Câu Chuyện Của Phúc Hắc Trung Khuyển Công Và Ngạo Kiều Nữ Vương Thụ

Chương 50




“Anh tôi từng nói qua, người lợi hại đều xem trọng thực lực, chỉ dựa vào mồm mép không làm được gì. Tôi không biết tôi lợi hại hay không, nhưng tôi, anh tôi, Dạ Húc, khi đối kháng thây ma năng lực chúng tôi đều trên chúng nó. Nếu anh muốn so sánh tôi với chúng nó, tôi rất thẳng thắng nói cho anh biết, tôi lợi hại hơn chúng nó. Bằng không tôi đã không có cơ hội ngồi đây nghe Cố thiếu kể chuyện xưa.”

Thanh âm Thương Triệt rất thanh thúy, khiến người nghe không chán ghét, nhưng hàm nghĩa trong lời nói của cậu làm mọi người nghe xong mặt đều vặn vẹo. Thương thiếu là đang ngầm trào phúng Cố thiếu sao?

Thương Triệt dường như vẫn chưa hài lòng nói tiếp

“Đương nhiên, thực lực cũng không phải là quan trọng nhất. Mỗi thời kì đều có đặc tính riêng, không phải trước mạt thế các phương tiện truyền thông hay thích đưa các loại tin phú nhị đại nhị đại huy hoàng sao? Bọn họ cũng không có sức mạnh gì, chỉ tốt số hơn người ta ở chỗ sinh ra trong gia đình giàu có. Đó là vốn kiêu ngạo của bọn họ. Sau mạt thế, cũng có thể dựa vào tổ tiên sống tốt. Tôi đã thấy qua trường hợp như vậy, không dị năng, đầu lại không thông minh, cũng không làm ra cống hiến cho căn cứ, nhưng cô ta có người cha tốt. Vì thế cô ta còn có thể ở trong căn cứ diễu võ dương oai, ở mặt ngoài, người khác cũng rất tôn kính cô ta.”

Thương Triệt còn bồi thêm một câu: “Đương nhiên, người khác tôn kính Cố thiếu ngài nhất định không có ý này.”

“Phụt.”

Thương Triệt bổ sung câu kia làm không ít người cười ra tiếng, sau đó ý thức được trường hợp bất thường kiềm chế lại, chỉ có Dạ Húc rất không nể tình tiếp tục cười ha ha.  monganhlau.wordpress.com



Mộc Bác lắc đầu, nhưng sủng nịch trong mắt ai cũng nhìn ra được. Hàng này căn bản sẽ không cảm thấy lời nói Thương Triệt không bình thường.

Cố Tây Minh kéo kéo khóe miệng, rất có phong độ cười nói: “Thương thiếu thật hài hước.”

Thương Triệt bĩu môi, cuối cùng không nói gì thêm. Nói chuyện với người da mặt dày, chịu thiệt vẫn là mình.

Thấy Thương Triệt ngưng chiến, Cố Tây Minh cũng không thể tiếp tục đi tìm ngược. Bởi vậy cười nói: “Được rồi, kế tiếp chúng ta thảo luận vấn đề hợp tác.”

Kế tiếp là vấn đề ai xuất lương thực, ai xuất lực xuất lực, và xuất bao nhiêu? Thương Triệt không có hứng thú, dù sao có anh trai và Dạ Húc ở đây sẽ không để thành phố B chịu thiệt.

Hai mắt tha hồ nhìn xung quanh, Thương Triệt đột nhiên đối diện tầm mắt Dương Thanh, người sau cười nhạt với cậu, tươi cười có vẻ hết sức nghiền ngẫm.

Thương Triệt tập trung nhìn lại, chỉ thấy đối phương cười thân thiện, giống như trước đó là ảo giác của cậu.

Đáng tiếc, Thương Triệt không phải người bình thường, cậu tin tưởng cảm giác của mình.

Dương Thanh hẳn là quá ra vẻ đi, hoặc là hắn chưa từng nghĩ đến, ở tinh cầu lạc hậu này cũng có người có thể nhìn thấu hắn.

Thương Triệt phóng tinh thần lực ra dò xét liền phát hiện chỗ kỳ lạ Dương Thanh. Dị năng của hắn cao hơn Cố Tây Minh rất nhiều, người như vậy sẽ cam tâm nghe theo Cố Tây Minh?

Có lẽ là ngược lại, rất nhiều thời điểm Cố Tây Minh đều phải nghe đề nghị Dương Thanh, giữa hai người chỉ đơn giản quan hệ lợi ích?

Không Không ngầm dò xét một lần, trong đầu Thương Triệt hưởng ứng — Chủ nhân, số liệu thân thể Dương Thanh cũng giống mấy người cuồng hóa kia, chỉ có tinh thần lực bất đồng. Không Không dám khẳng định, Dương Thanh không phải người địa cầu.

Dương Thanh kiêu ngạo nhưng không ngốc, hơn nữa năng lực không thấp, bên cạnh vừa có biến hóa liền cảm ứng được, tập trung nhìn bốn phía, lại không phát hiện khác thường bèn dời đường nhìn sang Thương Triệt, Thương Triệt hồi lại một cái cười lạnh, sau đó nhìn chỗ khác.

