Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 28: Ban xã hội




Phải nói rằng, chưa bao giờ có cuộc thẩm vấn nào lớn như vậy. Không bàn đến vấn đề có bao nhiêu người, chỉ nhìn mấy vị đang ngồi ở chỗ này thôi, thẩm phán cũng phải dè chừng hơn vài phần.

Trên tòa chia ra làm hai phe cánh, một bên là Trịnh Khải cùng với mấy người phụ trách dự án bên Đức Mậu và một vài nhân viên thân tín. Bên còn lại do Giang Bắc Thần dẫn đầu đoàn người bao gồm các quản lý cao cấp của Thế Cần, tiếp đến là Kỷ Hành Đông, Chử Mục, Chiến Sính, l e q uu ydo n, hai anh em Trần Lương Thiện và Trần Lương Thần, cộng thêm Giang Nam Thừa và mấy người anh em trong nhà họ Giang.

So sánh tương quan lực lượng thì rõ ràng, Giang Bắc Thần có vẻ "Ỷ thế hiếp người". Mà quả thật là anh cũng có ý định như vậy. Trước kia là do anh không để ý mới để đến nỗi xảy ra chuyện ngày hôm nay. Nhưng bây giờ thì khác, vợ con anh đang bị bắt giam! Nếu không để tâm nữa thì chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra. Giang Bắc Thần nghĩ, hôm nay, cho dù mấy lão già này không muốn thả người cũng phải thả. Nếu như có kẻ nào đó đui mù dám làm hỏng chuyện, thì anh sẽ làm như Chử Mục nói, cướp người.

Giang Bắc Thần đưa một đội ngũ người nhà đông đảo đến đây, quả thực chính là sự khiêu khích lớn nhất đối với Trịnh Khải.

Chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, người quản lý bộ phận dự án thành khẩn thú nhận rằng mình tiết lộ bí mật thương mại, đồng thời cũng nói rõ anh ta đã nhận hối lộ của Trịnh Khải. Khi thẩm phán nói: "Cho mời nhân chứng ra tòa." thì cả phiên tòa bỗng nhiên xôn xao. Người bước lên chính là Trịnh Khải, ngày hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của tòa án thì anh ta đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý rồi. Cho nên bước chân cũng có vẻ khoan thai, thậm chí còn thản nhiên và tự đắc. Đại khái anh ta biết mình đã không còn đường sống nữa rồi, nên ánh mắt nhìn về phía Giang Bắc Thần còn hơi trêu tức.

Buổi tối trước ngày diễn ra phiên tòa, trong văn phòng tổng giám đốc của công ty An Đạt đã sớm không còn quang cảnh của ngày xưa, mà thay vào đó là vẻ tiêu điều.

Trịnh Khải suy sụp dựa vào bể cá, trên gương mặt trẻ tuổi thậm chí còn mang chút ưu thương không phù hợp với độ tuổi.

Người trợ lý đã làm việc cho anh ta từ lâu cẩn trọng dè dặt hỏi ông chủ mình: "Đã rất lâu rồi công ty chúng ta không nhận được đơn hàng nào... Công nhân đều ầm ĩ muốn thôi việc. Nghe nói, Giang Bắc Thần cũng đã tìm được người quản lý bộ phận dự án... Giám đốc, chúng ta có nên..." Dừng tay, hai chữ này người thư ký không dám mở miệng nói tiếp. Bởi vì trong từ điển của Trịnh Khải, chưa bao giờ có hai chữ "Dừng tay."

Trịnh Khải không thể không thừa nhận, anh ta tỉ mỉ bày ra ván bài này nhưng tuyệt đối không ngờ tới, nó lại bị đánh bại một cách dễ dàng bởi một người con gái như Sở Hàm. Điều này so với việc bị bại dưới tay Giang Bắc Thần còn nhục nhã hơn bội phần. Nhưng mà đồng thời, lúc anh ta nghe được tin Sở Hàm đi tự thú thì cũng cảm thấy khiếp sợ không kém, bởi vì toàn bộ tiền đặt cược cho ván bài này đều chỉ nhằm vào một mình Giang Bắc Thần. Đối với một người phụ nữ mà nói thì lao ngục tai ương là một điều vô cùng tàn nhẫn.

Trịnh Khải nắm chặt lan can, ánh mắt âm u nặng nề, "Chuẩn bị ngày mai tới dự phiên thẩm vấn của Tòa án, giải thể công ty đi."

"Cái gì?" Thư ký không dám tin hỏi lại một lần.

"Tôi nói, giải thể công ty." Bởi vì ngày mai, nhất định anh ta sẽ trở thành kẻ thất bại. Giải thể công ty cũng coi như là việc cuối cùng mà anh ta có thể làm cho công nhân.

Một loạt câu hỏi khiến cho Trịnh Khải không còn chỗ để ẩn trốn, từng lời tố cáo khiến cho sinh mệnh và tự do của anh ta bị giảm đến cực hạn.

