Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 42-2: Điểm đứt gãy




"Không có ý gì cả..." Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy phản ứng của Phù Đạo sơn nhân rất vui. Nàng đảo mắt suy nghĩmột lát, nói: "Nghe nói Côn Ngô chính là đỉnh cao của Trung Vực, thậm chí còn cao hơn Nhai Sơn một chút. Đồ nhi ngưỡng mộ đã lâu, muốn đến xem phong cảnh thôi mà..."

"Hừ, Côn Ngô là cái quái gì".

Phù Đạo sơn nhân lập tức nổi giận, sau đó lão lại vỗ trán.

"Không đúng không đúng không đúng, con nha đầu chết tiệt nhà ngươi đừng có đánh trống lảng. Mau nói cho ta biết, chẳng lẽ chồng cũ của ngươi là... là thắng đó?"

"Thằng nào?"

Kiến Sầu nhìn lão với vẻ mặt bỡ ngỡ.

Phù Đạo sơn nhân căm hận nghiến răng: "Lại còn giả vờ? Cái thằng họ Tạ mười ngày trúc cơ ấy!"

"... Sư phụ cứ ra ngoài đi". Kiến Sầu suy nghĩ một lát rồi đẩy Phù Đạo sơn nhân ra bên ngoài: "Đồ nhi còn phải tu luyện, sư phụ đừng quấy rầy đò nhi nữa!"

"A a a a a, ngươi nói mau, có phải không?"

Phù Đạo sơn nhân hai tay bám khung cửa, sống chết cũng không chịu ra ngoài, nhất quyết cố thủ ở đó.

"Có đúng là cái thằng mười ngày trúc cơ không? Không phải là như ta đoán đấy chứ? Vì sao lại là Côn Ngô? Chồng cũ của ngươi rốt cuộc tên là gì? Nói mau..."

Kiến Sầu cực kì chán nản, chỉ hỏi đúng một câu: "Sư phụ cho rằng hắn có bao nhiêu khả năng một thiên tài tuyệt đỉnh?"

"Giết vợ chứng đạo, vô tình đến cực điểm, nhất định là một kẻ rác rưởi. Càng huống chi lại còn đào mọ chôn ngươi nữa, thậm chí còn lập bia mộ, vừa nhìn đã biết mặc dù giết vợ nhưng vẫn không thể chứng đạo". Phù Đạo sơn nhân phân tích, nói tiếp: "Tu luyện chắc hẳn không nhanh, bị tâm ma vây khốn, có lẽ là trì trệ không tiến lên được".

"Thế là được rồi chứ gì".

Kiến Sầu buông tay, ra hiệu Phù Đạo sơn nhân có thể ra ngoài rồi.

Phù Đạo sơn nhân cảm thấy không đúng: "Được cái rắm ấy! Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang lừa ta nhỉ? Chồng cũ của ngươi rốt cuộc tên là gì? Ngươi không nói với ta, ta sẽ không đi!"

Côn Ngô Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu sao có thể nói thật với lão được?

Nàng nói: "Sư phụ đừng nghĩ nhiều nữa. Đồ nhi biết hắn đang ở Côn Ngô, lại không phải Tạ Bất Thần. Bao giờ đồ nhi tu luyện ổn rồi, sư phụ cứ dẫn đồ nhi đến đó, đồ nhi sẽ nói với sư phụ hắn là ai".

"Này! Ngươi!"

Phù Đạo sơn nhân chống nạnh định mắng nàng, cứ che che giấu giấu như thế thì có gì là bản lãnh?

Không ngờ lão vừa giận dữ ngước mắt lên lại đột nhiên sửng sốt.

Đôi mắt Kiến Sầu trở nên lạnh nhạt vô cùng, không hề có nét cười: "Sư phụ, ngài biết thì có thể thế nào? Có thể lên Côn Ngô bắt hắn về đây quỳ xuống trước mặt đồ nhi cho đồ nhi giết hắn thật à?"

Bất kể người này có phải Tạ Bất Thần không, Kiến Sầu đã nói rõ với Phù Đạo sơn nhân một điẻm: Chồng cũ của nàng đang ở Côn Ngô.

Côn Ngô là nơi nào?

Giống như Nhai Sơn, chỉ lấy thiên tài. Ở Thập Cửu Châu, cách làm của Côn Ngô không thấp giọng, thậm chí hơi lánh đời như Nhai Sơn mà luôn gióng trống khua chiêng, giương cờ hiệu môn phái tu hành chính thống đệ nhất ở Thập Cửu Châu.

