Câu Chuyện Bể Bơi

Chương 3: Cuộc thi nấu ăn




Edit + Beta: Dực

Chính vì áy náy với nàng cho nên hắn mới ra tay như vậy với Ngọc Nhi.

Hữu Nhàn cúi đầu, đôi mắt to mông lung phủ một tầng hơi nước mỏng.

“Nhưng mà người khiến ta chịu tủi nhục không phải ai khác mà chính là người. Ngươi trừng phạt người khác như thế, cũng không có nghĩa là người giữ lời.”

Hữu Nhàn buồn bã thấp giọng nói, trong lòng có bao nhiêu là uất ức, cảm xúc hỗn loạn hết cả.

Thuộc Phong vươn tay nâng cằm nàng lên, đôi môi nhếch lên cười một cái.

“Nha đầu ngốc, không phải là bây giờ ta đem chính bản thân mình tặng cho nàng rồi sao, nàng còn tính toán với ta cái gì nữa?”

Bộ dạng hắn nói giống như rất buồn cười, giống như cố ý cúi người xuống ôm lấy nàng.

“Ai muốn ngươi? Ta mới không thích ngươi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn đỏ bừng, sau đó… cố ý lờ đi.

“Thật?”

Hắn nhếch môi, lại cười.

“Thật!”

Nàng chắc chắn nói lại, trong ngực thực sự đã không còn cảm thấy cái gì nữa.

Thuộc Phong quỷ mị hơi nhếch miệng.

“Tiểu yêu tinh, không cần chơi trò trẻ con nữa, mặc đồ vào, chúng ta đi thôi!”

“A —”

Hắn nói, lúc này Hữu Nhàn ý thức được bản thân lúc này đang ở trần, kêu lớn lên.

“Đồ ngốc! Kêu lớn như vậy, định để tiểu tỳ kia phát hiện ra ta hả?”

Thuộc Phong che miệng nàng lại, thành thục lấy cái yếm mặc lên cho nàng.

Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghi ngờ nhìn hắn.

Nhìn hắn thành thục như vậy, hình như là bình thường hắn cũng thường mặc đồ cho nữ nhân.

“Được rồi! Chờ ta một chút là xong rồi!”

Nói xong, Thuộc Phóng xuống giường trước, mặc quần áo vừa nãy mới vứt vung vãi dưới đất thật chỉnh tề, sau đó kéo cánh tay mềm mại của nàng thuận tiện kéo nàng xuống giường.

Hữu Nhàn ngẩng người, rồi lại lắc đầu.

“Không đi! Chúng ta không thể đi!”

Hữu Nhàn lùi lại, cũng thuận tiện rút tay ra khỏi bàn tay to thô của hắn.

Hai người giống như đang kéo co, không ai chịu lùi

“Thuộc Phong ta muốn dẫn nữ nhân của ta rời đi, không đi cũng phải đi!”

Hắn đột nhiên trừng mắt, ngữ điệu mạnh mẽ khiến Hữu Nhàn không khỏi sững người.

Nhân cơ hội này, Thuộc Phong cúi người ôm lấy thắt lưng nàng!

“Ta không đi với ngươi! Ta không đồng ý!”

Hữu Nhàn dùng sức đạp hai chân.

“Câm miệng!” Thuộc Phong rống lên “Kháng nghị vô hiệu!”

Uổng phí hắn nói nhiều lời như vậy, xem ra, đối với nàng thực sự đã uổng phí công sức rồi.

Chỉ còn có thể dùng sức mạnh, đây mới là cách nhanh nhất.

Hơn nữa, đây là lúc gấp gáp hắn không có thời gian đi có với nàng.

“A —”

Hữu Nhàn có cảm giác mông bị người ta đánh mạnh một cái, đau tới mức nàng không thể không lập tức than nhẹ bên cổ hắn.

Thuộc Phong nhìn nàng một cái, cười nhạo nàng.

“Đáng đời!”

Khuôn mặt Hữu Nhàn không biết phải để ở đâu —

Hắn là tên côn đồ, không có tình cảm, chỉ chờ người ta cháy nhà là chạy ra hôi của.

Nàng không nghe! Không muốn nghe theo!

_________________

“Cốc cốc cốc!”

Cửa bị gõ vài cái.

“Ai vậy?”

Tiểu tỳ hầu hạ Hữu Nhàn khoác thêm cái áo đứng trước cửa phòng hỏi.

Theo quy củ, bên trong là phòng của chủ tử, gian ngoài là chỗ của tiểu tỳ, nếu như chủ tử phải hầu hạ hoàng đế, thì tiểu tỳ tự biết phải tránh đi.

Bởi vì Hữu Nhàn là tân nương ngày mai xuất giá, lại là khách quý của hoàng cung, để thuận tiện cho việc hầu hạ thị tỳ phải thức trắng đêm.

“Là ta, Chúc tướng quân!”

Bên ngoài truyền tới một giọng nam trầm thấp.

“A! Tới liền!”

Tiểu tỳ kịp phản ứng, đứng lên ra mở cửa.

Cửa vừa mở, gương mặt anh tuấn của Chúc Kiếm Khác liền xuất hiện.

“Chúc tương quân, khuya thế này người còn tới, là để tìm quận chúa sao?”

Tiểu tỳ hồ nghi hỏi.

Theo nghi thức, đêm trước tân hôn tân lang không được gặp tân nương.

Cho nên, khi thấy Chúc Kiếm Khác đột nhiên đến khiến nàng ta cả kinh.

“Quận chúa ngủ rồi?”

Chúc Kiếm Khác ngó vào bên trong, thấy bên trong tối đen.

“A? Vừa nãy đèn bị thổi xong, xong vừa rồi cũng có sáng!”

Tiểu tỳ vẫn còn nghi hoặc nói.

“Ngày mai là một ngày mệt mỏi đối với nàng, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt, là ta quá khẩn trương rồi.

Chúc Kiếm Khác nở nụ cười tự giễu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hạnh phúc.

Ngày mai, nàng sẽ là thê tử của hắn.

Vừa nghĩ tới là hắn lại ngỡ như mình đang mơ.

Loại cảm giác mơ hồ không chân thật này khiến cho hắn cảm thấy bất an, cho nên mới nhân lúc trời tối, mới muốn tới xem nàng một chút.

“Nhưng mà không biết quận chúa đã ngủ thật chưa! Vừa rồi nô tỳ còn nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng quận chúa!”

Tiểu tỳ nhíu mày, khó hiểu nói nhỏ.

“Tiếng truyền ra từ phòng nàng?”

Chúc Kiếm Khác nghi ngờ theo trực giác, đáy mắt xẹt qua một tầng mây đen.

“Vâng…”

Tiểu tỳ kinh ngạc gật đầu.

Trong phòng chỉ có một mình nàng, vậy âm thanh từ đây tới?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.