Câu Chuyện Của Phúc Hắc Trung Khuyển Công Và Ngạo Kiều Nữ Vương Thụ

Chương 70




Mộc Bác bỏ lại Âu Dương Tâm Lôi đuổi theo Thương Triệt, thấy xung quanh không có ai liền tiến lên nắm chặt tay Thương Triệt: “Tiểu Dịch.”

Thương Triệt không nói lời nào lẳng lặng nhìn Mộc Bác.

Mộc Bác hoàn toàn thất bại.

“Được rồi, anh xin lỗi vì đã giấu em chuyện Âu Dương Tâm Lôi, đừng giận được không?”

“Nếu biết giấu em em sẽ giận mà vẫn cố chấp làm? Hay anh chắc chắn tiểu Dịch sẽ không trách?” Vừa nghĩ vậy Thương Triệt liền buồn bực. Cậu thật đúng là sẽ không vì vậy mà phớt lờ Mộc Bác, nhưng cần phải tỏ chút thái độ, bằng không anh trai sẽ không để ý tới cảm thụ của mình.  monganhlau.wordpress.com

“Không phải tiểu Dịch.” Mộc Bác nào dám thừa nhận a, vội vã giải thích: “Khi về căn cứ anh mới biết được đầu đuôi mọi chuyện, lúc ấy anh rất giận, kém chút nữa là giết Âu Dương Tâm Lôi, cũng do Hoắc Cương cứu cô ta. Nhiều lần anh nghĩ, nếu anh thừa dịp tức giận giết Âu Dương Tâm Lôi có phải bây giờ sẽ tốt hơn? Nhưng hiện thực không như vậy, sau khi tỉnh táo lại, chú Âu Dương liên tục cầu xin, rồi giao tình mấy chục năm hai nhà, rồi ơn nghĩa Âu Dương Tâm Lôi với mẹ… Anh cũng chỉ có thể ném cô ta ra ngoài căn cứ, cho cô ta tự sinh tự diệt.”

Mộc Bác vẫn luôn cho rằng Âu Dương Tâm Lôi sống không nổi, nào biết đối phương thế nhưng ngoan cường sống sót.

Sau khi nói xong Mộc Bác liền nhìn phản ứng Thương Triệt, tha Âu Dương Tâm Lôi một lần là ý của hắn. Nhưng nếu tiểu Dịch vẫn hận cô ta, muốn xử lý cô ta, thế thì hắn sẽ lập tức đuổi theo giết cô ta.

Thương Triệt chỉ im lặng nghe, Âu Dương Tâm Lôi quả thật đáng chết, Mộc Dịch là do cô ta hại chết, nhưng…

“Để cô ta tự sinh tự diệt đi.”

Hôm nay Âu Dương Tâm Lôi sống, nhưng có lẽ sẽ càng khổ sở hơn chết.

Mộc Bác nghe vậy cũng không thả lỏng, cẩn thận nhìn Thương Triệt: “Vậy em còn giận anh không?”

Thương Triệt giương cằm lên, ngạo kiều nói: “Đây là đương nhiên, anh dám gạt em làm việc.”

Mộc Bác “…” Không phải chuyện này đã truy xét xong rồi sao?

Thấy Mộc Bác đờ ra, Thương Triệt quay đầu, gian xảo cong cong môi  cậu muốn chính là hiệu quả này. Anh trai xoắn xuýt thì sẽ không truy hỏi cậu nữa. 

Đáng tiếc Thương Triệt đánh giá thấp cố chấp của Mộc Bác, Mộc Bác giữ chặt Thương Triệt, một lúc lâu sau mới cắn chặt răng nói: “Được, chuyện này là anh sai, em muốn xử phạt thế nào anh cũng chịu. Nhưng tiểu Dịch phải cho anh một câu trả lời.”

Thương Triệt  anh trai vậy mà không quên!!

“Ừm…bây giờ em còn đang giận.”  (sao mà em dễ sương quá)

Mộc Bác nặng nề gật đầu: “Anh biết, nhưng anh cần một câu trả lời, tiểu Dịch đừng giả ngu với anh, đừng tìm lý do thoái thác. Chỉ cần một câu của em thôi, thật sự đó. Em có biết anh yêu em, không phải tình cảm anh em mà là tình cảm tình nhân. Cho dù trong lòng em nghĩ như thế nào, anh cũng muốn hôm nay em cho anh câu trả lời.” Mộc Bác cố chấp nhìn Thương Triệt, mặc kệ kết quả tốt hay xấu hắn đều chấp nhận.

Mộc Bác đột ngột nói rõ khiến Thương Triệt có chút bối rối: “Anh…”

Mộc Bác vẫn cứ nhìn Thương Triệt.

Thói quen cáu kỉnh lại xuất hiện, rõ ràng là cậu đúng lý hợp tình chất vấn anh trai, nhưng tại sao bây giờ chính cậu là người không dám tùy tiện nói ra chữ nào?