Ngay cả tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực cũng là bọn họ chủ trì.

Côn Ngô thế lớn không cần phải nói.

Chồng cũ của nàng ở Côn Ngô, có thể khẳng định là thiên phú nhất định không tồi, nếu không Côn Ngô sẽ không thèm nhận.

Đã là môn hạ Côn Ngô thì Phù Đạo sơn nhân dựa vào cái gì mà ra tay với Côn Ngô?

Nếu Kiến Sầu nhớ không lầm thì Phù Đạo sơn nhân vẫn là trưởng lão chấp pháp của cả Trung Vực, chỉ nghe qua đã biết vị trí này rất đặc biệt, sao có thể dựng lên mâu thuẫn giữa hai phái?

Bất kể thế nào thì chuyện "bắt thằng ranh đó về đây cho ngươi" cũng không thể thực hiện được.

Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư lão quái mặc dù không hợp nhau nhưng năm xưa vẫn cùng nhau thành danh, thậm chí đều từ tiểu hội Tả Tam Thiên đi ra. Phù Đạo sơn nhân ngoài miệng oán giận nhưng trên thực tế Hoành Hư lão quái vẫn gửi tin cho lão qua biển cả mênh mông, cho thấy quan hệ của hai người vẫn không tồi.

Chuyện này Kiến Sầu cũng có thể thấy rõ.

Nàng không muốn làm khó Phù Đạo sơn nhân, cũng không muốn lão băn khoăn mãi vì chuyện này.

Kiến Sầu bước tới, cười tít mắt với lão: "Sư phụ, chuyện của đồ nhi cứ để đồ nhi tự mình giải quyết. Dù sao cũng là chuyện từ trước khi tu hành, đồ nhi không dễ gì bước lên đường tu hành, chuyện gì cũng phải nhờ sư phụ đứng ra giải quyết giúp thì chẳng phải đồ nhi không có một chút tiến bộ nào hay sao?"

"Đành là như vậy..."

Phù Đạo sơn nhân vẫn do dự.

Kiến Sầu nói: "Đồ nhi bảo đảm trước xuất khiếu nhất định sẽ giải quyết chuyện này, không để sư phụ phải bận tâm".

Hứa hẹn rất thành khẩn.

Phù Đạo sơn nhân đau lòng hừ một tiếng: "Hay là ngươi vẫn còn tình cũ với thằng đó, sợ sư phụ đánh hắn, hại hắn?"

"..."

Kiến Sầu ngẩn ra rồi bật cười.

Nàng không ngờ Phù Đạo sơn nhân lại nghĩ như vậy.

"Cười cười cười, cười cái gì?" Phù Đạo sơn nhân tức giận quát to một tiếng: "Buồn cười thế cơ à?"

Một hồi lâu sau Kiến Sầu mới dừng lại.

Nàng cũng không biết mình nên nói như thế nào, chỉ buông mắt, lúc ngước lên vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh, hai mắt lọ vẻ lạnh nhạt kì lạ.

"Thì ra trong mắt sư phụ đồ nhi lại là một người dễ dàng quên thù như vậy sao?"

"Ta..."

Phù Đạo sơn nhân nhớ tới tiếng khóc đau đớn trong ngôi nhà ở sơn thôn, không nói được gì nữa.

Kiến Sầu ra vẻ thoải mái, đẩy lão một cái: "Thôi được rồi, sư phụ không cần lo lắng. Đồ nhi sẽ đi bế quan, tu luyện thật tốt, nhất định không phụ sự kì vọng của sư phụ. Sau khi đồ nhi đi ra nhất định sẽ học được không ít bản lãnh!"

Lần này cuối cùng Phù Đạo sơn nhân cũng bị đẩy ra ngoài.

Kiến Sầu tùy ý vẫy tay rồi đóng cửa lại.

"Không ngờ lại dám đẩy sơn nhân ta ra ngoài, hư quá, hư quá!"

Phù Đạo sơn nhân đứng bên ngoài một lát mới phản ứng lại, giơ tay đập cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì nữa.

Đứng ở chỗ cao nhất ngay sau cửa trong đạo tràng, có thể nhìn xuống thanh búa lớn đặt dưới sân tròn.

Vệt han gỉ loang lổ dữ tợn như vết máu Kiến Sầu nhìn thấy hôm đó.

