Câu Chuyện Của Princess

Chương 8-2




Đã gần sáu ngày.



Vịnh Dạ đã mất tích gần sáu ngày, Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng ngồi trên long ỷ, mặt không chút thay đổi nhìn Mã Nhược Phàm quỳ trên mặt đất, lo lắng bất an bẩm báo kết quả điều tra.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, toàn bộ các tướng lĩnh chúng thần lục soát khắp toàn bộ hoàng cung cũng không có cách nào tìm ra tung tích Tứ điện hạ, chúng thần hoài nghi Tứ điện hạ đã bị thích khách mang ra khỏi hoàng cung, thần đề nghị Ngự lâm quân chia thành bốn hướng, ra cung tìm kiếm.”

Mã Nhược Phàm thân thể quỳ thẳng. Gương mặt đoan chính, dáng người cao ngất, vẻ mặt cương trực không a, có thân thể hàng năm tập võ khí chất cường tráng.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nghe hắn hồi báo xong, rốt cuộc không nói được lời nào.

Toàn bộ triều đình nhất thời yên lặng đến có thể nghe tiếng kim chạm vào nhau, các đại thần đều cúi đầu, không muốn tái phạm, nói gì đó làm tức giận Long nhan.

Thời gian lâu, Mã Nhược Phàm quỳ đầu gối có chút run lên, nhất thời nội tâm tức giận, tính tình người tập võ bộc phát ra. Hắn từ trước đến nay là một người tính tình thẳng thắn, nội tâm khi khó chịu, mặc cho ai hắn cũng sẽ không đối xử hoà nhã, bởi vậy đắc tội không ít người. Nhưng Tư Không Viêm Lưu từ trước đến nay trọng nhân tài, Mã Nhược Phàm này tuy nói tính tình nóng nảy một chút, chính là ở phương diện thống tướng lãnh binh này cũng là rất có tài, từ khi hắn thượng vị làm Thống soái Ngự lâm quân, toàn bộ quân đội rời rạc lười biếng bị hắn chỉnh đốn ngay ngắn rõ ràng. Cho nên, đối với việc hắn đôi khi lơ đãng có chút mạo phạm, Tư Không Viêm Lưu cũng không so đo.

Ngẩng đầu, Mã Nhược Phàm vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn nam nhân ngồi ở trên long ỷ, cao cao tại thượng. Lại phát hiện người ở trước mắt không chuyển con ngươi nhìn mình.

Mã Nhược Phàm nội tâm chấn động, sắc mặt đột nhiên thay đổi.



Mọi người đều biết đương kim Hoàng thượng bình thường đều là một bộ dáng lạnh nhạt, không mất uy nghiêm, cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng là nếu hắn thật sự nổi giận, hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. Mà dấu hiệu lúc hắn tức giận chính là mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào kẻ làm hắn tức giận, làm đối phương bị nhìn chăm chú sợ nổi da gà, rồi đem đối phương ném vào địa ngục. Mã Nhược Phàm từng tận mắt thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt đem một đại thần trung thần ba đời luôn tự cho mình là đúng, ỷ được sủng ái mà kiêu, có ý đồ xâm phạm lên hoàng quyền tống vào thiên lao, cả nhà lưu đày. Triều đình quan viên nhận thấy, hoàng đế tức giận không sợ không được, đáng sợ nhất chính là hắn bộ mặt kia không một chút thay đổi nhìn chằm chằm người ta.

Mã Nhược Phàm nhất thời lo sợ bất an hẳn lên: này Hoàng Thượng nổi tiếng là cực kỳ cưng chiều Tứ điện hạ, sẽ không bởi vì nguyên nhân này mà đem ta “răng rắc” đi.

Chính là, hắn rất nhanh phát hiện Tư Không Viêm Lưu ánh mắt không có tiêu điểm, tầm mắt xuyên qua hắn, ánh mắt như nhìn vào thảo nguyên rộng lớn phía sau hắn, trong ánh mắt uy nghiêm mang theo một tia gợn sóng u buồn.

Mã Nhược Phàm có chút giật mình, Hoàng Thượng cư nhiên lại có thời điểm thất thần như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu phục hồi tinh thần lại, phát hiện Mã Nhược Phàm còn quỳ trên mặt đất, lúc này mới mở miệng nói: “Ái khanh hãy bình thân, liền theo cách người nói mà làm đi, truyền lệnh của ta, tìm được Tứ điện hạ, gia quan tứ cấp, phần thưởng hoàng kim hai vạn hai.”

Tư Không Viêm Lưu vừa nói xong, cả triều ồ lên.