Bởi vì Sở Hàm không liên quan đến vụ án, nhưng lại có hành vi tự thú nên chỉ có thể ngồi trong phòng giam của tòa án chờ phán quyết. Cách tấm ngăn thủy tinh cực lớn, Sở Hàm đã có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất và đẹp đẽ của Giang Bắc Thần cùng với thái độ tự tin nắm chắc phần thắng của anh một cách rõ ràng. Đối với cô, bảy ngày vừa qua dài tựa bảy năm. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đã làm được rồi.

Kỷ Hành Đông ngó nghiêng nhìn bốn phía, lại nghiêng người sang hỏi nhỏ Chử Mục. "Sao vẫn không thấy Sở Hàm? Còn chưa thả người à?"

Chử Mục nhìn chằm chằm Giang Bắc Thần đang bị thẩm vấn, đẩy gương mặt của Kỷ Hành Đông ra xa, đáp: "Tớ tìm người hỏi rồi, cô ấy thuộc diện tự thú nên không tham dự vào phiên thẩm vấn này. Khi nào bên này có kết quả thì sẽ thả người."

Chiến Sính ở một bên xem náo nhiệt, nghển cổ, mất hứng nói: "Đừng nha, tớ đã chuẩn bị để đi cướp người rồi."

Chử Mục mặt không biến sắc đánh anh một cái, "Nếu cậu đã rảnh rỗi như vậy thì đi cướp lại em Thịnh Hi của cậu từ trong tay Cảnh Nghiêu đi. Ở Tây Tạng trời cao hoàng đế xa như vậy, có khi người ta lấy chồng lúc nào cậu còn không biết đấy!"

Thịnh Hi chính là điểm yếu của Chiến Sính. Cô là người đã thầm mến anh suốt chín năm nhưng lại bị anh ép buộc đi đến Tây Tạng xa xôi, cô cũng chính là ngòi nổ có sức công phá mạnh mẽ và hiếu chiến nhất của Chiến Sính.

Tiếng búa kim loại gõ lên bàn đinh tai nhức óc, ý bảo mọi người trật tự. Người đàn ông mặc đồng phục màu đen đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, hô lớn: "Tất cả đứng dậy! Đã đến giờ tuyên án!"

Mọi người cùng yên lặng đứng lên trang nghiêm, Giang Bắc Thần và Trịnh Khải đứng ở hai bên. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, trong lúc nhất thời, ánh mắt của cả hai như tóe ra tia lửa điện.

"Sau khi hội thẩm bàn bạc, dựa vào quá trình điều tra và biện luận cùng với những chứng cứ đầy đủ, rõ ràng và xác thực. Tòa kết luận, bị cáo Trịnh Khải đã phạm tội vu khống và hãm hại có mục đích, uy hiếp quản lý bộ phận dự án của công ty Thế Cần là ông Chu Thần Khang tiết lộ bí mật thương mại, khiến công ty Thế Cần bị thiệt hại về nhiều mặt, cấu thành tội danh tiết lộ bí mật ở mức độ nghiêm trọng. Tòa án căn cứ vào mức độ phạm tội, tính chất phạm tội và mức độ gây nguy hại tới xã hội, căn cứ vào "Bộ luật Hình sự của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" tuyên bố như sau: Bị cáo Trịnh Khải bị kết án hai mươi năm tù giam, tước đoạt quyền lợi chính trị mười lăm năm. Bị cáo Chu Thần Khang bị kết án mười ba năm tù giam, tước đoạt quyền lợi chính trị năm năm."

Trịnh Khải đứng trước vành móng ngựa, từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười nghe phán quyết cuối cùng của Thẩm phán. Hình như anh ta biết Sở Hàm đang đứng phía sau cánh cửa thủy tinh nên hơi quay đầu, mở khẩu hình miệng nói ra hai chữ. Sở Hàm lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn thấy rõ ràng, hai chữ này chính là: Tạm biệt.

Đây là lần duy nhất trong suốt mấy năm tranh giành với Giang Bắc Thần mà Trịnh Khải dùng tình cảm để quyết định, nhưng cũng là lần mà anh ta bị thua thảm hại nhất. Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ, cứ coi như bản thân vì yêu mà hi sinh đi. Nếu như không có Sở Hàm, có lẽ anh ta sẽ còn kiên trì được lâu hơn nữa.

Khi lướt qua Giang Bắc Thần, anh ta nói như đang thở dài: "Giang Bắc Thần, anh hãy đốixử tốt với cô ấy!"

Giang Bắc Thần nghe vậy dừng bước, cười thản nhiên: "Người của tôi, không phiền ngài Trịnh đây phải lo lắng. Ngược lại, tôi thật sự lo lắng cho tương lai của ngài đó nha!"