Có tình cũ?

Còn có tình cũ gì nữa?

Nếu thù hận cũng là tình thì cũng có thể coi như vậy.

Kiến Sầu chậm rãi đi từng bước một xuống chỗ thanh bên cạnh rồi ngồi xuống, đưa tay đặt lên cán búa lạnh buốt, hình vẽ vạn quỷ như muốn cắn đứt ngón tay nàng.

Nàng bật cười một tiếng.

Cho dù vĩnh viễn đọa lạc Diêm La thì sao?

Cho dù xuất khiếu phải chết thì sao?

Cho dù hắn thiên phú tuyệt đỉnh thì sao?

Chỉ cần trong thời gian này nàng có bất cứ một cơ hội nào vượt qua hắn, nàng nhất định phải giết chết hắn!

Kiến Sầu chậm rãi dịch ngón tay ra để lộ hình vẽ bên dưới.

Con ác quỷ đó đang ngẩng cao đầu, một chân giẫm lên xác một phụ nữ, một tay giơ cái đầu người đáng sợ, càn rỡ cười to như đang cười nhạo người trên thế gian này quá si, quá khổ, quá gian nan.

Quỷ Phủ từng chém vạn quỷ, nhưng cũng có thể chém được tà ma trong lòng nàng?

Không!

Không thể!

Cũng không muốn.

Đây là Quỷ Phủ của nàng.

Cho dù trong lòng có tà ma, nàng cũng mặc kệ nó.

Dao đồ tể đã giơ lên, sao có thể dễ dàng đặt xuống?

Kiến Sầu nhìn một hồi lâu, cười nhẹ một tiếng, lật mặt sau thanh Quỷ Phủ lại, không nhìn thấy hình con quỷ đang cười to này nữa.

Nàng bắt đầu bế quan lần thứ hai.

Lần này lâu hơn lần đầu tiên nhiều.

Đạo ấn quý tinh bất quý đa, cho nên Kiến Sầu ra sức tu hành một đạo ấn khinh thân, có thể nhanh chóng xoay chuyển trong lúc giao chiến với người khác.

Công phu chưởng pháp nàng đã có, thế là lại chọn một bộ chỉ pháp có cái tên nàng rất thích là Hồng Trần Phá Vọng, có điều hình như nàng rất khó thi triển ra tinh túy trong đó, chỉ học được thức thứ nhất trong đó, gọi là Nhập Vọng. (Chưởng là bàn tay, chỉ là ngón tay. Như Hàng Long thập bát chưởng, nhất dương chỉ...)

Lại mới có một thanh Quỷ Phủ cho nên nàng cũng chọn lựa một đạo ấn trong tàng kinh các dành riêng cho tu sĩ dùng búa, tên là Khai Sơn Thập Nhị Phủ, dùng sức mạnh phá mọi chiêu thức.

Chỉ pháp Hồng Trần Phá Vọng dường như có liên quan đến một số thể ngộ, Kiến Sầu cũng không biết có phải hồn phách mình không hoàn chỉnh nên khó có thể tiếp tục tu luyện hay không, nhưng Khai Sơn Thập Nhị Phủ thì khác, đơn giản, thô bạo, đi theo hướng sức mạnh đơn thuần.

Cũng có nghĩa chỉ cần Kiến Sầu đủ tu vi, sử dụng thích hợp, đạo ấn phức tạp do hai mươi bảy đạo tử tạo thành này có thể giúp Kiến Sầu dùng linh lực ít nhất phát huy ra sức tấn công lớn nhất của Quỷ Phủ.

Đối với một người hồn vía không toàn vẹn lại còn không biết tình hình cụ thể như nàng, đây tuyệt đối là một đạo ấn không thể phù hợp hơn được nữa.

Đối với nữ tu sĩ, đi theo hướng sức mạnh đơn thuần là một chuyện khá kinh hãi người đời.

Kiến Sầu chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mình vung búa chém người, lại nghĩ đến phản ứng của các vị sư đệ hờ là biết sẽ có hiệu quả gì.

Có điều...

Tất cả đều không quan trọng.

Sau khi kết thúc học tập đạo ấn, Kiến Sầu lại ra sức hấp thu linh khí, củng cố "kinh mạch" trong thân thể mình. Cái gọi là kinh mạch chẳng qua chỉ là tuyến đường vận hành linh khí mà thôi. Phù Đạo sơn nhân nói nàng không có kinh mạch, nhưng chỉ cần linh khí đi theo con đường này thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Kiến Sầu suy nghĩ rất thoáng.

