Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 51-2: (tiếp)




“Ha ha ha……, ta làm sao có thể cho các ngươi chạy thoát dễ như vậy! Ha ha ha ha…… Có phải rất kinh ngạc hay không? Một quan đạo thẳng như vậy, sao lại xuất hiện vô số tảng đá cản đường các ngươi? Ha ha ha…… Hành động hôm nay, ta tuyệt đối không thể thất bại, vì giết tứ điện hạ không có gì ngoài ý muốn, ta phái ngàn người lên núi lấy những tảng đá lớn này, chỉ cần có thể di động, toàn bộ đem xuống đây. Hiện tại, cho dù các ngươi muốn chạy, cũng chạy không được! Ta muốn đem đầu của tứ điện hạ ngươi đi gặp cẩu hoàng đế, ta muốn tức giận thổ huyết! Ha ha ha ha…….” Nam nhân đuổi đến, vết sẹo đầy mặt, nhìn thoáng qua, khó coi đến cực điểm. Nhìn Phượng Hạo Thiên bị vây khốn phía trước, càn rỡ cười to nói.

Phượng Hạo Thiên ôm Hàn Lăng từ trên tuấn mã nhảy xuống.

Hai người xoay người nhìn thẳng vào nam nhân mặt sẹo.

“Ngươi là ai?” Phượng Hạo Thiên mắt đen lạnh lùng, trầm giọng hỏi.

Hàn Lăng đứng một bên, đứng phía sau Phượng Hạo Thiên, một đôi mắt lạnh lẽo, đánh giá bốn phía, giờ phút này, đường phía trước bị chặn, đối diện là địch nhân, như vậy chỉ có hai phương hướng có thể rời đi, nhưng hai địa phương này đều là rừng rậm.

Bên trong rừng rậm, nguy hiểm không chỗ nào không có, nếu dưới điều kiện tiên quyết phải chọn, tuyệt đối không thể chạy vào rừng!

Như vậy, giết những người đối diện? Hàn quang hiện ra, sát khí nhất thời tràn ngập quanh thân Hàn Lăng, nhìn số người bọn họ, khoảng hơn một ngàn năm trăm người.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể như thế!

Nam nhân mặt sẹo nghe vậy, ngừng cuồng tiếu, trên khuôn mặt dữ tợn, hai mắt phóng ra ánh sáng cừu hận, “Cẩu hoàng đế thế nhưng có đứa con như ngươi! Bất quá, đáng tiếc, ngươi là đầu thai sai lầm, hôm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải chết!”

“Kẻ thù của phụ hoàng.” Phượng Hạo Thiên trầm giọng nói. Kẻ thù của phụ hoàng có thể nói là không chỗ nào không có, cho dù thân ở trong hoàng cung, hàng năm đều có không ít người vào cung ám sát. Không thể tin được những người này thế nhưng đánh chủ ý lên người của hắn! Sâu thẳm trong mắt nhất thời tràn ngập lãnh ý, bọn họ cho rằng hắn là người dễ dàng bị người khi dễ sao?

“Không sao.” Nam nhân mặt sẹo gật đầu. Trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, bất quá……., hắn nhất định phải chết. Giơ tay cao lên, ra lệnh cho hơn ngàn người phía sau: “Bắn tên!”

Tiếng gió gào thét, sát khí hiện lên.

Phượng Hạo Thiên tay cầm trường kiếm, không một tia e ngại. “Đi theo phía sau ta.” Thiếu niên mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói.

“Không cần.” Nữ hài câu môi cười lạnh trả lời. Nàng không cần người khác bảo hộ.

Lúc gặp phải nguy hiểm tính mạng, không có người nào sẽ suy nghĩ cho ngươi, lại càng không có ai sẽ vì ngươi mà hi sinh tánh mạng! Cho nên, phía sau, nàng phải dựa vào chính mình!

Lời nữ hài vừa rơi xuống, hỏa tiễn khí thế phô thiên cái địa phóng tới.

Nữ hài không một tia e ngại, thân hình linh hoạt tránh né, ở bên trong cơn mưa hỏa tiễn, lấy tốc độ kinh người đi về phía trước.

Khói lửa bốc lên, mùi dầu hỏa không chỗ nào không có.

Vung trường kiếm, Phượng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nữ hài đi phía trước hắn, hắn có thể xác định nàng không có nội công, nhưng lại ở trong hỏa tiễn đi tới, lấy kỹ xảo tuyệt vời mà hành tẩu, hỏa tiễn nguy hiểm này căn bản không thương tổn được nàng!

Thiếu niên cắn chặt răng, vung trường kiếm nhanh hơn, vô số hỏa tiễn bị hắn đánh bay. Vài bước đuổi theo đứa nhỏ phía trước, sâu thẳm trong mắt hắn là sát khí thị huyết bị thiêu đốt, đồng thời còn có lửa giận đang cháy, một bên càn quét nguy hiểm quanh thân, một bên rống giận đối với nữ hài một thân lạnh như băng: “Bản điện hạ bảo ngươi đi theo, ngươi không nghe thấy sao?”

Nữ hài trong trạng thái chiến đấu nhíu nhíu mày, “Không cần.”

“Đáng chết!” Phượng Hạo Thiên giận mắng một tiếng, nàng đến cùng sao lại thế này! Chẳng lẽ hắn không hiểu nữ nhân? Hay là hài tử hiện tại đều là một dạng quật cường như vậy? Quật cái gì cường! Chẳng lẽ nàng không biết nàng đã bốn ngày không ăn cơm sao?

