở Hoà Trữ Cung, vì vậy làm cho ánh mắt hắn trở nên đỏ đậm, một mái tóc dài đen tuyền giống như mực cũng biến thành màu ngân bạch.

Gã trước kia là thành viên ma giáo.

Khi thành viên ma giáo nhập giáo, trong cơ thể đều hội bị rót ma huyết vào, thứ nhất có thể khống chế lòng người, một khi thành viên có tâm làm phản, gã sẽ bị ma huyết trong cơ thể thúc dục chân khí tán loạn, làm cho cả người kinh mạch đứt đoạn mà chết. Thứ hai có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể, làm công lực của các thành viên tăng nhiều, cho nên trên diện rộng có thể tăng địa vị ma giáo ở trong chốn võ lâm.

Sau ma giáo lại bị võ lâm chính phái hợp lực tiêu diệt, ma giáo thành viên cơ hồ không có mấy người có thể tồn tại, gã chính là một trong số đó, vì dồn ma huyết trong cơ thể ra, gã cơ hồ mất đi nữa phần máu trong cơ thể. Sau này gã gia nhập Minh Nguyệt Lâu, trở thành sát thủ danh chấn thiên hạ trong tổ chức sát thủ.

Mà Minh Nguyệt Lâu vì khống chế sát thủ, sẽ ở trong cơ thể bọn họ thực nhập cổ trùng, định kỳ cho bọn họ giải dược, nếu không sẽ bị cổ trùng cắn đứt tâm mạch mà chết. So với thủ pháp khống chế nhân của ma giáo có hiệu quả như nhau.

Chính là hắn ma huyết thanh trừ cũng không sạch sẽ, ma huyết chí dương, cổ trùng chí âm, bởi vì tính chất hoàn toàn bất đồng, chúng nó thường xuyên sẽ ở trong cơ thể gã phát sinh kịch liệt tranh đấu, làm thân thể gã bị thương tổn mãnh liệt.

Bất quá, chỉ cần gã ăn giải dược của cổ độc sẽ hoãn lại được.

Vài ngày trước gã để Tư Không Vịnh Dạ ở đây, lẻn vào Hoà Trữ Cung tính đi cứu Tư Không Vĩnh Minh, thuận tiện lấy đi thứ Hoàng hậu đã để ở nơi đó, đồ trang sức trả công cho gã, chính là khi gã vừa đến nơi đó, mang theo Tư Không Vĩnh Minh vừa định đào tẩu, trong cơ thể cổ độc liền phát tác, hoàn toàn rơi vào đường cùng, gã liền mang Tư Không Vĩnh Minh giấu ở một nhà kho rất ít người ra vào ở Hòa Trữ Cung, vận công chữa thương, vừa mới khôi phục được.

Nam nhân không ngừng hướng Tư Không Vịnh Dạ trong cơ thể phát ra công lực, chính là vô ích ở chỗ, Tư Không Vịnh Dạ trong cơ thể tâm mạch tựa hồ hoàn toàn không có cách nào hấp thu công lực của gã, ngược lại còn sinh ra một cỗ mâu thuẫn mãnh liệt, nam nhân như truyền nội lực của gã vào một nơi không đáy, không có thu được hiệu quả gì.

Nam nhân nội tâm càng ngày càng kinh ngạc, “Đây là chuyện gì, sao y hoàn toàn không thể hấp thu công lực của ta? Theo lý thuyết này quả thực là không có khả năng a, vô luận người nào, cho dù thể chất tái suy yếu cũng sẽ không xuất hiện loại phản ứng này a!”

Gã không biết, Tư Không Vịnh Dạ bởi vì bị con nhện cắn, thần kinh sớm đã bị độc tố làm tê liệt, đối với kích thích từ bên ngoài sẽ không có phản ứng, gã cho dù đưa vào nhiều nội lực, cũng chỉ là đá chìm vào đáy biển, vô ích.

Nam nhân cau mày, trong tay phát ra nội lực lớn nhất, nội lực mãnh liệt theo tay gã chưởng ra, đốt thủng quần áo Tư Không Vịnh Dạ, chính là làn da không chút nào bị thương tổn.

Gã đỏ đậm hai mắt tinh quang lóe ra, giống như ngọn lửa ban đêm kịch liệt thiêu đốt, tràn ngập sức ép đến rung động nhân tâm.

Đột nhiên, nội lực trước đó bị hắn đưa vào trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ không hề phản ứng lại đột nhiên liền bộc phát ra, trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng tán loạn lên.