Nghĩ lạc quan một chút, giả sử có ngày gặp kẻ nào tàn độc muốn phá hủy kinh mạch của mình, chẳng phải sẽ không thể hủy được hay sao?

Trên sân tròn trong đạo tràng, đấu bàn xuất hiện một lần nữa, đồng thời xoay tròn.

Mi tâm Kiến Sầu dường như hóa thành một điểm giữa không trung đầy sao lấp lánh, không ngừng có ánh sao lấm tấm chậm rãi tản ra theo sự thổ nạp hấp thu của nàng.

Cảnh giới trúc cơ sơ kì nhanh chóng được củng cố, hơn nữa tiếp tục tích lũy lên trúc cơ trung kì với một tốc độ cực nhanh.

Đấu bàn chậm rãi lớn lên với một tốc độ không thể nhận ra.

Trong tình hình chung, kích cỡ đấu bàn thiên phú của một người quyết định người này có thể chứa được bao nhiêu linh lực. Cùng với tu vi được nâng cao, đấu bàn cũng không ngừng lớn lên. Có điều lớn lên cũng cần có một nền tảng, nền tảng này chính là kích cỡ của đấu bàn thiên phú.

Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu đều có đấu bàn thiên phú một trượng.

Phù Đạo sơn nhân bây giờ ngã tụt xuống đến Xuất Khiếu kì, ước chừng đấu bàn lớn hơn ba trượng.

Theo những gì Kiến Sầu đọc được trong ngọc giản, lấy Xuất Khiếu kì làm ranh giới, trước xuất khiếu, cứ tăng lên một cảnh giới lớn, đấu bàn của tu sĩ bình thường có thể mở rộng thêm khoảng một trượng. (ND: cảnh giới lớn là trúc cơ, kim đan, nguyên anh... Cảnh giới nhỏ là 1/3 cảnh giới lớn như sơ kì, trung kì, hậu kì trong một cảnh giới lớn)

Kiến Sầu vẫn đang tu luyện thu nạp linh khí, trong quá trình tu luyện, từng tuyến khôn dần dần trở nên ngưng đọng.

Một tấc, một tấc...

Đấu bàn cũng ngày càng lớn lên.

Đến lúc kết thúc lần thổ nạp cuối cùng, xung quanh Kiến Sầu đã có một lớp bụi nhàn nhạt.

Mở mắt ra nhìn, đấu bàn một trượng bốn thước.

Chỉ thổ nạp linh khí, tốc độ tu luyện quả nhiên rất nhanh.

Kiến Sầu cũng không biết là nên khóc hay nên cười, dù sao thì bây giờ cũng đã bước vào trúc cơ trung kì, còn phải củng cố lại cảnh giới nữa.

Nàng đứng lên hoạt động gân cốt, tâm niệm vừa động, Quỷ Phủ đã từ dưới đất bay lên, chạm vào người nàng rồi thoáng cái biến mất.

"Thì ra đây chính là cảm giác giấu vũ khí trong thân thể..."

Đi thử mấy bước hình như cũng không có gì khác thường, cảm thấy thanh búa này đang ở mi tâm mình, bất cứ lúc nào cũng có thể rút nó ra.

Kiến Sầu sờ sờ, cũng không rõ nguyên lí, chỉ cất túi càn khôn vào trong tay áo rồi đi ra bên ngoài.

Đứng trong cánh cửa đạo tràng, Kiến Sầu hít sâu một hơi, không biết bây giờ bên ngoài thế nào rồi.

Vẫn nói người trong núi không biết ngày tháng ngắn dài ra sao, bây giờ nàng đã hiểu "người trong núi" rốt cuộc là những người như thế nào.

Két!

Nàng dùng sức mở cửa ra.

Một trận cuồng phong tạt vào mặt, mang theo hơi ẩm làm ướt má Kiến Sầu.

Rào rào!

Tiếng mưa to ào tới, một dòng thác nhỏ từ bên trên vách đá đổ xuống, bên ngoài có mộ tiếng sét nổ vang.

"Ầm ầm!"

Cả thế giới trắng xóa, tia chớp lóe lên phía chân trời chiếu sáng cả Linh Chiếu đỉnh bao phủ trong mưa to.

Con ngỗng trắng vui sướng vỗ cánh rong chơi trong Quy Hạc tỉnh không ngừng bắn tóe nước mưa.

