Câu Chuyện Bể Bơi

Chương 1-1: Giới thiệu nhân vật




“Ta sợ chết, sợ nàng ấy sẽ chết.”

Yến Cô Minh vừa dứt lời, Lưu Ly Dạ ngây ra một chốc. Như không rõ “nàng ấy” rốt cuộc là ai. Suy xét hồi lâu, gã chậm chạp nói: “‘Nàng ấy’ mà ngươi bảo, nghe có vẻ không phải Lung Ngọc.”

Yến Cô Minh: “Đúng thế.”

“Ồ.” Lưu Ly Dạ chống eo, gật gù: “Ta hiểu rồi, ‘nàng ấy’ là tiểu cô nương vừa đi lúc nãy, ân nhân cứu mạng ngươi.”

Yến Cô Minh không đáp, Lưu Ly Dạ bảo: “Không nói gì tức là ngầm thừa nhận rồi.” Gã đưa lưỡi liếm răng, tròng mắt đảo loạn xạ lộ vẻ tinh ranh, chẳng biết đang nghĩ gì.

Yến Cô Minh ngước mắt lên nhìn gã, giọng vẫn vững chãi trầm lắng như trước, nhưng lại thấp thoáng vẻ tàn nhẫn. “Lưu Ly, nếu ngươi dám tính kế nàng, lão đây giết chết ngươi.”

Lưu Ly Dạ ha hả cười, ánh mắt sáng ngời, khôi hài bảo: “Yến tử, ngươi bắt đầu thích trò này từ khi nào thế? Cô bé ấy bao lớn, ta thấy ngươi làm cha người ta còn được ý mà?”

Ánh mắt Yến Cô Minh thoắt cái đã sa sầm. Lưu Ly Dạ lại tiếp: “Sao nhể, sao mặt mũi lại ngày càng khó coi thế kia? Đừng ngắm tiểu gia bằng ánh mắt như thế, nhìn thì cũng vậy à.”

Lưu Ly Dạ tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Yến Cô Minh, khom lưng nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt của Yến tử ngươi không tồi, cô bé ấy đẹp một cách hiếm thấy, tuy đầu óc hơi có vấn đề, nhưng chẳng mấy chốc sẽ trở thành… Ối!” Gã đang hăng say, Yến Cô Minh lại chẳng muốn nhịn nữa, hắn nhấc tay thụi một cú vào bụng Lưu Ly Dạ, người nọ không đề phòng hứng trọn cả đòn, thoắt cái đã oằn người quỵ xuống đất.

“Yến tử ngươi…”

Cổ tay Yến Cô Minh quặp lấy cổ áo Lưu Ly Dạ, xách gã đến trước mặt mình. Buông lời độc ác: “Ta lặp lại lần nữa, nếu ngươi dám tính kế nàng, lão đây giết chết ngươi.”

Lưu Ly Dạ nhìn Yến Cô Minh chỉ cách mình trong gang tấc, nhếch mép đáp: “Thế này là thế nào, trước kia ta lại chưa từng thấy ngươi canh cánh một người đến vậy. Đừng bảo là ngươi động lòng với cô bé ấy rồi nhé?”

Yến Cô Minh: “…”

Lưu Ly Dạ thấy Yến Cô Minh không trả lời, mồm lại há to hơn. “Ố, tiểu gia đoán đúng rồi cơ à?”

Yến Cô Minh nghe gã đùa mình, hồi lâu sau, bỗng gọi: “Lưu Ly.”

Lưu Ly Dạ: “Ừm?”

Yến Cô Minh ngước mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt chân thành chưa từng thấy. “Nàng là vợ ta.”

“…”

Gió núi rít gào, thời gian lắng đọng.

Chẳng biết bao lâu sau, Lưu Ly Dạ mới tìm lại được giọng của mình. “Ngươi bảo gì cơ?”

Yến Cô Minh bình tĩnh lặp lại lời vừa nãy. “Nàng đã là vợ ta. Lưu Ly, ta lập gia đình rồi.”

Lưu Ly Dạ trầy trật đứng dậy, “Ngươi… Ngươi thành gia rồi!?”

Yến Cô Minh gật đầu, “Ừ.”

Lưu Ly Dạ há hốc mồm, ngáp ngáp một lúc, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.

Yến Cô Minh: “Ngươi và ta quen nhau đã lâu, tuy không thể xem là nghĩa khí, rốt lại vẫn có cái gọi là giao tình. Ta nói chuyện này ra cho ngươi nghe, là để ngươi biết giới hạn của ta nằm ở đâu.”