Một đại thần cao lớn run run quỳ xuống, râu dài hoa râm không ngừng run rẩy, bắt đầu tận lực khuyên ngăn: “Hoàng Thượng nghĩ lại, thần biết Tứ điện hạ có thể còn ở trong tay thích khách, chính là như thế tùy tiện tưởng thưởng cao ngất, làm cho chúng tướng sĩ sinh ra tâm tham công danh lợi lộc, làm dao động quân tâm.”

Nghe xong lời của y, một vài đại thần cao tuổi cũng đều quỳ xuống: “Hoàng Thượng nghĩ lại.”

Bọn họ đã sớm đối Tư Không Viêm Lưu quá sức cưng chiều chìm đắm tứ Hoàng Tử trong lòng có bất mãn, cho rằng y sẽ là nghịch tặc, theo lý nên giáng làm thứ dân. Cũng nguyên nhân như vậy, bọn họ vô số lần can gián hắn, chính là Tư Không Viêm Lưu luôn luôn tích cực tiếp thu ý kiến bọn họ đối với sự việc này không chút do dự cự tuyệt, thái độ thực kiên quyết, điều này làm cho bọn họ thập phần căm tức. Lần này Tư Không Vịnh Dạ bị bắt cóc, hắn không tiếc điều động toàn bộ hai phần ba Ngự lâm quân tướng sĩ tiến cung điều tra, bọn họ thấy đây đúng là hành động của hôn quân, lại ở trong lòng hận thấu xương Tư Không Vịnh Dạ, cho rằng y là yêu nghiệt mê hoặc quân vương, hận y không chết ngay trên tay thích khách kia đi.

Tư Không Viêm Lưu không để ý đến bọn họ, lắc lắc ống tay áo, đứng dậy, thản nhiên mở miệng: “Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời. Vô sự bãi triều đi.” Ngữ khí của hắn bình thản, nhưng là lời nói lại khẳng định không thể nghi ngờ.

Tư Không Viêm Lưu cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi long điện, bỏ xuống phía sau một đống đại thần không ngừng kêu thảm.

~~~~~~~~~

Tư Không Viêm Lưu trở lại Ngự thư phòng, đối Trần Tiến Trung đang đứng bên cạnh thản nhiên mở miệng: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, trẫm muốn ở một mình một lát.”

Tư Không Viêm Lưu giờ phút này vẻ mặt mang theo vẻ uể oải, ảm đạm đôi mắt vô thần làm cho hắn thoạt nhìn có chút già nua, Trần Tiến Trung nội tâm có chút đau lòng, này Hoàng Thượng cũng mới hơn hai mươi tuổi a, hiện tại thoạt nhìn lại tang thương như vậy.

Làm nô tài bên người Tư Không Viêm Lưu, Trần Tiến Trung vẫn nhìn hắn lớn lên, luôn luôn là một nam nhân thâm trầm mà lòng dạ phóng khoáng, phương pháp làm việc nhanh chóng mà dứt khoát, thậm chí có đôi khi dứt bỏ tình cảm có chút tàn nhẫn.

Trần Tiến Trung từ trước đến nay không có nhìn thấy hắn vẻ mặt uể oải như thế, vì một Tứ điện hạ mà không màng cơm nước, đêm không thể ngủ, xem ra Hoàng Thượng thật đúng là vô cùng yêu thương Tứ điện hạ.

“Vâng, Hoàng Thượng.” Trần Tiến Trung lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tư Không Viêm Lưu một người đối với Ngự thư phòng trống rỗng, vẻ mặt cố chống đỡ rốt cuộc cũng sụp đổ.

Lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, Tư Không Viêm Lưu thấp giọng lầm bầm lầu bầu: “Vịnh Dạ a, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Phụ hoàng lục tung toàn bộ hoàng cung cũng không tìm thấy ngươi a.”

Tầm mắt lơ đãng lướt qua nghiên mực cùng bút lông sói trên bàn, Tư Không Viêm Lưu trong lòng nhất thời đau xót, hình ảnh mấy ngày hôm trước chính mình dạy y viết bút lông tự rõ ràng ở trước mắt: y luôn nắm không chắc bút lông, viết ra chữ cũng luôn xiêu xiêu vẹo vẹo. Y không nghĩ qua là mực dính đầy tay, trên mặt chỗ nào cũng dính, đối mặt với mình giả vờ tức giận, lại một chút cũng không sợ hãi, còn lấy mực nước trên tay bôi lên mặt mình, sau đó chớp đôi mắt sáng to, le lưỡi đối với mình giảo hoạt cười ha ha, vết mực trên mặt làm cho y thoạt nhìn giống như một con mèo con bướng bỉnh, kỳ cục mà đáng yêu. Làm mình đang muốn phát hỏa lại phải dịu xuống, cùng y chơi đùa mực nước, hai người ta một chút ngươi một chút bôi mực lên mặt đối phương, sau đó không để ý hình tượng cười ha ha, biến toàn bộ Ngự thư phòng thành một đống hỗn độn, thiếu chút nữa làm Trần Tiến Trung đột nhiên bước vào sợ tới mức muốn bất tỉnh.

Hình ảnh mấy ngày trước vẫn như cũ rõ ràng ở trước mắt, chính là bé con duy nhất dám bôi mực lên mặt mình kia giờ phút này không biết đang ở nơi nào chịu khổ.

Vô lực dựa trên ghế, Tư Không Viêm Lưu ánh mắt giống như không trung mây đen dầy đặc, ảm đạm không ánh sáng, mang theo một tia tuyệt vọng cùng u buồn: “Vịnh Dạ của ta, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a?” Ngữ khí bi thương nói không nên lời.