Nam nhân vô cùng kinh ngạc, cố gắng khống chế thực khí của hắn trong cơ thể, chính là thực khí trong cơ thể hắn hoàn toàn không khống chế được, nam nhân không có cách nào khống chế được.

Một tia chân khí theo chưởng chui vào trong cánh tay gã, gân mạch gã nhất thời giống như hỏa thiêu điện liệu bàn kịch liệt đau đớn đứng lên, nội tâm hoảng hốt, gã vội vàng buông tay ra.

Đồng thời, Tư Không Vịnh Dạ một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, chậm rãi mở mắt.

Nam nhân tay vừa tiếp xúc với không khí, nháy mắt biến thành màu xám, một màn sương mù nhàn nhạt theo trong lòng bàn tay dâng lên, gã nhìn thấy bàn tay chính mình, cảm thấy tất cả mọi chuyện đúng là không thể tưởng tượng được.

Tư Không Vịnh Dạ phía sau lưng làn da không có chút nào hư hao, như trước là như ngọc bàn trắng nõn.

Đây là có chuyện gì?

Vì cái gì nội lực của mình tới trong cơ thể y, lại trở nên hỗn loạn như thế? Nội lực của mình rõ ràng là thuần khiết mà sạch sẽ a, như thế nào lại trở nên âm tà như thế?

Nam nhân nội tâm cả trăm suy nghĩ không lý giải được, không rõ này Tư Không Vịnh Dạ là một người bình thường, không có một tia nội lực, ngay cả chiêu thức công phu bình thường cũng không biết, nhưng thể chất tại sao lại quái dị như thế? Chẳng lẽ y đang luyện tà công gì mà mình không biết? Chính là y không giống như người đã luyện qua công phu a.

Cánh tay đau đớn càng ngày càng kịch liệt, một cỗ hắc khí chậm rãi hướng phía trên cánh tay mà lan tràn, nam nhân kinh ngạc, vội vàng vận công muốn bức đi cỗ tà khí đang cắn nuốt chính mình, chính là mới vừa vận khí nội lực, này cỗ tà khí liền giống như ngửi được mỹ vị gì đó, tốc độ dao động trở nên càng lúc càng nhanh, rất nhanh chóng cẳng tay gã đã muốn trở nên một mảnh đen thui, hơn nữa nhanh chóng tàn lụi.

Màu đen đã muốn mạn qua khủy tay, bắt đầu hướng toàn cánh tay lan tràn, cẳng tay gã đã muốn giống như cành cây khô, rất là kinh khủng.

Đã không có cách nào , nam nhân rút ra kiếm, khẽ cắn môi, hướng chính mình cánh tay chém tới.

Máu tươi dâng lên chảy ra, trong không khí nhất thời tràn ngập khởi một mùi máu tươi nồng đậm.

Nam nhân vội vàng điểm huyệt đạo trên cánh tay của mình, máu ngừng chảy.

Tay cụt mang theo máu tươi văng tứ tung, rơi xuống đất, dần dần biến thành một mẩu xương khô, nam nhân sắc mặt trắng bệch nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt.

Nếu gã vừa rồi do dự thêm chút nữa, như vậy gã hiện tại có thể liền biến thành một khối da bọc xương màu đen, ngẫm lại nghĩ mà sợ.

Nam nhân thở dài một hơi, may mắn chính mình tránh được một kiếp, chính là không chờ tim gã đang đập kịch liệt bình tĩnh lại, lại có chuyện xảy ra làm cho gã sợ hãi.

Một chỗ tối khác trong phòng, một mảnh màu đen giống như thủy triều tràn vào, nam nhân tập trung nhìn vào, sắc mặt nhất thời càng thêm trắng bệch.

“Ám ma chu!”

Loài nhện to như bàn tay người lớn này ngửi được mùi máu tươi, điên cuồng hướng bọn họ mà tiến lại, tốc độ mau cực kỳ, ánh mắt ở trong bóng tối lóe ra ánh sáng sâu kín.

Nam nhân dùng tay phải còn lại vội vàng vận công, muốn tiêu diệt loài vật cực kỳ đáng sợ thèm khác máu thịt đó trước khi chúng đến gần bọn họ.

Đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt trong ngực gã dâng lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng gã phun ra ~~~

“Chết tiệt! Cư nhiên lại bắt đầu !” Nam nhân thống khổ che ngực, vô lực ngã xuống ~~~~

Hết chương thứ hai mươi bốn

Phản phệ*: cắn lại, cắn trả. Nghĩa QT ca để ra là vậy đó, nhưng mà mọi người đọc hết chap chắc cũng hiểu được nó là gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.