Lưu Ly Dạ trợn trừng mắt, há hốc mồm, trông vô cùng tức cười. Gã sửng sốt bảo: “Ngươi lập gia đình rồi, ngươi thành thân rồi!?”

Yến Cô Minh: “…”

Lưu Ly Dạ nhếch mép, tay chống nạnh đi mấy vòng trên khoảnh đất trống, cuối cùng đứng lại, cười phá lên. Gã liếc Yến Cô Minh, khẽ cười: “Dù sao thì, ta cũng phải chúc mừng một câu.”

Bấy giờ Yến Cô Minh mới hơi an lòng, hắn gật đầu thật nhẹ, đáp: “Đa tạ.”

Lưu Ly Dạ về chỗ, ngồi xổm xuống, tay khoác lên gối lúc nhịp lúc không. Gã như vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng Yến Cô Minh đã thành thân.

“Yến tử.”

“Ừm?”

“Trước kia, ta vẫn luôn cho rằng chúng ta cùng một loại người.”

“Thế à.”

Lưu Ly Dạ ngửa cổ nhìn trời, tầng không rộng lớn bị cành lá rậm rạp che khuất. “Trước kia, ta cho rằng chúng ta giống nhau —– Không cha không mẹ, không vướng không bận. Chẳng biết lọt lòng ở đâu, không hay chết đi chỗ nào… Nhưng giờ đây, ta nhận ra dù có cùng là lãng nhân thì ai nấy vẫn khác nhau.” Gã rũ mắt nhìn Yến Cô Minh, chậm rãi hỏi: “Sao ngươi lại muốn thành thân?”

Yến Cô Minh không nhìn gã mà ngắm đống tro tàn dưới đất. Hắn nhạt giọng đáp: “Không phải ta, là nàng ấy muốn thành thân.”

“Ồ?” Lưu Ly Dạ nhướng mày, cười nhạo: “Nàng ấy đòi cưới thì ngươi cưới ngay à? Yến tử, có rất nhiều nữ nhân muốn thành thân với ngươi, sau trước đây ngươi không biết điều tới vậy?”

Yến Cô Minh: “…”

Lưu Ly Dạ ung dung bảo: “Ngươi động lòng rồi, cũng xác định rồi.”

Yến Cô Minh không nói gì, lặng lẽ nhìn mặt đất trước mặt. Lưu Ly Dạ phủi áo, lại đứng dậy, lần này đưa lưng về phía Yến Cô Minh, dõi mắt trông ra con đường núi rộng rãi đằng xa, vừa nhìn vừa nói: “Yến tử, thù Phong Đô, giao cho ta đi.”

Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Ngươi muốn làm gì?”

Lưu Ly Dạ: “Tiểu gia bảo, chuyện Phong Đô và Diễm lâu động chạm chúng ta, giao ta xử lý đi.”

Yến Cô Minh: “Ta đã nói, ngươi đừng xen vào việc của người khác.”

Lưu Ly Dạ cười một tiếng, nói: “Yến tử, ngươi có biết, đến tận khi nãy ta vẫn còn cho rằng, trên đời chẳng lý do gì có thể khiến một gã lãng nhân lạnh lùng buông bỏ thù hận và danh dự. Nhưng bây giờ, ngươi đã cho ta một lý do.”

Yến Cô Minh: “Ta không bảo sẽ buông bỏ.”

“Ha.” Lưu Ly Dạ cười to, ngoảnh đầu lại nhìn Yến Cô Minh, bảo: “Yến tử, ta và ngươi quen nhau lâu đến thế, ngươi không lòe nổi ta. Tiểu gia chỉ cần thoáng liếc một cái đã biết, ngươi do dự từ khuya rồi.”

Yến Cô Minh nhíu mày thật nhẹ, không nói một lời.

Lưu Ly Dạ không cười nữa, khẽ nói: “Ngươi đừng nổi cáu làm gì, do dự chưa chắc đã là xấu.” Dứt lời, giọng gã lại nhẹ nhàng hơn nữa, “Sự hung hiểm của Diễm lâu, ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi thành thân với tiểu mỹ nhân ấy đã được bao lâu chứ, một tháng? Hay hai tháng? Dù sao cũng không thể để người ta còn trẻ đã phải ở góa.”

Im lìm phút chốc, Yến Cô Minh nói: “… Ta tưởng, ngươi sẽ…”

“Hửm?” Lưu Ly Dạ hỏi, “Ta sẽ thế nào?”

Yến Cô Minh lắc đầu, “Không có gì.”

