Câu Chuyện Của Cá Và Nước

Chương 18: Giam cầm




Editor: heisall

Thiệu Thiến vừa nghe đã khóc nức nở: "Giang Dĩ Mạch, cô muốn đuổi tận giết sạch sao? Nếu không phải do Thiệu Thiến tôi khổ cực quản lý, cô cho rằng tập đoàn Giang Thị vẫn còn tồn tại đến bây giờ sao? Sợ là đã sớm phá sản, cũng không tới phiên cô được gả đi làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ đâu!"

"Vậy là tôi còn phải cảm ơn bà sao?" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng mỉa mai: "Cảm ơn bà đã sinh ra đứa con gái hoang đi cướp vị hôn phu của tôi, còn làm cho lớn bụng. . . . . ."

“Chát” một tiếng, lời Giang Dĩ Mạch còn chưa nói hết đã bị đánh một bạt tai.

Toàn thân Giang Mỹ Kỳ run lẩy bẩy nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng, tràn đầy khổ sở: "Chị, sao chị cứ thích nhục nhã tôi ở trước mặt mọi người như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn, chị luôn mắng tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi muốn như vậy sao?"

"Tôi và Hạo Thiên là thật tâm yêu nhau, là chị cướp đi Hạo Thiên, cũng có thể coi là do chị không chiếm được lòng của Hạo Thiên, nên liền đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu tôi, như vậy là công bằng đối với tôi sao?"

Giang Dĩ Mạch vốn cũng đang tức giận đối với Giang Mỹ Kỳ, làm sao lại chịu để Giang Mỹ Kỳ ngang nhiên đánh mình một bạt tai như vậy được?

Từ nhỏ đến lớn, cô không bao giờ để mình chịu thiệt thòi vì Giang Mỹ Kỳ, nếu bị đánh thì phải đánh trả lại, mặc dù mỗi lần như vậy, cuối cùng đều bị Giang Gia Kiệt đánh rất thảm. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

Cô tức giận dơ tay lên, dùng sức tát mạnh một cái, Giang Gia Kiệt đang muốn tiến lên ngăn cản, thì bị Thiệu Thiến âm thầm kéo lại.

Tiếng một bạt tai vang lên rất khác thường, chỉ nghe thôi cũng sẽ cảm thấy rất đau.

"Cô bớt nói nhảm đi, khi hôn sự giữa tôi và Đường Hạo Thiên được định đoạt, cô còn chưa vào nhà họ Giang đó!"

Giành vị hôn phu của mình, mình còn phải thay cô ta chùi đít.

Ngày kết hôn đó còn chạy tới trước mặt mình diễu võ dương oai, chửi rủa nhục nhã.

Bây giờ còn dám động thủ đánh mình?

Giang Dĩ Mạch nhập hết một bụng tức giận vào trong cái tát này, Giang Mỹ Kỳ bị đánh ngã trên mặt đất, bụng hơi gồ lên đụng vào góc của cái bàn thấp, chậm rãi lấy tay che bụng ngồi sững trên đất, gương mặt khổ sở: "Đau. . . . . . Đau quá. . . . . . Con của tôi. . . . . ."

Mặt Thiệu Thiến kinh ngạc và hoảng hốt, vội vàng chạy qua: "Kỳ Kỳ, con làm sao vậy?"

"Mẹ, bụng của con đau quá. . . . . ."

*

Tại bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ tiếc nuối nói: "Đứa bé không giữ được, người mẹ không có việc gì, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt lên."

Thiệu Thiến vừa nghe, liền té xỉu ở trong ngực của Giang Triển Bằng.

"Cha, con đỡ mẹ đi nghỉ trước." Giang Gia Kiệt lập tức đỡ Thiệu Thiến từ trong ngực của cha mình rời đi.

Ở bên cạnh, sắc mặt của Giang Dĩ Mạch có một chút băn khoăn không yên, cô không phải cố ý muốn đánh cô ta đến sinh non .

Chỉ là do quá tức giận, hận thù quá nặng.

Mẹ bị họ Thiệu kia làm hại, chết không rõ nguyên nhân, con gái bà ta lại giành vị hôn phu của mình, mình còn phải thay cô ta dọn dẹp cục diện rối rắm.

Cuối cùng, còn muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên trên đầu mình, còn ra tay đánh mình.

Vì thế cô rất tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, hai người gây gổ thường đánh nhau như vậy.

Nhưng Giang Mỹ Kỳ không có lần nào lại mảnh mai yếu đuối như hôm nay, chỉ bị đánh một cái tát mà đã sinh non.

Nguyên nhân là bởi vì đang mang thai sao?

Trong lòng Giang Dĩ Mạch dù sao cũng cảm thấy hơi hối hận, tính khí quá nóng nảy, không khống chế được sức lực.

