Câu Chuyện Của Phúc Hắc Trung Khuyển Công Và Ngạo Kiều Nữ Vương Thụ

Chương 27




Trong sương mù dày đặc, đột nhiên lóe lên vô số đạo kiếm quang.

Trần Trường Sinh nhìn sương mù che phủ khắp nơi, đầu gối trái hơi cong, tay phải nắm lấy chuôi kiếm ở bờ thắt lưng, giống như một khắc sau sẽ xuất kiếm.

Trên thực tế, đã có vô số thanh kiếm từ hổ khẩu, từ trong quần áo của hắn lao ra, hướng bốn phương tám hướng chém xuống. Kiếm ý cực kỳ sắc bén tràn ngập trong thiên địa, đình viện đã tàn phá trong nháy mắt bị cắt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, vô luận là đá dưới đáy hồ hay cây trong rừng tuyết, nhưng sương mù dày đặc khắp nơi không ảnh hưởng gì, màu sắc sương mù chẳng biết lúc nào trở nên dị thường thâm trầm, một mảnh đen nhánh, giống như bóng đêm, vô cùng nồng nặc, vô cùng chân thật, tựa như nước bùn sền sệt.

Kiếm ý sắc bén cường đại đến cỡ nào, rơi vào trong sương mù dày đặc màu đen, lại tựa như lá khô rơi xuống nước bùn, xoay tròn, giãy dụa, sau đó biến mất.

Phiến sương mù dày đặc màu đen này đã không còn là hơi nước thuần túy, mà đã lây nhiễm ma ý thuần túy nhất.

Sáng loáng một tiếng, Trần Trường Sinh rút đoản kiếm ra.

Thân Vô Cấu kiếm sáng ngời, không để tâm tới ma ý ô uế đáng sợ, cuối cùng đem ma vụ chém ra một vết rách.

Sương mù dày đặc màu đen điên cuồng tuôn ra, nhất là vết rách bị Vô Cấu kiếm chém ra, giống như có vô số bùn nhão theo vết rách tuôn trào.

Trong hắc vụ cuồn cuộn, một cánh tay từ bên trong đưa ra ngoài, nắm một món vũ khí trông như hòn đá , nếu như cẩn thận quan sát, trông lại giống một tấm bia gãy.

So với món vũ khí tựa như tấm bia này, bản thân cánh tay kia càng thêm đáng sợ.

—— cho dù là không gian xé rách cùng với kiếm ý cường đại chí cực của Trần Trường Sinh, đều không thể làm cho cánh tay kia rung động chút nào.

Hắc vụ càng thêm cuồng bạo tràn ra, đạo ma ảnh khổng lồ như ngọn núi kia rốt cục xuất hiện trong tầm mắt của Trần Trường Sinh.

Gió rét gào thét thổi phất động râu tóc của vị đại nhân vật Ma tộc này, nhưng không làm lay động hai cái ma giác, cũng không lay động nổi thân thể của hắn.

Bia gãy từ trên trời đập xuống.

Trần Trường Sinh tựa như thấy được một ngọn núi lớn sụp đổ đang ập tới đây.

Một đạo cuồng bạo khí tức khó có thể hình dung không có chút nào sai lệch đập về phía một tấc giữa mi tâm của hắn.

Lực lượng bá đạo vô hạn lại tập trung vào một điểm nhỏ bé nhất, đủ để biểu hiện thực lực cường đại khó có thể kháng cự của Hải Địch.

Hơn một năm trước ở chiến trường trên cánh đồng tuyết, Trần Trường Sinh đã từng trải nghiệm loại cảm giác gần như hít thở không thông này.

Cho dù hắn có nghìn đạo kiếm ý, vạn loại thủ đoạn, cũng không cách nào đền bù chênh lệch không thể vượt qua giữa song phương.

Không có chút bất ngờ, vẫn tựa như quá khứ, ánh mắt của hắn vẫn sáng ngời mà trong suốt, không có sợ hãi, cổ tay khẽ lật lên, đoản kiếm đưa ngang tới lông mày.

Hắn đang chuẩn bị dùng kiếm thứ ba mà Tô Ly truyền thụ.

Bổn Kiếm.

Hắn biết một kiếm này có thể ngăn cản được Hải Địch, nhưng mình cũng sẽ bị thương nặng.

Trên chiến trường, kết cục này đã được chứng minh, nhưng hắn vẫn lựa chọn như vậy.

Nhìn qua, lựa chọn này quả thật ngu ngốc, tựa như tên của một kiếm này.

Nhưng trừ một kiếm này ra, hắn không có khác biện pháp gì khác để ngăn trở một kích toàn lực của Hải Địch.

Đúng vậy, hắn không thể tránh, không thể lui, nhất định phải cứng rắn đón đỡ Hải Địch, tựa như ban đầu ở trên chiến trường.

Bởi vì phía sau hắn lúc ấy có trăm tên binh lính Nhân tộc bình thường, hiện tại phía sau hắn có những người bình thường bị thương không thể rời đi.

Nhưng tối nay hắn không chiến đấu một mình.

Từ năm ngoái sau khi mình bị trọng thương, tiểu cô nương kia chưa bao giờ cho phép hắn rời khỏi tầm mắt của nàng.

Trong sương mù dày đặc màu đen bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang ảnh càng thêm tăm tối, đó là dấu vết mà nàng lưu lại khi lướt đi cực nhanh trong không gian.