Mấy con tiên hạc đầu đỏ đứng bên cạnh Quy Hạc tỉnh, không cử động gì, dường như đang căm tức nhìn kẻ ngoại xâm đang chiếm cứ nơi ở của chúng.

Kiến Sầu sửng sốt.

Hạc đã về Quy Hạc tỉnh?

Lúc nàng mới tới Nhai Sơn, Thẩm Cữu đã giới thiệu cho nàng.

Tháng tám hàng năm Quy Hạc tỉnh có hạc quay về, quanh quẩn ở đây...

Nói vậy thì ít nhất đã gần một tháng trôi qua?

Quay đầu nhìn lại tấm biển gỗ trước cửa phòng mình, Kiến Sầu đi tới nắm hai chữ "đạo tràng" kéo ra, thấy ánh sáng lóe lên, lập tức có một thẻ bài chữ Đạo nằm trong lòng bàn tay nàng.

Đạo tràng đang mở cửa biến mất, gian phòng nhỏ xa cách rất lâu cuối cùng xuất hiện trước mắt Kiến Sầu.

Trước lúc nàng bế quan, Phù Đạo sơn nhân đã cho nàng một thẻ bài chữ Đạo, tấm thẻ trên tay này là tấm khác, sau này phải trả lại cho lão.

Hơn nữa tu luyện một hơi đến trúc cơ trung kì, mặc dù cũng không phải đột phá lớn nhưng dù gì cũng là có chút thành tựu, cũng nên đến nói chuyện với sư phụ.

Kiến Sầu nghĩ vậy, định xuất phát đi tìm sư phụ.

Nhưng nhìn Lý Ngoại Kính vừa gọi ra, Kiến Sầu lại ngẩn người: Phù Đạo sơn nhân ở đâu?

Nàng đã nhập môn rất lâu, không ngờ vẫn còn không biết cả vấn đề này.

Cơn giông tố bên ngoài làm nàng phiền lòng.

Kiến Sầu nghĩ, không bằng đợi mưa tạnh rồi ra ngoài tìm người sau, kiểu gì chả gặp được người biết chỗ ở của Phù Đạo sơn nhân, nhưng không ngờ lúc này...

Một tia chớp xé rách bầu trời.

Tuy nhiên lần này lại không vắt ngang chân trời mà đánh thẳng xuống Quy Hạc tỉnh.

Con ngỗng trắng trong Quy Hạc tỉnh kinh hoàng giơ hai cánh lên, chui đầu xuống nước, hai cái chân đạp không ngừng, hiển nhiên cho rằng mình sắp gặp tai vạ đến nơi.

Nhưng mấy con tiên hạc đầu đỏ đối diện với nó lại đủng đỉnh đi mấy bước, rõ ràng không coi tia sét sáng lòa đó ra gì.

Kiến Sầu vốn có chút lo lắng, nhìn thấy cảnh này lại không khỏi tạm dừng bước chân.

Tia sét đó đánh xuống chính giữa Quy Hạc tỉnh như sấm sét bình thường, sau đó lóe lên rồi biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.

Có điều sau khi tia sét biến mất, một mũi kim hình tia chớp lại xuất hiện lơ lửng trên mặt nước.

Kiến Sầu lập tức hiểu ra, thì ra cũng giống như "phong tín", lần này là "lôi tín".

Quy Hạc tỉnh Nhai Sơn tự động thu thập tất cả thông tin không có người nhận rõ ràng hoặc gửi thẳng đến môn phái, đợi người có trách nhiệm đến nhận.

Trước kia nàng chủ yếu gặp thư gió, đều có hình thẳng dài như lông trâu, còn hình tia chớp như thế này thì chưa thấy bao giờ.

Trong các loại thư "phong lôi vũ tuyết" thì tốc độ của sấm sét là nhanh nhất, có điều cũng không nhanh hơn được bao nhiêu. Người gửi thư lại phải tranh thủ cả một chút thời gian như thế này, có lẽ là có chuyện rất gấp.

Đang nghĩ như vậy, Kiến Sầu nhìn thấy một người mặc y phục đen tuyền từ trong Chấp Sự đường đi ra, lập tức ơ một tiếng.

Người đi ra không phải ai khác mà chính là Khúc Chính Phong.

Trước kia toàn thấy hắn mặc áo bào xám, không hề thật sự bắt mắt, bây giờ thay một bộ đậm màu lại làm khí chất của hắn trở nên thoát tục.