Thương Triệt biết, nếu cậu tùy tiện nói lung tung sẽ tuyệt đối mất đi thứ cậu không muốn.

Trầm mặc một hồi lâu: “Anh nhất định ép em tỏ thái độ ngay hôm nay?”

Mộc Bác cười khổ một tiếng: “Không phải ép em, tiểu Dịch, em không biết dày vò trong lòng anh, dù thêm chỉ một ngày anh cũng chịu không nổi.” Hắn không thể thừa nhận loại chờ đợi không biết kết quả này nữa.

Thương Triệt kinh ngạc, anh trai trong ấn tượng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như vậy.

Anh trai thế này quả thật không quen. “Anh?”

Thấy Thương Triệt khó xử cau mày, Mộc Bác chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, tay giữ vai Thương Triệt cũng từ từ thả xuống. Vẫn không được sao?

Thương Triệt có thể cảm nhận được lực đạo trên vai dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất, tầm mắt đảo qua hai tay vô lực rũ xuống, trong lòng hoảng hốt “Anh, em không phải ý đó.” Thương Triệt có phần vội vàng giải thích: “Trong lòng em, anh là người quan trọng nhất. Mặc kệ tình cảm giữa chúng ta là tình cảm gì, em chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ sống cùng người khác. Bất kể câu trả lời của em như thế nào em cũng sẽ không rời khỏi anh, bởi vì em không có lựa chọn nào khác. Em không biết tình yêu tròn méo ra sao? Nhưng anh thì khác, anh có thể lựa chọn, chọn một người đáng giá cho anh trao gởi tất cả tình cảm, mà người kia, không nhất định là em.”

Thương Triệt cũng thấy mình thật bi ai, cậu không thể rời khỏi anh trai, nhưng buồn bực chính là, cậu không phân được đây là tình cảm gì? Mộc Bác rất quan trọng với cậu, cậu tuyệt không muốn Mộc Bác bởi vì cậu mà chịu uất ức.

“Anh, em không biết tình cảm em đối với anh có phải là thứ tình cảm anh muốn hay không. Nếu đáp ứng anh, với em không có gì khác, bởi vì em sẽ không rời khỏi anh. Nhưng anh thì khác, nếu em đáp ứng anh, anh phải ở bên em cả đời, như vậy rất không công bằng với anh.”

Nghe Thương Triệt giải thích xong, Mộc Bác cảm thấy bầu trời vốn u ám thoáng cái bừng sáng. Tinh thần hưng phấn, gấp rút hỏi: “Cho nên không phải tiểu Dịch từ chối anh?”

Thương Triệt lắc lắc đầu: “Không phải.” Chỉ muốn anh hiểu rõ.

Mộc Bác lập tức bật cười. Lời nói Thương Triệt làm hắn vừa cảm động vừa đau lòng. “Đồ ngốc, sao không nghĩ cho mình nhiều hơn?”  monganhlau.wordpress.com

Những câu kia đều là lo lắng cho hắn.

Trong lòng Mộc Bác đủ loại cảm xúc, tiểu Dịch luôn luôn như vậy. Trước mạt thế thì đơn thuần làm cho người ta đau lòng, sau mạt thế thì trong sáng thuần khiết khiến người ta hổ thẹn.

“Tiểu Dịch.” Ôm người nào đó vào lòng, thật lâu sau Mộc Bác cũng không thể bình ổn cảm xúc trong lòng.

Thương Triệt ôm lại Mộc Bác, cậu cũng không cảm thấy mình làm chuyện gì khó lường. Dù sao cả đời này của cậu chỉ vướng bận Mộc Bác, nếu không có Mộc Bác, thật sự không biết sống còn có ý nghĩa gì?!

Ôm ấp anh trai thật lớn, thật ấm áp. Nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, Thương Triệt từ từ nhắm mắt lại. Cậu không bài xích loại thân mật này, thậm chí cảm thấy khó có được. “Nếu anh không để ý, tiểu Dịch sẽ giống như người yêu sống cùng anh.”

Mộc Bác càng siết chặt vòng tay, thấp giọng nói: “Được, anh chờ tiểu Dịch.”

Bất kể bao lâu cũng chờ!

Cảm động qua đi, Thương Triệt lại nắm giữ quyền phát ngôn của mình. “Vừa rồi là anh cố ý muốn em nhìn ký ức Âu Dương Tâm Lôi? Có phải rất vui vẻ khi biết Mộc Dịch trước kia thích anh?”

“…” Mộc Bác sờ sờ mũi.”Làm gì có chuyện đó, tiểu Dịch nghĩ nhiều rồi.” Em trai trở nên thông minh thật không dễ lừa, Mộc Bác cảm thấy áp lực thật lớn.