Dương Thanh có chút nghi hoặc, có phải vừa rồi Thương Triệt thăm dò hắn không?

Nhưng lấy quan sát của hắn, thực lực Thương Triệt mặc dù mạnh hơn Mộc Bác và Dạ Húc, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn lý giải. Cậu ta hẳn là không có thực lực thăm dò mình đi?

Nếu Dương Thanh biết thanh niên tóc đỏ cũng chỉ có thể đánh ngang tay Thương Triệt hắn sẽ không tự tin như vậy.

Bởi vậy đủ thấy, Dương Thanh vẫn chưa kịp trao đổi tin tức với cấp trên, hoặc là cấp trên biết Thương Triệt nhưng cũng không coi trọng.

Suy cho cùng, con kiến có nhỏ mấy cũng có kiến chúa, không phải sao? Nhưng ngươi có từng thấy ai thật sự đặt kiến chúa vào mắt không?



Tuy thanh niên tóc đỏ kinh ngạc năng lực Thương Triệt, nhưng cũng không hoàn toàn để trong lòng, lúc nhàm chán có thể coi như một loại giải trí. Bởi vậy, khi cấp dưới báo cáo cho Đại lão bản, phải tận lực nói cho rõ ràng.

“Thương Triệt?” Người đàn ông ẩn trong bóng tối như cũ, tay bưng rượu đỏ, không chút để ý hỏi.

“Vâng, Tướng quân. Với tình huống trước mắt, bên phía nhân loại chỉ có Thương Triệt này tương đối lợi hại, tất cả những người còn lại, không ai có thể chịu nổi một kích.”

“Đừng nóng vội, đùa chết liền không có lợi. Ngươi nói bọn họ hiện đang hợp lực đối kháng?”

“Vâng! Dương Thanh truyền đến tin tức, lãnh đạo tất cả các căn cứ đều đang ở thành phố H. Nghe nói đề cử Cố Tây Minh lãnh đạo liên hợp, hiện đang sắp sếp nhân lực. Nếu bây giờ chúng ta ra tay sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán.”

“Vậy không vui.” Người đàn ông xoay ly rượu trong tay. “Cứ để những con kiến đó tự lăn qua lăn lại, chờ lúc bọn chúng tràn đầy tự tin, lại phát hiện tất cả giãy dụa đều là phí công, bọn họ thậm chí nghĩ mình là con khỉ không thoát khỏi bàn tay Như Lai. Loại cảm giác hy vọng rồi lại tuyệt vọng này mới là tốt nhất.”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu. Vậy Tướng quân, chuyện Thương Triệt có cần nói cho Dương Thanh biết không?”

“Nếu hắn ngay cả một tên văn minh cấp thấp cũng không giải quyết được ta còn giữ lại làm gì? Chúng ta không thiếu người có năng lực.”

“Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.”

“Được rồi, đi xuống đi, không có việc gì thì thả một số người cuồng hóa ra ngoài, để bọn nhà quê được thêm kiến thức. Thây ma tính cái gì, đừng đến lúc đó liền bị dọa.”  monganhlau.wordpress.com



Thanh niên tóc đỏ gật đầu, khom người lui ra.

Nếu muốn thả người cuồng hóa ra ngoài, như vậy công kích thành phố B trước đi. Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Thương Triệt có thể cảm ứng được căn cứ nguy hiểm, bay về cứu kịp lúc hay không.

Khó được người mình xem trọng, hy vọng đừng làm cho mình thất vọng a.



Phòng vệ căn cứ thành phố B lúc trước đều do Mộc Bác và Dạ Húc phụ trách. Trên trình độ nhất định rất khoa học và hợp lý, nhưng điều kiện tiên quyết là, địch không thể quá mạnh.

Thời điểm người canh gác trên tường thành nhìn thấy một sóng thây ma kéo tới, tóc gáy đều dựng thẳng lên. Dị năng giả xuất sắc trong căn cứ đều đi thành phố H, thế này thì làm sao bọn họ có thể ngăn sóng thây ma?

Tiếng còi báo hiệu tình huống khẩn cấp và tiếng súng các loại vang lên, binh sĩ đứng trên thành chết lặng nã đạn. Song, một con rồi lại một con xuyên qua lửa đạn, từng bước từng bước ép sát.

Dị năng giả liều mạng phóng dị năng công kích thây ma nhưng kẻ địch rất rất nhiều, nhìn đàn thây ma lũ lượt kéo đến, mọi người dần dần dâng lên tuyệt vọng.

Mộc Phong biết được tin tức vội vã chạy đi tìm Thẩm Thế Minh bàn bạc biện pháp đối phó.

“Hiện giờ bọn nhỏ vắng mặt, dị năng giả trong căn cứ không có người đứng đầu, giờ phải như thế nào cho phải.” Thẩm Thế Minh rất lo lắng, những người ngoài đó không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.

“Căn cứ hiện tại ra không được, tình huống chúng ta bọn nhỏ không thể nào biết được. Bây giờ chúng ta chỉ có thể tự lo, hai đống xương già chúng ta ngược lại không có gì, nhưng không thể để bọn nhỏ trở về ngay cả chỗ cư trú cũng không có.”

