Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 51-1: Tình nguyện thua cuộc




“Dựa vào!” Hàn Lăng nhìn về phía cung tiễn sắc bén vô tình bắn về phía nàng, mắng to ra tiếng. Không suy nghĩ nhiều, người ám sát, đều con mẹ nó ám sát Phượng Hạo Thiên! Con mẹ nó, hắn không có việc gì thì theo nàng đi xem náo nhiệt! Chết tiệt, nàng cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

Một bên Phượng Hạo Thiên một tay túm lấy Hàn Lăng, trường kiếm trong tay vung lên.

Hàn quang hiện ra, đao quang kiếm ảnh.

Cung tiễn phá thiên mà đến, dưới kiếm khí sắc bén của hắn, đều bị ngăn cản ở bên ngoài.

Hàn Lăng trong tay thiếu niên, muốn giãy khai khỏi cánh tay không tính là cường tráng của thiếu niên “Buông ra!” Nàng không phải đại tiểu thư được dưỡng trong khuê phòng, ám sát vụng về như vậy, cung tiễn bình thường lực công kích cũng không tính là cường đại, nàng căn bản không để trong mắt!

“Tự nhiên lại nháo cái gì!” Thiểu niên lại càng thêm dùng sức ôm nữ hài, không cho phép nàng tuỳ hứng thoát khỏi sự bảo hộ của hắn. Cung tiễn không có mắt, sao không nghĩ tới, nó sẽ lấy đi mạng nhỏ của nàng!

“Ngươi ôm ta như vậy, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Hàn Lăng mạnh mẽ giãy khai khống chế của thiếu niên, mặt đầy sát khí nhìn thiếu niên, “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, ngươi nợ ta!” Hài tử mặt đằng đằng sát khí, hiện ra một ý cười thị huyết, lạnh giọng nói với thiếu niên phía sau.

Thiếu niên ngẩn ra, nha đầu kia có biết nàng đang làm gì hay không?

Nhìn nàng giãy khai, một thân hình nhỏ bé liền đứng thăng trên lưng tuấn mã cao lớn, có có bất kì chuyện gì. An an ổn ổn đứng thẳng.

Cung tiễn không có mắt, khí thế phô thiên cái địa như cũ, hơn nữa tốc độ càng nhanh hơn.

Người nấp ở trong rừng rậm hai bên quan đạo, giống như có vô số cung tiễn, điên cuồng bắn tới bọn họ.

Gió thổi ngọn cây, sát khí tứ phía.

Thiếu niên cầm kiếm chống cự, chuỷ thủ trong tay nữ hài mặc dù ngắn, nhưng sắc bén vô cùng, mỗi mũi tên tiếp cận nàng, đều bị một chiêu sắc bén chặn lại.

Trong mắt nữ hài một mảnh lạnh như băng, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí thị huyết.

Phía sau, thiếu niên kề vai chiến đấu, dư quang đảo qua khí thế quyết tuyệt lạnh như băng của nữ hài, nhất thời tâm thần chấn động! Nàng đến cùng đã trải qua cái gì? Vì sao thời điểm gặp phải nguy hiểm đến sinh mệnh, sẽ có một loại hơi thở tử vong làm cho người ta người ta mao cốt tủng thiên? Hơn nữa loại hơi thở này, nàng phóng ra không chút che giấu!

Hơn nữa, nàng không sợ chết! Không ngại nhìn cung tiễn đang tới gần, nàng thản nhiên nghênh đón mà mắt cũng không nháy một cái.

Âm phong từng trận, sát khí không chỗ nào không có.

“Muốn ám sát bản điện hạ?” Thiếu niên chậm rãi từ trên lưng ngựa đứng lên, cùng với nữ hài đang đứng trên lưng ngựa, bóng dáng cao ngất, hắc y và tóc đen theo gió mà bay, càng thêm khí thế tuyệt mị. Mắt đen sâu thẳm nhìn nhìn về phía những người ẩn nấp trong rừng. “Lục đệ còn rất tốn thời gian, tìm thời cơ này để ám sát bản điện hạ!”

Cuồng phong nổi lên, khuếch tán lời nói lạnh như băng của thiếu niên.

Người trong chỗ tối không có động tĩnh gì, vô số cung tiễn từ chỗ tối không ngừng phóng tới như cũ.

Tầm mắt lạnh như băng của thiếu niên dừng ở một chỗ trong rừng rậm, trong tay cầm ám khí, khoé miệng gợi lên một nụ cười lạnh tà tứ, vung tay lên, nhất thời, ám khí năm sao mang hàn quang sắc bén, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay bay vào trong rừng.

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

“Quả là ngươi dẫn người ám sát tới! Đáng chết!” Hài tử ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Hạo Thiên, âm thanh lạnh lùng nói.

Thiếu niên cúi đầu, cười tươi lộ ra hàm răng trắng tinh, cười đến không có ý tốt, “Có thể chết cùng bản điện hạ, là ngươi đã tu luyện tích phúc mấy đời.” Nàng đối với hắn là cái gì? Một người có thể lợi dụng? Hay là một đồ chơi thú vị?

Đúng, là đồ chơi. Cho nên, có thể chôn cùng hắn, là phúc của nàng.

