Câu Chuyện Của Princess

Chương 2-2: Diễm ngộ trong đêm đen (2)




Lưu Diệp giờ đã không phải muốn hộc máu, mà là muốn trực tiếp phun máu ra ngoài.

Có lối tư duy tính chất phát tán hãm hại không nổi mà, bằng không năm đó cũng sẽ không chọn khoa Văn, hơn nữa mặc dù từ nhỏ đến lớn cô không phải nhi đồng thiên tài gì cả, nhưng ít ra cũng một đường học lên, thi đại học cũng được 211 điểm đấy...

Bây giờ vừa làm xong đề trắc nghiệm thì trở thành kẻ nhược trí rồi...

Vì thế từ hôm nay trở đi chỉ có thể dốc sức làm đàn ông đích thực thôi.

Lưu Diệp cũng không biết là cô thật đáng buồn hay cái thế giới này thật đáng buồn nữa, một người phụ nữ tốt đẹp như cô, bây giờ bị chèn ép đi bán sức lao động rồi.

Thông báo tuyển dụng của loại công việc và lại ngập tràn trời đất, chỉ là trên sinh lý đã quyết định sức lực của cô thực sự không lớn, trong đám nữ giới thì sức lực của cô coi như đã lớn một chút.

Nhưng sau khi thử làm mấy công việc đều không được, cuối cùng vẫn là công việc trong tiệm giặt quần áo cô còn có thể miễn cưỡng đảm nhiệm.

Chỉ là cô cảm thấy buồn bực, cái thế giới này cũng tiến bộ thành ra như vậy rồi, thế mà sao giặt quần áo còn phải nửa máy móc nửa nhân công chứ, cả một máy giặt quần áo tự động cũng không có, mỗi lần giặt xong còn phải động tay đưa đi hong khô.

Từng giỏ từng giỏ quần áo, mỗi lần xách đi là cô đều phải gồng mình, dùng hết sức lực.

Cô đầy bụng nghi ngờ, cuối cùng ngược lại người dẫn cô đến nói cho cô biết, loại công việc này đều là chính phủ cố ý giữ lại cho bọn họ.

Hơn nữa công ty bọn họ đang làm này là năm đó Hầu Gia để lại làm công ty từ thiện.

Lưu Diệp nghe xong rất buồn bực, không hiểu Hầu Gia mà người trong công ty nói đến tột cùng là người gì, hơn nữa tại sao chính phủ phải đặc biệt giữ lại những công việc này cho bọn họ.

Chỉ là cô cũng không dư thừa tinh lực đi tìm hiểu rõ ràng những thứ này, công việc cô đang làm quả thật có thể làm cho cô mệt chết, mới làm một ngày mà tay của cô đã bị mài ra máu, vừa cử động một cái là thấy đau.

Mỗi lần đi dọn giỏ quần áo, cô đều có thể cảm thấy đau đớn tan lòng nát dạ từ lòng bàn tay trong truyền đến.

Cô lớn như vậy, chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, hiện tại cô đau đến mức cảm thấy trái tim của mình đã bị kéo thành sợi, hô hấp cũng dồn dập.

Để có thể nhịn được loại đau đớn đó, mỗi lần cô đều cố gắng suy nghĩ như đôi tay này không phải của mình, nhưng mặc kệ cô lừa gạt mình thế nào, đau đớn trong lòng bàn tay vẫn tan lòng nát dạ như cũ.

Cô nhiều lần đau đến mức nước mắt đều đảo quanh hốc mắt.

Cô cắn răng kiên trì, cô cảm thấy mình đã rất kiên cường rất lợi hại, nhưng đến cuối cùng vẫn bị người cười nhạo, mấy người đàn ông vạm vỡ râu dài ở bên cạnh cười nhạo bộ dáng bác gái của cô, còn nói cô không có lông dài, một sợi râu cũng không có...

Cô đã biết mình sẽ bị chịu kỳ thị, đàn ông vốn vô cùng chán ghét những phụ nữ giả dựa vào lả lơi đưa tình kiếm sống.