Chân hắn giẫm trên Hải Quang kiếm, đứng bên rìa Linh Chiếu đỉnh xem rồi đưa tay ra, vệt sáng hình tia chớp vừa xuất hiện trên Quy Hạc tỉnh chính giữa Linh Chiếu đỉnh liền nhanh chóng bay về phía hắn.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn, lúc "lá thư" bay tới tay, hắn quay sang nhìn lên vách đá.

Có điều Kiến Sầu nhanh chóng nhìn thấy hắn đi vào Chấp Sự đường.

Suy nghĩ một lát, Kiến Sầu thả Lý Ngoại Kính trong tay xuống, ánh vàng lấp lánh lập tức hiện lên.

Nàng giẫm chân lên, bay thẳng vào trong màn mưa.

Lý Ngoại Kính tự động tỏa ra một màn sáng ngăn cách nước mưa bên ngoài. Kiến Sầu ngự khí bay trong mưa nhưng trên người lại không hề bị ướt.

Chấp Sự đường xây bên rìa Linh Chiếu đỉnh, cách mấy chục trượng bên phải Bạt Kiếm đài. Kiến Sầu đáp xuống dưới mái hiên, ngước mắt nhìn vào. Bên ngoài là nơi tiếp khách, bày bàn ghế và các loại đồ uống nước, lại không có ai ngồi.

Ngược lại, phái trong đang có tiếng ồn ào, dường như có tranh chấp gì đó.

"Bọn Tiễn Chúc phái này không ngờ lại dám nói chúng ta?"

"Đúng là không biết xấu hổ!"

"Có phải Nhai Sơn chúng ta dạo này khách khí quá không?"

"Phù Đạo sư thúc tổ, Phù Đạo sư thúc tổ? Chuyện bên Ngũ Di tông đó làm thế nào?"

"Sư thúc tổ sư thúc tổ?"

...

"Ầm ĩ cái gì? Sơn nhân ta có việc, các ngươi cứ thương lượng trước đi!"

Một tiếng quát to vang lên, Kiến Sầu đứng ở bên ngoài cũng phải giật mình, đây rõ ràng là giọng Phù Đạo sơn nhân.

Không đợi nàng phản ứng lại, bên trong đã có hai người một trước một sau đi ra, một là Phù Đạo sơn nhân, người kia là Khúc Chính Phong mà Kiến Sầu vừa nhìn thấy. Chiếc lôi tín Khúc Chính Phong lấy đi lúc nãy bây giờ đã nằm trong tay Phù Đạo sơn nhân.

Vừa đi ra ngoài Phù Đạo sơn nhân đã sầm mặt nói: "Đúng là... Đừng để sơn nhân ta cáu lên, không là một người một kiếm san bằng cả Tiễn Chúc phái luôn đấy!"

Lão ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiến Sầu.

"Ơ, Kiến Sầu nha đầu, ngươi bế quan xong rồi à?"

Khúc Chính Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng liền mỉm cười: "Kiến Sầu đại sư tỷ!"

Kiến Sầu hơi lúng túng, vốn muốn hỏi Khúc Chính Phong xem phải tìm sư phụ ở đâu, không ngờ lại gặp Phù Đạo sơn nhân ở đây luôn.

Xem ra hai người họ đang giải quyết công việc.

Nàng chắp tay nói: "Bái kiến sư tôn, chào Khúc sư đệ. Đồ nhi may mắn lên đến trúc cơ trung kì nên kết thúc bế quan đi ra, muốn đến bái kiến sư phụ trước, vốn đang định tìm Khúc sư đệ để hỏi chỗ ở của sư phụ, không nghĩ tới sư phụ lại ở đây".

"Ờ".

Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn vào Chấp Sự đường, bên trong vẫn có tiếng tranh cãi không ngừng truyền ra.

Lão không hề để ý đến đám người bên trong, đi thẳng ra ngoài đứng dưới bậc thềm có mái hiên che, nghe tiếng mưa rơi một hồi mới có vẻ đỡ hơn.

"Sư phụ về đây để bị hành hạ à? Đúng là tức chết đi được. Ai ngờ bao nhiêu năm nay Thập Cửu Châu lại tồn đọng cả đống việc như vậy... Đây nữa, lại vừa mới thêm một việc".

Lão vừa nói vừa bóp một cái, ánh bạc hình tia sét liền nổ tung.