Ánh sáng trong mắt Trịnh Khải như dần tắt lịm. Trong khoảnh khắc nào đó, thậm chí Giang Bắc Thần còn cảm nhận được sự thê lương trong giọng nói của Trịnh Khải: "Anh biết không, thất bại lớn nhất của tôi chính là cô ấy chưa từng để tôi vào trong mắt..."

Đây có lẽ mới là thất bại thảm hại nhất của một người đàn ông.

Đến lúc này, trò khôi hài kéo dài suốt mười ngày qua đã tuyên bố chấm dứt dưới sự thất bại của Trịnh Khải.

____________________________

Đám người chậm rãi đi ra khỏi cổng Tòa án. Giang Bắc Thần dẫn đầu đi trước. Kỷ Hành Đông nghi hoặc nhìn trái nhìn phải rồi bất chợt túm lấy tay anh, "Này, sao cậu không đi đón Sở Hàm?"

Giang Bắc Thần lập tức dừng bước, nhìn tên ngốc đào hoa trước mắt này với vẻ không thể tin: "Tớ bảo cậu chuẩn bị cái đó, cậu đã làm chưa? Hay là cậu quên rồi?" Kỷ Hành Đông bỗng chốc phá lên cười, "Thần Thần thật là không biết đùa nha~~ Mới dọa nhà ngươi có một chút mà đã bị lừa rồi~~" Thấy sắc mặt Giang Bắc Thần dần trở nên trắng bệch, Kỷ Hành Đông không dám chần chừ nữa, vội vàng chạy xuống dưới.

Giang Bắc Thần cũng thầm phỉ báng mình trong lòng. Lần đầu tiên đi cầu hôn ở trước cổng Tòa án, thật đúng là con mẹ nó xấu hổ mà!

Lúc Sở Hàm ra khỏi phòng giam, bên ngoài cửa không có lấy một bóng người. Cô yên lặng cúi đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân. Nhưng khi đi ra khỏi cổng, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Cách hơn một trăm bậc thềm là một đoàn gồm hai mươi chiếc xe thể thao sáng loáng màu sắc khác nhau, phô trương dừng trước cổng Tòa án. Những người đang đứng hò hét theo tiếng còi xe, có người cô biết, có người cô không biết. Mấy trăm đóa hoa hồng và rượu sâm banh được bày trong chiếc xe thể thao màu bạc dẫn đầu. Giang Bắc Thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nổi bật, cứ đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn cô, chờ cô đến gần anh.

Dưới ánh mặt trời, Sở Hàm nhìn người đàn ông đang đứng dưới bậc thềm mà rơi nước mắt. Thì ra, anh đều biết cả,

Một trăm lẻ một bậc thềm, là cự ly giữa anh và cô. Giang Bắc Thần nhìn người con gái đã vì mình mà nhận lấy mọi đau khổ, bất chợt nắm lấy bàn tay trái của Sở Hàm, quỳ gối xuống rồi trịnh trọng nói từng chữ: "Sở tiểu thư, em có đồng ý lấy anh không?"

Phía sau là Kỷ Hành Đông, Chiến Sính và Chử Duy Nguyện đang ồn ào hét to: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Trước mắt là vẻ mặt nghiêm túc của Giang Bắc Thần. Sở Hàm nghĩ, cô đâu còn cái gì để mà do dự nữa đâu! Cô bất chợt ngắt lấy một nụ hoa xinh đẹp ướt át, cười đến kinh diễm cả bốn phía. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng mà kiên định của cô: "Em đồng ý."

Vào lúc cô không chú ý, ngón áp út đã được đeo thêm một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn cưới Cartier có ba vòng, mặt trong của chiếc nhẫn còn được khắc tên tiếng Anh của Giang Bắc Thần.

Kỷ Hành Đông nhìn cảnh tượng này, tủi thân cúi đầu, xoa khóe mắt: "Tốt xấu gì người ta cũng đã giúp đỡ nhiều như thế kia. Vậy mà vừa có vợ một cái thì đã vong ân phụ nghĩa ngay được!!"

Thì ra, Giang Bắc Thần đã âm thầm chuẩn bị tất cả. Anh muốn tặng cho Sở Hàm một màn cầu hôn mà vĩnh viễn cô cũng không thể nào quên. Tựa như nhiều năm trước, khi cô đã từng cầu hôn anh ở Antaly, để có thể bù đắp cho cô cả một đời.

Giang Bắc Thần thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Sở Hàm vào trong lòng, khẽ nói bên tai cô: "Bà xã à, chúng ta cùng đưa con về nhà thôi!"

Khi hai mươi chiếc xe hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy trên đường, Giang Bắc Thần mới chợt bừng tỉnh: Thì ra bấy lâu nay, đoạn tình cảm lằng nhằng dây dưa giữa hai người không có ai chiếm được thế thượng phong là bởi vì, từ khi bắt đầu, cả anh và cô đều muốn nhượng bộ đối phương.

Hoàn chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.