Gió gào thét bên tai, hỏa tiễn hừng hực, vô tình thổi qua.

Thiếu niên tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn toàn lực bảo hộ nữ hài như cũ.

Nam nhân mặt sẹo đối diện, thấy bọn họ không có bị thương, hơn nữa còn đang đến gần bọn họ, nhất thời, trong mắt lóe tia tàn nhẫn, “Đem cung tên lại đây cho ta.”

Cung tiễn phía sau xếp thành một núi nhỏ, dầu hỏa tập trung một chỗ, nhất thời dấy lên.

Khói đen mù mịt, bóng dáng thiếu niên và nữ hài, lấy tốc độ kinh người xuyên qua vũ tiễn.

Âm thầm, một mũi tên mang theo sát khí nhắm ngay thiếu niên đang hăng say chiến đấu.

‘Sưu’ một tiếng, xuyên qua vô số cung tiễn, hướng tới thiếu niên không có phòng bị.

Nữ hài hăng say chiến đấu, ánh mắt căng thẳng, quang mang lãnh liệt chợt lóe, tắm mắt sắc bén quét nhìn về phía cung tiễn đang gào thét mà đến.

“Cẩn thận!”

Thiếu niên dư quang đảo qua cung tiễn đang hướng tới thân thể của hắn, đáng tiếc, giờ phút này, hắn trốn không được!

Đang chuẩn bị để mũi tên bắn trúng.

Thân ảnh nữ hài, chuyển động thân hình, lấy tốc độ làm cho người ta không thể tin được, đứng chắn phía trước hắn.

Không cảm thấy đau đớn như trong dự đoán.

Cúi đầu nhìn xuống, trong bàn tay nhỏ bé của nữ hài đang nắm chặt cung tiễn.

Mũi tên sắc bén xẹt qua lòng bàn tay nữ hài, máu, nhiểm đỏ cả bàn tay.

Nàng…….

Hắn biết lực đạo của mũi tên như thế nào!

Nàng vẫn là một nữ hài, đến cùng là lực ý chí như thế nào, có thể cầm cung tiễn sắc bén, hơn nữa chĩu mũi tên sắc bén làm nàng bị thương…….

Việc nàng bị thương. Trên mặt mày cũng không nhăn một chút.

“Hàn Lăng.” Lần đầu tiên, thiếu niên gọi tên nữ hài, lại có tâm tình phức tạp như vậy, nhìn khuôn mặt thanh tú bình tĩnh mà ẩn nhẫn của nữ hài, tâm thiếu niên, lần đầu tiên đau, đây cũng là lần đầu tiên, hắn biết, đau lòng là tư vị gì.

“Ta không sao.” Nữ hài nắm chặt cung tiễn trong tay, coi như miệng vết thương trên tay căn bản không tồn tại. Hiện tại thời khắc này, nếu như hắn chết, nàng một mình hăng say chiến đấu, muốn giết những người đó, chỉ là vọng tưởng. “Không có thời gian! Nhanh lên!” Hàn Lăng nhìn hơn ngàn người kia lại bắt đầu muốn bắn tên, nhíu mày, nói với thiếu niên. Vẫn chưa phát hiện tia phức tạp trong mắt thiếu niên.

Nghe vậy, thiếu niên thu hồi cảm xúc phức tạp, “Đi!” Xóa sạch cung tiễn trở ngại đường đi của bọn họ, bóng dáng một lớn một nhỏ, kề vai chiến đấu, nhắm phái đám người công kích bọn họ!

“A! Bọn họ như thế nào có thể đến đây!” Trong đám người, vang lên tiếng kinh hô!

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bắt bọn họ lại!” Nam nhân mặt sẹo nghe được tiếng kinh hô, cao giọng hô.

Ngay lúc lời nói của nam nhân mặt sẹo vừa dứt, một tiểu bóng dáng, chủy thủ đẫm máu trong tay, lấy khoảng cách cực gần, trong thời gian ngắn ngủi, đao vung đao hạ, giết gần hai mươi người!

Các nam nhân cao lớn ngã trong vũng máu, kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Hàn Lăng toàn thân sát khí, nàng thế nhưng một đao đoạt mạng bọn họ!

Cái loại góc độ xảo diệu này, lại một đao trí mạng! Làm cho bọn họ ngay cả cơ hội phải kích cũng không có!

Nữ hài đôi mắt thị huyết, dừng trên người nam nhân mặt sẹo cách đó không xa! Nàng muốn giết hắn!

Thiếu niên bên cạnh phát hiện ý đồ của nữ hài, “Ta đến…….” Còn chưa nói xong, đứa nhỏ rời khỏi hắn, chạy vài bước đến trước mặt nam nhân mặt sẹo.

Nam nhân mặt sẹo cười lạnh nhìn Hàn Lăng chỉ cách hắn vài bước, cười nhạo: “Ngươi muốn giết ta?” Một hài tử răng còn chưa mọc đủ thế nhưng lại muốn giết hắn! Buồn cười, buồn cười, rất buồn cười! Nam nhân mặt sẹo lấy từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm dài chừng một thước tản ra hàn khí, nhắm ngực Hàn Lăng, chỉ cần hắn đi về phía trước từng bước, có thể thoải mái chấm dứt một mạng nhỏ của nữ hài!

“Hàn Lăng.” Thiếu niên thấy một màn này, tâm đột nhiên trầm xuống, kinh hô một tiếng. Trường kiếm trong tay vung lên, vài người muốn tới gần hắn, đều một kiếm mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.