Đám bụi mài bạc lấm tấm tổ hợp lại một lần nữa, từng hàng chữ xuất hiện, Phù Đạo sơn nhân lập tức cho chính mình một cái tát: "Đúng là năm đó mù mắt nên mới bị Hoành Hư lão quái lừa, bây giờ thì thảm rồi! Đúng là không sống nổi nữa..."

"Lại có chuyện gì nữa thế?"

Khúc Chính Phong dường như đã quen, chỉ thuận miệng hỏi một tiếng.

Phù Đạo sơn nhân chỉ ước gì được chạy thẳng xuống dưới kia dầm mưa, thở dài nói: "Bên Vọng Giang lâu lại có chút việc nhỏ, ngươi đi giải quyết một chút".

Nói xong lão rất vô trách nhiệm đưa tay vồ màn sáng trước mặt một cái, màn sáng lại tụ thành một ánh bạc nhỏ bé như trước. Lão ném ánh bạc này cho Khúc Chính Phong rồi đi thẳng.

Đúng là tai bay vạ gió, Khúc Chính Phong sửng sốt.

"Sư phụ, việc này..."

Phù Đạo sơn nhân không quay đầu lại, xua tay nói: "Sư phụ biết lỗi, sư phụ biết lỗi rồi, sau này sư phụ không lười biếng nữa, nốt lần này thôi. Ngươi cũng là tu sĩ nguyên anh thượng đỉnh rồi, việc nhỏ này không làm khó được ngươi. Nhân tiện mang Kiến Sầu nha đầu đi đi, cho nó ra ngoài thấy việc đời. Đúng rồi..."

Đang lảm nhảm đột nhiên nhớ tới một việc, thế là lão rướn cổ gọi với vào Chấp Sự đường.

"Mập mạp! Tiểu mập mạp! Lão Thất... À không, lão Bát! Đi ra đây!"

Bên trong có tiếng lục lọi, sau dó Kiến Sầu nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Phù Đạo sơn nhân, tiểu mập mạp Khương Hạ vội vàng guồng hai cái chân ngắn chạy ra, đứng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân: "Sư phụ, cuối cùng cũng thả con về à?"

Thả ngươi về?

Nằm mơ à?

Phù Đạo sơn nhân sờ sờ cổ mình, vẻ mặt uể oải.

"Không phải thả ngươi về mà là thả ngươi ra ngoài. Theo đại sư tỷ Kiến Sầu và nhị sư huynh Chính Phong của ngươi đi ra ngoài rèn luyện. Ta nhớ không lầm thì ngươi cũng là kim đan hậu kì rồi, mặc dù thể chất đặc thù nhưng cũng không thể hoang phế như vậy được, ra ngoài đi một chuyến, không biết chừng lúc về sẽ đột phá thì sao".

Khương Hạ lập tức định la hét.

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: "Câm miệng!"

Khương Hạ tủi thân.

Thấy thằng bé đã ngoan ngoãn, Phù Đạo sơn nhân mới chân thành nói với Khúc Chính Phong: "Chuyện còn lại giao cho ngươi hết, sư phụ mặc kệ".

Nói xong lão lại đưa tay vỗ vỗ vai Kiến Sầu.

Còn Khương Hạ...

Lão vừa đưa tay ra lại thu về vỗ vỗ mông.

Tiểu mập mạp Khương Hạ đã không lớn được cũng không cao lên được, đúng là...

Thôi, ta chuồn đây!

Vừa mới nhìn thấy sư phụ, còn chưa nói được mấy câu, Kiến Sầu đã bị giao cho một nhiệm vụ kì quái nào đó. Đầu óc nàng hoàn toàn không theo kịp.

"Này... Đây là..."

Khúc Chính Phong lắc đầu cười cười, hình như trong lòng cũng rất đau khổ.

"Sư phụ chính là trưởng lão chấp pháp của Tả Tam Thiên Trung Vực, lẽ ra là người cực kì bận rộn, bây giờ mới phải gánh trọng trách nhưng tính tình lười nhác..." Nói tới đây, Khúc Chính Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tóm lại lần này làm phiền đại sư tỷ và bát sư đệ cùng ta đi Tây Hải".

Vừa rồi hắn đã xem qua nhiệm vụ lần này. Vọng Giang lâu nằm ở chỗ sông Cửu Đầu đổ vào Tây Hải, người là người của Vọng Giang lâu, chuyện lại xảy ra ngoài Tây Hải.