Mộc Phong thản nhiên nói, ông không quan tâm sinh tử bản thân, nhưng thành phố B là căn cơ Mộc gia, cũng là nơi nương thân nhóm Mộc Bác và Thương Triệt. Ông phải cố gắng hết sức bảo vệ nó.

Thẩm Thế Minh trong lòng rầu rĩ, vào giờ khắc này, ông và Mộc Phong đặc biệt cùng chung ý tưởng.

Hai người đạt ăn ý, địch ý vô hình trước đó dường như biến mất, hai người hiện giờ chỉ nghĩ làm thế nào bảo vệ chỗ này.

Quyền lực trong căn cứ rối ren phức tạp, cường địch tấn công, căn cứ lại không có thực lực mạnh mẽ nào giúp đỡ. Một ít gia tộc bắt đầu dao động, vắt hết óc suy nghĩ nên làm như thế nào thoát khỏi kiếp nạn này. Ý kiến vứt bỏ căn cứ càng ngày càng cao, thậm chí không ít dị năng giả thời điểm kháng địch cũng không quá tận tâm, bảo lưu thực lực chuẩn bị lúc rút lui chạy trốn.

Sự việc chuyển biến càng lúc càng xấu như thế, sốt ruột nhất chính là Mộc Phong và Thẩm Thế Minh.

“Nếu chuyện đã phát triển đến nước này, chúng ta đi trấn an mọi người đi.” Mộc Phong đập bàn quyết định, Thẩm Thế Minh hiểu ý đối phương, cười nói: “Sống hơn nửa đời người, cái gì chưa thấy qua, cái gì chưa hưởng thụ qua? Cho dù hôm nay kết thúc cũng đáng.”

Hai vị lão nhân, vào giờ khắc này hiển hiện ra chính là khí phách và quyết đoán.

Khi Mộc Phong và Thẩm Thế Minh cùng xuất hiện trên tường thành, bất kể là người bình thường hay dị năng giả đang chống cự phía trước đều kinh ngạc không thôi.

Mộc Phong tiếp nhận loa, cất cao giọng nói: “Các đồng chí, hiện giờ căn cứ chúng ta đang đứng trước tồn vong, tôi biết có không ít người đồn đãi lãnh đạo căn cứ muốn vứt bỏ mọi người chạy trốn. Lúc này đây, tôi và Thẩm thượng tướng đứng trước mặt mọi người, cùng mọi người kháng địch. Xin các đồng chí yên tâm, căn cứ là nơi chúng ta sinh tồn, là nhà của chúng ta, là nơi cuối cùng của chúng ta tại mạt thế này. Nếu từ bỏ nó, chúng ta còn có thể đi đâu? Phía sau mọi người còn có cha mẹ, anh chị em, vợ con và bạn bè thân thích của mọi người. Tôi và bọn họ sẽ cùng sống cùng chết với mọi người, tiếp thêm sức mạnh cho mọi người. Chúng ta hãy đánh một trận thật đẹp, để thây ma ngã dưới sức mạnh đồng tâm hiệp lực của chúng ta.”

Mộc Phong vốn là gia chủ gia tộc quân sự, các hạng mục quân sự cũng không kém. Khích lệ xong liền đoạt đại bác bên cạnh, hướng về thây ma khai hỏa.

Mông Á một mực yên lặng đi theo bảo vệ Mộc Phong, cố gắng sử dụng tinh thần liên lạc với Thương Triệt. Nhưng đáng tiếc, năng lực nó thật sự quá thấp, không có cách nào báo tin cho Thương Triệt.

Nhìn mọi người dâng trào sĩ khí như tiêm máu gà, trong lúc ra tay, Mông Á thầm nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Đối phương rõ ràng đang kéo dài thời gian, thây ma điều động cấp bậc không cao lắm. Hơn nữa, lúc nào nó cũng cảm thấy mục đích của đối phương không chỉ là thành phố B. Loại cảm giác bị người chơi đùa này, tuyệt không dễ chịu.  monganhlau.wordpress.com



Kỳ thật trực giác Mông Á rất chuẩn, sóng thây ma tấn công lần này không phải nhằm vào thành phố B, thanh niên tóc đỏ nhìn mọi người cố gắng chống cự, lắc lắc đầu: “Thương Triệt, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày, nếu trong vòng hai ngày ngươi không thể chạy về căn cứ, ta sẽ chân chính phát động tấn công. Đương nhiên, nếu ngươi nhanh chóng trở về chúng ta sẽ chơi thật vui.” Tinh cầu này rất nhàm chán, trước mắt hắn chỉ tò mò với Thương Triệt. (người ta nói ko sai, tò mò hại chết con mèo, lần này chết con mèo lông đỏ)(Dung:thế mà có nhìu con bjk sợ nhơn vẫn cứ bu như ruồi vì cái lợi đấy thui nàng à)

Lời nói của hắn hiển nhiên không được đáp lại, mà xa xa, tấn công vẫn còn tiếp tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.