“Là anh không vui hay tiểu Dịch trước kia không thích anh?” Thương Triệt mới không buông tha dễ dàng như vậy. “Anh thích tiểu Dịch trước kia hay thích tiểu Dịch hiện tại?” Đây mới là câu trả lời Thương Triệt muốn biết. Bởi vì để ý, cậu nhịn không được muốn so sánh với Mộc Dịch trước kia, xem trong lòng Mộc Bác ai nặng hơn.

Mộc Bác liền đoán được tiểu Dịch sẽ hỏi vấn đề này, hơn nữa hắn còn phải trả lời cho thật tốt.

“Chỉ cần là tiểu Dịch anh đều thích.” Mộc Bác nghiêm trang chững chạc trả lời.

Thương Triệt trào phúng nhìn Mộc Bác. “Vậy sao trước kia anh không thổ lộ với Mộc Dịch? Dù sao cậu ta cũng thích anh! Nếu thổ lộ, nói không chừng hai người đã sớm ở bên nhau.” Làm gì còn có chỗ cho Thương Triệt xuyên qua.

Vào giờ khắc này, Thương Triệt không hề ý thức được trong giọng nói mình nồng nặc mùi chua.

Mộc Bác bị Thương Triệt làm cho dở khóc dở cười: “Tiểu Dịch ngốc, em nói bậy bạ gì đó. Tuy cũng là tiểu Dịch, nhưng anh chỉ xem tiểu Dịch trước mạt thế như em trai bảo bối, không có ý tưởng dư thừa. Còn sau mạt thế, tính tình em thay đổi thật lớn, tương đương với một lần sống lại. Có thể nói em vẫn là em, hoặc em đã không phải là em. Anh thích chính là Mộc Dịch hiện tại, là người gần gũi anh, là người luôn chiếm phòng anh.”

Mộc Bác phân biệt rất rõ ràng hai loại tình cảm trước sau.

Nghe Mộc Bác nói xong Thương Triệt nhịn không được cong cong khóe môi. Chỉ cần mình không phải vật thay thế là được rồi.

“Vậy…tiểu Dịch có hài lòng câu trả lời của anh không?” Thấy nét mặt Thương Triệt dịu lại, Mộc Bác biết mình lần này có thể qua cửa. Yên tâm nhưng đồng thời cũng nhịn không được bắt đầu chế nhạo.

Thương Triệt đỏ mặt, có chút chán nản tại sao mình lại như con gái xoắn xuýt như vậy. Gương mặt ra vẻ trấn định nói: “Tạm xem như qua cửa.”

Mộc Bác buồn cười.

Thương Triệt lập tức cảm thấy mặt mũi mất hết, lớn tiếng nói: “Anh, em còn đang giận đó!”

“Ha ha…” Mộc Bác nhịn không được cười ra tiếng: “Tiểu Dịch, em thật là đáng yêu.”

Thương Triệt “…”

Ánh mắt đó của anh là sao?

Vừa nói vừa cười, bầu không khí kỳ quái giữa hai người cũng biến mất. Người xung quanh bọn họ nháy mắt cảm thấy thế giới vận động bình thường trở lại, nhịn không được nói thầm: “Hoá ra giải sầu rất có lợi nha, ra ngoài một chuyến hai vị đều vui vẻ.”

Chỉ có Dạ Húc ánh mắt u sầu hơn, nhìn bộ dáng hai người hẳn là đã nói rõ. Bạn tốt cũng không phải dáng điệu bị đả kích. Chẳng lẽ tiểu Dịch đồng ý?

Dạ Húc kinh hãi, nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác bỏ xuống một tảng đá là thế nào?

Mông Á mặt không đổi sắc liếc nhìn Dạ Húc biểu diễn thay đổi sắc mặt. Trong lòng oán thầm, người thông minh đều nhìn ra được vấn đề, ngươi cân nhắc vớ vẩn cái gì? Hay ngươi có thể quản chuyện hai người kia?

Thấy Mông Á dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, lông tơ Dạ Húc dựng đứng lên hết. Tên nhóc này có bệnh hả? Luôn gây khó dễ cho hắn!

Tiêu Vũ đi đến cắt đứt Dạ Húc nghĩ lung tung.

“Mộc thiếu, vừa rồi có người nói đây là Âu Dương tiểu thư đưa cho ngài.”

Tiêu Vũ đưa sợi dây chuyền qua, Mộc Bác sắc mặt tối sầm, đang muốn cự tuyệt Thương Triệt lại ‘A’ một tiếng thuận tay nhận lấy.monganhlau.wordpress.com

“Sao vậy tiểu Dịch?” Đừng nói Âu Dương kia lại muốn hại tiểu Dịch?

Thương Triệt để hạt châu trong lòng bàn tay nhìn nhìn, có chút kỳ quái nói: “Mặt trời mọc hướng tây?”

Âu Dương Tâm Lôi thế mà tặng bọn họ một món quà lớn như vậy?

Mọi người im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.