~~~~~~~

Tư Không Vịnh Dạ thần trí đã muốn bắt đầu có chút bị tiêu tan, thời gian giấc ngủ cũng càng ngày càng dài, thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng ngắn, y mới hồi tỉnh một chút, sau đó lại trực tiếp lâm vào hôn mê.

Đói khát quá độ làm cho tầm mắt của y bắt đầu mơ hồ, lỗ tai cũng bắt đầu nghe chẳng rõ, trước mắt luôn xuất hiện ảo giác kỳ quái, cảm giác toàn bộ thân thể cũng có chút bắt đầu lâng lâng, giống như phiêu phù ở một đại dương rộng mênh mông không có biên giới, lúc nổi lúc chìm, gần như sắp chết đuối.

“Ta sẽ chết đi!” Tư Không Vịnh Dạ nội tâm không phải không có suy nghĩ tiếc nuối, bản thân kiếp trước bị nổ tan xương nát thịt, hài cốt cũng không còn. Đời này lại bị đói chết, ngay cả người nhặt xác cũng không có, chẳng lẽ đây mới thật là trừng phạt mà trời phán cho mình? Chẳng lẽ mình thật là nghiệp chướng nặng nề, thế nên ông trời bắt y hai lần chết đều thống khổ như vậy, không được chết già?



Tư Không Vịnh Dạ từ trước đến nay không tin số mệnh, chính là hiện tại đối với ông trời cứ lần lượt đùa cợt, lòng kiên trì của y cũng yếu đuối và vô lực.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ hắt vào, chiếu lên mặt Tư Không Vịnh Dạ. Lẳng lặng nhìn ánh trăng có chút không trọn vẹn, ánh trăng kia đột nhiên biến thành gương mặt Tư Không Viêm Lưu tuấn dật, Tư Không Vịnh Dạ đối với khuôn mặt kia nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn, y muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt kia, chính là dù thế nào cũng không có biện pháp nhúc nhích, y bị điểm huyệt đạo.

Khuôn mặt kia nháy mắt biến mất, vẫn như cũ là ánh trăng vàng sáng trong kia, Tư Không Vịnh Dạ thần trí bắt đầu hoảng hốt, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Tư Không Vịnh Dạ biết y vừa muốn bất tỉnh, có lẽ hắn lần này bất tỉnh sẽ không tỉnh lại nữa .

“Không nghĩ tới thứ cuối cùng của ta, cư nhiên lại là ngươi.” Tư Không Vịnh Dạ ghé mắt nhìn vào con rắn đang im lặng ngủ say bên cạnh mình, bất đắc dĩ cười khổ.

Con rắn này từ lúc dừng lại bên người y cũng không có rời đi, giống như xem y là chủ nhân của nó, luôn luôn ở bên cạnh y quanh qua quẩn lại, tuy rằng y ghét rắn, chính là vẫn thập phần vui vẻ khi có nó làm bạn, ít nhất, y không phải một người cô đơn.

Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một tia đau đớn, Tư Không Vịnh Dạ cả người run lên, một vật thể toàn thân màu đen, tốc độ cực nhanh đến bên cạnh cắn y, tiểu lục xà bị chấn động của nó thình lình làm tỉnh dậy, lập tức chú ý tới vật thể màu đen kia đang đào tẩu, vì thế gắt gao đuổi theo, ra khỏi phòng nhỏ.

“Con nhện!” Đau đớn trên đầu ngón tay nhanh chóng khuếch tán rộng ra, lan tràn đến toàn bộ cánh tay, Tư Không Vịnh Dạ bỗng nhiên kịp phản ứng, thứ vừa cắn mình một hơi là con nhện, hơn nữa còn là có độc.

“Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!!!”, Tư Không Vịnh Dạ tứ chi trở nên tê liệt, trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, lâm vào bóng tối thật sâu.

Hết chương thứ hai mươi ba

Hãm nhập nguy kỳ*: 

Hãm nhập: lâm vào, rơi vào, sa vào.

Nguy ky: nguy cơ, mối nguy, khủng hoảng.

=> tớ mạn phép dịch thoáng ra là Nguy hiểm cận kề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.