Một đôi tay thon dài có lực nhè nhẹ đặt lên hai vai của cô, giống như mang theo ma lực trấn an lòng người, nhẹ nhàng ôm cô vào trong một vòm ngực vững chãi ấm áp.

Lúc này Đường Hạo Thiên vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện: "Đã xảy ra chuyện gì? Kỳ Kỳ đâu?"

Vẻ mặt Giang Triển Bằng đau xót đứng ở ngoài phòng bệnh, đều là con gái của mình, làm ra chuyện như ngày hôm nay, cho dù đứa con gái nào bị tổn thương, thì trong lòng người làm cha như ông đều sẽ không dễ chịu.

"Bác trai, Kỳ Kỳ đâu?" Đường Hạo Thiên lo lắng hỏi.

Đang đỡ Thiệu Thiến đi đến phòng bệnh nghỉ ngơi, Giang Gia Kiệt thuận miệng nói: "Chị của tôi bị Giang Dĩ Mạch đánh sảy thai, bây giờ đang ở bên trong, mẹ tôi cũng ngất rồi."

Đường Hạo Thiên đột nhiên nghiêng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Giang Dĩ Mạch, giống như nhìn kẻ thù giết cha, hận không thể cầm dao đâm chết cô cho rồi, báo thù cho đứa bé đã chết của mình.

Giang Gia Kiệt vừa mới đỡ Thiệu Thiến vào phòng bệnh nghỉ ngơi, thì Thiệu Thiến liền tỉnh lại.

"Mẹ, mẹ đừng làm con sợ có được không?" Vẻ mặt của Giang Gia Kiệt cũng không có nhiều kinh sợ lắm, chỉ là làm dáng một chút thôi, cùng diễn trò với mẹ của mình.

Khi Giang Dĩ Mạch đánh một bạt tai đó, mẹ cậu ta lại âm thầm kéo cậu ta, là cậu ta đã biết có mờ ám trong đó.

Chị mình lại không mang thai, thì lấy đâu mà sinh non chứ?

"Lần này con nhỏ Giang Dĩ Mạch kia chắc chắn sẽ rất thảm hại, anh Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!" Giang Gia Kiệt hả hê nói.

Thiệu Thiến thúc giục: "Con đi xem thế nào, thuận tiện nói thêm vào một chút, sau đó trở lại nói cho mẹ biết tình hình."

"Mẹ, mẹ muốn biết sao còn giả bộ bất tỉnh làm gì?"

"Mẹ không giả bộ bất tỉnh, sao có thể lừa gạt Giang Dĩ Mạch và cha con chứ? Nhanh đi đi!"

Giang Gia Kiệt bất đắc dĩ đi ra ngoài, mới vừa đi tới phòng bệnh bên cạnh, đã nghe thấy tiếng khiển trách khổ sở của Đường Hạo Thiên.

". . . . . . Giang Dĩ Mạch, cô trả đứa bé của tôi lại cho tôi. . . . . ." Đường Hạo Thiên mất khống chế đưa tay muốn bóp cổ Giang Dĩ Mạch, giống như hoàn toàn quên mất người phụ nữ anh ta yêu mới vừa mất đi đứa bé, vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh.

Mộ ngốc nghếch vội vàng bảo vệ Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, gương mặt trẻ con trở nên nghiêm túc, nói với Đường Hạo Thiên: "Mạch Mạch là chị dâu của anh, anh không thể bất kính với cô ấy."

Đường Hạo Thiên nhìn Mộ ngốc nghếch, chỉ vào Giang Dĩ Mạch đang ở trong ngực anh: "Cô ta hại chết đứa bé của tôi!"

Giang Dĩ Mạch cảm thấy trái tim của mình như bị người ta cầm dao đâm mạnh mấy nhát, máu chảy đầm đìa.

Cô đẩy Mộ ngốc nghếch đang che chở mình ra, nhìn thẳng vào Đường Hạo Thiên, không chịu yếu thế trước mặt anh ta, gằng từng câu từng chữ, cố ý nói: "Đáng đời, đây chính là báo ứng của các người. . . . . ."

Đường Hạo Thiên liền tát lên mặt Giang Dĩ Mạch một cái: "Người phụ nữ độc ác này, sao cô không chết luôn đi. . . . . ."

Lại giơ tay lên muốn đánh xuống, thì một bàn tay to đột nhiên nắm chặt cổ tay của anh ta, dùng sức đẩy anh ta lui về phía sau, Đường Hạo Thiên bất ngờ không kịp chuẩn bị  nên bị đụng mạnh vào trên tường, kinh ngạc và hoảng sợ nhìn vẻ mặt đầy sát khí như muốn bóp chết mình của Mộ ngốc nghếch.

Ai cũng không dám tin tưởng, vào lúc này, người đàn ông có hành động đầy sát ý này lại là kẻ ngốc có trí lực (trí khôn và năng lực) giống như đứa bé ba tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.