Lúc Lưu Ly Dạ định lên tiếng hỏi thêm gì đó, Phong Thiên Nhai đã trở lại. Nàng không cố ý kìm tiếng bước chân, ung dung cầm túi nước quay về, Lưu Ly Dạ nghe động, thoắt cái đã nuốt lời muốn nói vào.

Phong Thiên Nhai bước đến dìu Yến Cô Minh dậy.

“Đi thôi đi thôi lên đường thôi!”

Lưu Ly Dạ đút tay vào vạt áo rộng mở, thong dong theo sau Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh.

“Tráng sĩ, làm phiền rồi.” Phong Thiên Nhai nhét roi ngựa vào tay Lưu Ly Dạ rồi dìu Yến Cô Minh vào trong ngồi. Lưu Ly Dạ tung tẩy roi ngựa, bảo Phong Thiên Nhai: “Mỹ nhân, tiểu gia đánh xe, thế nàng làm gì?” Phong Thiên Nhai thò đầu ra khỏi xe. “Sao, ngươi không muốn đánh xe?”

Lưu Ly Dạ: “Dựa vào đâu mà bắt ta đánh xe?”

Phong Thiên Nhai: “Được thôi, chúng ta công bằng một chút.”

Lưu Ly Dạ hỏi: “Công bằng thế nào đây?”

Phong Thiên Nhai ra khỏi xe, xắn tay áo lên.

“Tới đây đánh một trận đi.”

Lưu Ly Dạ: “…”

Cứ thế, Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh ngồi trong xe, Lưu Ly Dạ đánh xe, lại qua thêm năm ngày.

Trong khoảng thời gian ấy, Phong Thiên Nhai luôn cẩn thận để ý tình hình xung quanh, nhưng điều khiến nàng lấy làm lạ là, từ hôm tóm được hai người nọ, họ không còn gặp người của Diễm lâu nữa, cả đường bình an.

Chỉ có cách xử sự của Lưu Ly Dạ thỉnh thoảng lại nằm ngoài trí tưởng tượng của nàng. Trên đường, Phong Thiên Nhai cũng theo dõi gã, nàng cảm thấy Lưu Ly Dạ không phải kiểu người sẽ đàng hoàng đi theo mình, lúc nào cũng thủ sẵn tinh thần tóm gã về.

Nhưng suốt cả chuyến đi, Lưu Ly Dạ lại ngoan ngoãn an phận, trừ lúc nghỉ đêm và tìm thức ăn, gã chưa từng rời xe ngựa quá năm trượng.

Một hôm nọ, Phong Thiên Nhai gác cho Yến Cô Minh nghỉ trong xe, hắn ngủ rồi nàng lại chui ra ngoài ngồi. Lưu Ly Dạ đang đánh xe, thấy nàng đi ra, cười điệu lưu manh.

Phong Thiên Nhai hỏi: “Sao ngươi ngoan vậy?”

Lưu Ly Dạ cười phá lên, sau đó lại nhấn nhá tiếng thở dài, nói: “Tiểu gia không ngoan người ta lại rầy, ngoan rồi cũng bị kẻ khác quở, ôi, làm người khó quá.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Lưu Ly Dạ liếc Phong Thiên Nhai, mắt cong cong đầy ý cười. “Tiểu mỹ nhân, nàng cừ thật.”

Phong Thiên Nhai nghe gã tự dưng bảo thế, lấy làm lạ: “Gì cơ?”

Lưu Ly Dạ mím môi, cười đáp: “Tiểu gia bảo, nàng thực sự rất cừ.”

Phong Thiên Nhai: “Ngươi khen cái gì? Nếu là thân thủ của ta, thì lời khen này ta xin vui vẻ đón nhận.”

“Ha.” Lưu Ly Dạ cười nói, “Đúng là con bé chả biết khiêm tốn.”

Phong Thiên Nhai: “Ơ, chắc ngươi biết ‘khiêm tốn’ đấy. Từ này thốt ra từ miệng kẻ khác ta còn nghe nổi, chứ từ mồm ngươi, đúng là chẳng có sức thuyết phục gì cả. Ngươi có biết là mấy hôm nay ta thường tự hỏi, chả biết tại sao ngươi và Yến khờ lại sống được đến tận bây giờ.”

Lưu Ly Dạ thong dong đáp: “Tiểu mỹ nhân, nàng cho rằng ta và Yến tử sống được đến hôm nay, đều dựa vào may mắn à?”

Phong Thiên Nhai bĩu môi không nói.