Vài lần Lưu Diệp đã nghĩ đến việc buông tha, nhưng cô mà buông tay, thì công việc khác cô càng không thể làm được...

Cô lại không thể ở loại địa phương như “Phụ Nữ Nhất” nửa bán thân, người khác bị động vào đều là ngực giả, còn cái này của cô là hàng thật giá thật...

Coi như để tránh né những khả năng bị quấy nhiễu kia, cô cũng phải liều mạng!!

Cô cũng liền cắn răng làm tiếp.

Chỉ là dùng nhiều sức lực, lượng cơm của cô cũng theo đó tăng lên, vốn trích phần trăm của cô ở “Phụ Nữ Nhất” đã thấp nhất, bây giờ lại ăn nhiều như vậy, vì thế ánh mắt mẹ Tang nhìn cô ở “Phụ Nữ Nhất” lập tức không tốt .

Cô vừa mới nói thêm chút cơm nữa, mẹ Tang liền mượn ánh mắt trừng cô, làm cho lúc Lưu Diệp lại gọi thêm cơm đều như kẻ trộm, nhận được cơm liền nhanh chóng cúi đầu buồn bực ăn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Buồn bực hơn chính là đám Vũ Mị vẫn cứ mãi khuyên cô, vỗ bả vai của cô nói: “Cậu đấy, hiếm thấy uống estrogen mà được vóc người đẹp như vậy, cậu xem bây giờ bả vai cậu cũng cứng rắn, không khéo mấy ngày nữa hầu kết cũng mọc ra...”

Lưu Diệp bất đắc dĩ sờ sờ cánh tay của mình, làm một phụ nữ ai cũng sẽ không nhàn rỗi không có chuyện gì nhìn bắp thịt chơi, nhưng bây giờ cánh tay cô thật đúng là lớn hơn một vòng, ngón tay cũng thô ráp hơn trước kia, còn có một lớp vết chai mong mỏng.

Nhưng như vậy thì người khác một lần có thể chuyển ba giỏ quần áo, cô một lần vẫn chỉ có thể chuyển một.

Cho nên chờ lúc người khác đều nghỉ ngơi tán gẫu đánh rắm, cô vẫn còn mệt sống mệt chết chuyển giỏ quần áo.

Cô trông cậy duy nhất vào chính là mạnh mẽ hơn, nhiều sức lực hơn, ăn nhiều cơm, không khéo ngày nào đó có thể luyện được tam đầu cơ bắp.

Có lẽ cũng đã thích ứng được loại cường độ lao động này, chờ khi đến phòng thay đồ thay quần áo, cuối cùng cô cũng không giống như đánh mất nửa cái mạng nữa.

Chẳng qua mỗi lần người khác đều cởi sạch để quần áo, động tác của cô lại rất chậm rất cẩn thận, còn mặc luôn quần áo mùa thu để thay.

Vì chuyện này mà mấy lão gia kia còn cười nhạo cô làm chuyện đàn bà...

Còn nói làn da cô quá trắng, da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã biết là uống nhiều estrogen, uống không trở lại “Hai cái ghế” .

Chỉ là lần này thay lúc thay quần áo, bởi vì cô không mệt mỏi giống như trước kia, khó có khi quét mắt trái phải, sau đó cô nhanh chóng phát hiện trên mặt tường bên trái có dán một bức tranh chân dung.

Chẳng qua là vừa nhìn đã thấy niên đại của bức tranh cũng đã rất lâu rồi, phía trên phủ đầy bụi bặm.

Đó là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn đẹp trai, ngũ quan trên mặt tách ra nhìn thì cũng không cảm thấy quá đẹp, nhưng tổ hợp lại với nhau thì lại thấy gần như là hoàn mỹ, nhất là ánh mắt.

Lúc Lưu Diệp đứng dưới bức tường thay quần áo, chợt cảm thấy mặt hồng tim đập, rõ ràng bức tranh kia đã có từ thời rất lâu rồi, lại bị bụi bặm phủ kín, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt kia, cô vẫn không có lý do mà cảm thấy mặt đỏ tai nóng tim đập nhanh hơn.