Ở thời điểm Trần Trường Sinh đem đoản kiếm đưa ngang trước mắt, hắc y thiếu nữ đã xuất hiện trước người của hắn, giơ hai tay lên phá sương mù đón đỡ bia gãy.

So với thân ảnh như ngọn núi lớn của Hải Địch, nàng trông cực kỳ bé nhỏ.

So với hắc thạch hình dáng như bia gãy này, đôi tay trắng noãn của nàng cực độ đáng thương, yếu ớt đến mức làm người ta cảm giác chỉ một khắc sau sẽ vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng nàng vẫn giơ hai tay nghênh đón, tư thế có chút kỳ quái, không giống như đang chiến đấu, mà giống như đang tặng hoa.

Sau một khắc, trong hai tay của nàng thật sự xuất hiện một chậu hoa.

Nhưng trong chậu không có hoa, chỉ có một cây thanh diệp, hơn nữa chỉ còn lại hai mảnh lá cây, nhìn có chút thê lương.

Bia gãy cùng thanh diệp gặp nhau trên không trung?

...

...

Không có âm thanh vang lên, so với bốn phía sương mù dày đặc bị đè ép tạo thành tiếng rít, trên cầu gãy an tĩnh đến mức quỷ dị.

Đó là bởi vì hai đạo lực lượng vô cùng kinh khủng cường đại, đem sự vật bốn phía xé rách, tần số chấn động đã vượt ra khỏi phạm trù sinh vật bình thường có thể nghe được.

Bùn đất cuối cùng còn sót lại chút nước, cũng bị hai đạo lực lượng cường đại đẩy ra ngoài, sau đó lại lần nữa bốc hơi lên.

Ngay sau đó liền bị hàn khí mà hắc y thiếu nữ tỏa ra làm ngưng tụ lại.

Sương mù mỏng dần, vô luận ẩm thấp hay là ma ý, cũng bị ngưng tụ thành nước, chưa kịp biến thành mưa, đã kết thành băng châu.

Vô số viên băng châu trong suốt chiếu rọi tinh quang từ bầu trời đêm rơi xuống, tựa như vô số viên dạ minh châu, đem nơi đây chiếu rọi vô cùng xinh đẹp.

Xinh đẹp tựa như không phải là nhân gian.

Tựa như vô số đêm dưới đáy Bắc Tân kiều.

Đứng trước đầy trời băng châu, thân ảnh hắc y thiếu nữ vẫn rất bé nhỏ.

Nhưng nàng lúc này đã không còn chút cảm giác mảnh mai, mà vô cùng cường đại.

Một tiếng cười ý tứ hàm xúc khó hiểu từ trong miệng Hải Địch vang lên.

Sương mù đột nhiên lần nữa nồng nặc , ma khí kinh khủng chí cực, như hồng thủy ngập trời hướng nàng nhào tới.

Đáy hồ khô cạn nứt thành vô số dấu vết khắc sâu, áo đen của nàng vũ điệu , xuất hiện mấy vết rách, tóc đen của nàng vũ điệu , vô số sợi đứt ra, khóa sắt trên mắt cá chân nàng cũng đang không ngừng vũ điệu, như con rắn đang thừa nhận vô tận thống khổ trong ngọn lửa.

Rất rõ ràng, nàng không thể hoàn toàn bài trừ cấm chế, cho dù cầm Ly cung trọng bảo trong tay, vẫn không phải là đối thủ của vị đại nhân vật Ma tộc này.

Nhưng trên gương mặt như băng tuyết trong trẻo lạnh lùng của nàng, vẫn không thấy chút khiếp sợ nào, càng không có ý nghĩ trốn tránh.

Nàng ngửa đầu, tựa như một tiểu cô nương cực kỳ mạnh mẽ.

Cũng như một vị Long tộc cao ngạo.

...

...

Mọi thứ phát sinh trong thời gian cực ngắn.

Trần Trường Sinh còn chưa thu kiếm, nhưng cũng không kịp đi trợ giúp nàng.

Cùng với tiếng đá lăn xuống, tiếng sấm xé trời, mấy đạo bóng đen cao lớn như đài cao, đã đi tới ngoài tuyết cốc.

Đây là các cường giả Ma tộc đi theo Hải Địch.

Trần Trường Sinh đột nhiên biến mất .

Trên đáy hồ cứng rắn khô ráo mà hiện đầy vết rách, bỗng nhiên xuất hiện mấy chục dấu chân nhàn nhạt.

Nếu có người lúc này đang ngắm tinh thần trên bầu trời đêm, có lẽ có thể nhìn ra vị trí dấu chân cùng tinh tú trên trời, có liên lạc bí ẩn nào đó.

Đây chính là Da Thức bộ năm đó hắn từ Đạo Tàng tìm hiểu được, thông qua nghiên cứu mấy năm gần đây, nhất là dần dần tiêu hóa bi văn thiên thư bia, đã không còn như năm đó.

Trong thời gian ngắn, hắn đã rời khỏi cầu gãy, đi tới ngoài tuyết cốc, mang đến vô số mưa gió, đem toàn bộ mấy tên cường giả Ma tộc bao phủ bên trong.

Gió cùng mưa, đều là kiếm.

Khắp nơi đều là kiếm.

"Cổ luân mộc!"

Hải Địch bỗng nhiên lớn tiếng quát, trong thanh âm có ẩn giấu kinh ý khó lòng kìm nén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.