Lưu Ly Dạ: “Tiểu mỹ nhân, nếu nàng muốn giết một kẻ nào đó, nàng sẽ dùng cái gì?”

Phong Thiên Nhai cân nhắc, “Ta xài kiếm, đương nhiên là giết bằng kiếm.”

Lưu Ly Dạ: “Nàng không nghĩ đến chuyện sử dụng một món khác à, như độc, độc mà chạm cái là chết ấy. Hay đốt bằng lửa, hoặc dùng bàn chông, ta từng thấy dụng cụ tra tấn kiểu ấy ở phiên cương, trên dưới là hai tấm ván đóng đầy đinh, đặt người vào giữa, mỗi ngày sau cứ ép xuống một chút, cứ thế cứ thế, đến cuối cùng người ấy hoặc đau chết, hoặc đói chết, hoặc do mất quá nhiều máu mà chết.”

Phong Thiên Nhai nhíu mày, nói: “Ác độc quá.”

Lưu Ly Dạ bật cười, bảo: “Còn đỡ đấy, bọn ta đã thấy nhiều cái chết sởn gai ốc hơn kia.”

Phong Thiên Nhai: “‘Bọn ta’?”

“Ừ, ta và Yến tử.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Lưu Ly Dạ nói: “Nàng nghĩ xem để giết một người, tổng cộng có bao nhiêu cách?” Phong Thiên Nhai đáp: “Nếu muốn khiến kẻ khác chết, hẳn là có rất nhiều cách.”

“Đúng thế.” Lưu Ly Dạ nói, “Rất nhiều cách. Nàng có thể giết bằng đao, bằng kiếm, bằng thuốc. Còn có thể giết bằng ơn, bằng thù, bằng tình. Có thể chính tay mình giết, cũng có thể mượn tay kẻ khác.”

Phong Thiên Nhai: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Lưu Ly Dạ ngoảnh sang nhìn nàng, ánh mắt cực cùng trầm lắng.

“Cô bé, cõi đời này có vô số kẻ muốn mạng của Yến tử, nhưng hắn vẫn sống đến tận hôm nay. Nàng cho rằng, hắn chỉ toàn nhờ vào may mắn thôi sao?”

Phong Thiên Nhai: “…”

Lưu Ly Dạ: “Nàng sai rồi. Hắn có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn không phải dựa vào vận may. Cả đời hắn, từng giết vô số kẻ, từng chứng kiến cái chết của rất nhiều người. Nếu là ai đó khác thì đã điên từ lâu, nhưng hắn lại không như thế. Hắn sống trong địa ngục, từng bước từng bước đi đến hôm nay. Hắn có thể sống đến bây giờ, không nhờ may mắn, mà dựa vào chính bản thân.” Giọng Lưu Ly Dạ vững vàng mà sâu lắng, từng chữ buông ngay bên tai Phong Thiên Nhai, khắc vào lòng nàng.

“Chúng lãng nhân kháo nhau một câu như này —– ‘Trời giết người vướng bận, thương kẻ vô lo’, nàng hiểu ý của nó không? Người vướng bận, trong tay hoặc có tiền tài bảo vật, hoặc nắm giữ ân nghĩa tình thù, vấn vương quá nhiều, người như thế, cuối cùng lại chẳng còn đường sống. Ví như Đao thủ phiên cương, võ nghệ thiên hạ vô song nhưng lại thua trận chỉ vì vướng bận quá nhiều, nỗi vướng bận ấy dìm gã vào miền e sợ, khiến gã không thể nhấc nổi thanh loan đao lên nữa.”

Lưu Ly Dạ nhếch mép, nói tiếp: “Còn Yến tử, điểm mạnh của hắn chính là không sợ thế gian này.”

Phong Thiên Nhai cảm thấy gió núi hơi lạnh, nàng ôm chặt lấy mình, khẽ hỏi: “Ngươi bảo, chàng là ‘kẻ vô lo’?”

Lưu Ly Dạ: “Không sai, Trời thương kẻ vô lo —– Cô bé, lẽ trời rộng lớn, ông trời sẽ chỉ thiên vị cho những ai vô tình như người.” Gã buông roi ngựa, giơ tay lên. Chẳng biết Phong Thiên Nhai đang nghĩ gì mà đến tận khi tay gã nắm lấy cằm mình, nàng mới phản ứng lại kịp. Lưu Ly Dạ bóp chiếc cằm mịn màng của Phong Thiên Nhai, khẽ cười:

“Thế nên, tiểu gia mới bảo nàng cừ thật…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.