Kiến Sầu cầm Lý Ngoại Kính của mình trong tay, chỉ cứng nhắc hỏi một câu: "Cần ta ra sức không?"

Khúc Chính Phong thoáng nhìn chiếc Lý Ngoại Kính của nàng, yên lặng một hồi lâu rồi trả lời: "Hi vọng là không cần".

Kiến Sầu không nhịn được bóp trán.

Ý là phải xem vận may thế nào.

Tiểu mập mạp đã quen bị áp bức: "Bọn họ còn nhẫn tâm ép một đứa bé đáng yêu như ta đến giải quyết việc vặt vãnh ở Chấp Sự đường, giờ ép ngươi một chút thì đã là gì?"

Khẩu khí rất không khách sáo, rất bễ nghễ, rất cao ngạo.

Kiến Sầu thấy không phù hợp, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đây chính là tiểu mập mạp Khương Hạ xếp thứ tám hay sao?

Thấy Kiến Sầu nhìn mình, Khương Hạ hừ một tiếng: "Kì thực ta không thích ngươi lắm".

"Vì sao?"

Kiến Sầu nhớ mình và hắn còn không có cơ hội tiếp xúc mấy, tại sao hắn lại không thích mình?

Khương Hạ chuyển mắt đi: "Bọn họ đều lừa ta, nói sẽ mang một tiểu sư muội về... Kết quả sư phụ lại cho ngươi làm đại sư tỷ... Hu hu hu hu, không công bằng, vì sao không cho ta làm sư huynh..."

Nụ cười có một giây dông cứng.

Kiến Sầu chớp chớp mắt, nàng lại không tức giận, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

Có điều vị nhị sư huynh nghe nói "mổ ra den sì" thì không nhất định...

Khúc Chính Phong chậm rãi đi tới, Hải Quang kiếm nắm trong tay nhẹ nhàng chọc xuống đất.

Hắn hạ mắt xuống nhìn Khương Hạ, giọng nói nhạt nhẽo.

"Bát sư đệ, vừa rồi ngươi nói gì cơ? Ta không nghe rõ lắm".

"..."

Trong nháy mắt, lông măng trên người dựng đứng, Khương Hạ không đợi Kiến Sầu trước mặt phản ứng lại đã hét lên một tiếng: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi! A a a a a a!"

Một vệt sáng màu đỏ rực phóng lên cao, Khương Hạ đã biến mất.

Tiếng hắn từ xa xa vượt màn mưa truyền đến: "Chúng ta mau đến Tây Hải làm việc thôi! Ha ha, lại có thể đánh nhau rồi!"

Thế là bị dọa chạy mất.

Kiến Sầu không nhịn được quay lại nhìn Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong lại không có vẻ gì khác thường, chỉ ném Hải Quang kiếm về phía trước, bước lên nói: "Chúng ta cũng đi thôi!"

"Ờ".

Kiến Sầu đáp, cũng bước lên Lý Ngoại Kính.

Ánh vàng trong suốt xuất hiện, Khúc Chính Phong quay lại nhìn nàng một cái.

Kiến Sầu hơi ngượng ngùng giải thích: "Đánh nhau thì mới dùng Quỷ Phủ... Bình thường dùng Lý Ngoại Kính cũng được".

Còn nguyên nhân thì...

Khúc Chính Phong chậm rãi mỉm cười rồi hóa thành một vệt sáng bay ra xa, Kiến Sầu cũng lập tức bay theo.

"Lần này đến Tây Hải sẽ phải giải quyết một chuyện khó khăn. Tính ra người liên quan đến chuyện này cũng có chút quan hệ với đại sư tỷ..."

Quan hệ?

Nói đến Tây Hải, Kiến Sầu vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.

Ở đó, lần đầu tiên nàng giao thủ với người khác trên mặt biển, còn bị thương nhẹ. Ở đó, nàng làm quen với những người bạn đầu tiên sau khi đến Thập Cửu Châu. Trên đảo Đăng Thiên, nàng còn gặp một thiếu niên phù du, tự đặt tên cho mình là Triêu Sinh...

Đưa tay che mắt nhìn màn trời, Kiến Sầu đột nhiên có cảm giác khó phân biệt ngày đêm.

Nàng cười vô cớ, đoán có lẽ do mình nghĩ đến những lời chấn động lòng người đó.

Kiến Sầu thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, hỏi: "Có quan hệ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.