“Phúc cái con khỉ! Ta sẽ không chết! Ngươi mà chết, ta nhất định đốt pháo ăn mừng ba ngày!” Hàn Lăng mắng to. Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của hắn và nàng đã trở thành như địch lại không là địch, như thân lại không thân.

Gặp phải cung tiễn sát khí dày đặc như mưa, thiếu niên và hài tử cũng không lộ ra biểu tình kinh sợ, ngược lại một bên ra tay chống đỡ, một bên trêu chọc nhau.

Người chủ sự ở trong rừng, nhìn một màn trước mắt này, gắt gao ôm chặt vết thương đang chảy máu nơi bả vai, vốn gương mặt không anh tuấn, càng thêm vặn vẹo dọa người, nhe răng nhếch miệng gầm lên: “Bôi dầu hỏa lên mũi tên, phóng hỏa tên!”

Nhất thời, người chủ nấp ở trong tối, nghe mệnh lệnh của chủ, đem dầu hỏa chuẩn bị trước đó ra bôi lên mũi tên.

Trong phốc chốc, bên người Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên, tràn ngập mùi dầu hỏa gay mũi.

“Dầu hỏa!” Khuôn mặt tuấn lãng của Phượng Hạo Thiên trắng bệch, bạc môi mím thẳng tắp. Người trong chỗ tối tuyệt đối không phải người của lục đệ, cho dù lục đệ muốn ngôi vị hoàng đế, thì cũng tuyệt đối sẽ không không niệm tình huynh đệ, hạ đòn sát thủ với hắn!

Như vậy, người trong chỗ tối đến cùng là ai? Là ai muốn giết hắn?

“Ha ha ha ha…….” Tiếng cười to càn rỡ điếc tai, vang tận trời xanh.

“Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù không giết được cẩu hoàng đế kia, giết ngươi cũng coi như báo thù! Ta sẽ làm cho cẩu hoàng đế kia sống không bằng chết!” Người chủ sự cao giọng quát. Hành động lúc này, hắn là đã dùng thời gian mười mấy năm mà bày ra! Trong mười mấy năm này, ngày ngày hắn sống cũng không bằng một con chó, nghĩ đến hôm nay có thể nhìn nhi tử kẻ thù chết trong tay mình, tâm tình thoải mái không thôi a!

Thiếu niên nhíu chặt mày, cẩu hoàng đế? Đáng chết! Là kẻ thù của phụ hoàng!

“Chiêu này không sai.” Hàn Lăng gật đầu khen ngợi nói. Về sau có cơ hội, sẽ đem chiêu học được này ra dùng.

Khóe miệng thiếu niên rút trừu, bọn họ hiện tại gặp phải nguy hiểm tử vong, nàng thế nhưng một chút cũng không sợ hãi! Còn khen thủ đoạn giết hắn của người khác. “Đã có người nói với ngươi chưa, thời điểm gặp nguy hiểm đến tính mạng, không cần nhất thời sinh khí?”

Hàn Lăng nhướng mày.

“Quân tử báo thù mười năm không muộn, bản điện hạ tuy rằng phong thần tuấn lãng, thông minh cơ trí, võ công vô địch, nhưng mà……. Không có Bất Tử Chi Thân, cho nên, chạy được thì chạy.” Thiếu niên nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt có chútphiếm hồng, hắn thề, sống mười ba năm, hôm nay là ngày hắn mất mặt nhất!

Lời thiếu niên vừa dứt, nữ hài vung trường tiên lên, “Giá!” Tuấn mã cao lớn, nhất thời chạy nhanh như bay. Phía sau bay lên một mảnh bụi đất.

“Không tệ! Nha đầu!” Phản ứng nhanh như vậy! Trên khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu niên, gợi lên một nụ cười thanh xuân.

Tiếng gió gào thét, không biết từ khi nào, bầu trời cũng u ám.

“Muốn chạy? Truy!” Trong rừng, người đang ngông cuồng, thấy bọn họ thế nhưng muốn chạy, lập tức cao giọng mệnh lệnh bốn phía.

Trên hãn huyết bảo mã cao lớn, thiếu niên gắt gao ôm nữ hài vào trong ngực, sau lưng nữ hài gắt gao dán vào lồng ngực nóng bỏng của thiếu niên. Nơi đó cứng rắn vô cùng, làm cho lưng nữ hài lạnh như băng dần dần ấm áp.

Trong mắt nữ hài hiện lên một tia phức tạp. Cảm giác này rất kì lạ.

Sát khí tràn ngập, bụi đất cuồn cuộn, hai người chạy trối chết, ở thời đại loạn lạc, trái tim đều được hun đúc cứng rắn vô cùng, cũng không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, lại càng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mình. Minh minh ám ám, dưới sự an bài của vận mệnh, hai người có nhiều chỗ tương tự, cùng nhau chạy trối chết.

Qua mấy khắc nữa, tuấn mã đang chạy nhanh bỗng dừng lại.

Nữ hài và thiếu niên cắn răng nhìn phía trước.

Nguyên bản trên đường rộng lớn, lúc này bị vô số tảng đá lớn cản trở, khoảng năm mươi trượng! Mà chiều cao của tảng đá, cho dù là khinh công tuyệt đỉnh, cũng không thể bay qua được.

Phía trước có cản trở, phía sau địch nhân đang tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.