Đây thật sự là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến mức, thay quần áo trước mặt anh ta đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cô vội vàng triệu hồi cái đầu của mình về, nhưng cuối cùng dường như vẫn không chịu nổi hấp dẫn, lại không nhịn được liếc mắt nhìn.

Hơn nữa rất kỳ quái là, ở chỗ này thỉnh thoảng cô sẽ thấy tạp chỉ ảnh của “Phụ nữ giả”, còn ảnh đàn ông thì lại rất ít.

Cho nên sau khi vội vàng thay quần áo xong, rốt cuộc thì cô không nén nổi tò mò hỏi người bên cạnh một câu, “Xin hỏi... Bức tranh dán trên tường kia...”

“Cái nào?” Mới đầu người kia không phản ứng kịp Lưu Diệp đang nói cái gì, đợi sau khi nhìn rõ cái bức tranh đó xong, người nọ mới dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Lưu Diệp: “Cậu giả bộ à? Đây không phải là Hầu Gia thì còn là ai.”

“Hầu Gia?” Lưu Diệp có chút ngây ngẩn cả người, mỗi lần người khác nhắc tới cái xưng hô Hầu Gia, trong đầu cô đều hiện lên hình ảnh một ông già mặt đầy râu, hiền hậu chất phác.

Cô không ngờ đối phương lại trẻ tuổi như vậy...

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Diệp, người nọ lại giống như thấy một tên thần kinh nhìn cô nói: “Hầu Gia mở ra ba tinh vực lớn, điều chỉnh hợp nhất hải địa Lưu Ly và khu vực Hải Tặc, hơn nữa còn quyên toàn bộ tài sản để thúc đẩy hạng mục người nghèo!! Cậu thật hay giả vậy, lại có thể không biết, nếu không phải nhờ người này, ban đầu Áo Đức đưa ra ‘Khu giảm xóc’ cũng sẽ không thuận lợi thi hành được, chúng ta cũng sẽ không tồn tại biết không? Mặc dù lúc ấy chính sách Áo Đức đưa ra rất tốt, nhưng dựa vào thực lực của một nước lúc đó mà nói, bất kể là chi phí tái sinh cho người nghèo chúng ta, hay công việc của chúng ta sau khi trưởng thành, dựa vào vốn tài chính lúc đó thì không gánh nổi, nhưng nhân khẩu lại đang không ngừng giảm xuống, đang lúc chính phủ hết đường xoay xở, chính là tay cờ bạc vĩ đại nhất - Hầu Gia, quyên góp toàn bộ tài sản của mình ra ngoài... Nghe đồn nói anh ấy không chỉ quyên hết tài sản của mình, còn để mình sống lại thành người nghèo...”

Lưu Diệp trợn mắt há hốc mồm, lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn người nọ một cái.

Đây cũng quá truyền kỳ rồi, sau khi làm nhiều chuyện lớn mạnh như vậy, còn có thể quyên góp hết tài sản của mình ra ngoài... Sau đó bắt đầu trọng đầu... Đây quả thật là nhân vật truyền kỳ trong truyền kỳ.

Cô lẫn vào trong đám người nghèo đã lâu, tinh anh ngẫu nhiên gặp được cũng đều là đám người Mậu Thần kia, ở trong mắt cô, luôn cảm thấy đàn ông ở thế giới này dường như đều khuyết thiếu chút gì đó rất quan trọng.

Nói trắng ra là, nữ vi duyệt kỷ giả dung*, ở một nơi thiếu hụt phụ nữ, đàn ông cũng sẽ có vẻ chẳng phải đàn ông...

*Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người yêu mà làm đẹp.

Nhưng mà người này...

Oa, Lưu Diệp nghe được những thứ người đó nói, không nhịn được khen thầm trong lòng một câu, đây mới thật sự là đàn ông đích thực mà, mặc dù dáng dấp người này rất thanh tú, nhưng mà thật sự quá lợi hại quá lợi hại rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.