Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 7: Để biết rằng ta yêu nhau




Màn đêm dần dần bao phủ, bên ngoài tường thành đỏ cũng đèn đuốc sáng bừng. Trên đất, trên bụi cỏ ngồi đầy người, toàn bộ đều hướng về phía hoàng cung đại viện.

“Phi phi, người còn cũng thật là nhiều!” Liễu Nguyệt Phi nhìn đám đông trước mắt, nhỏ giọng nói thầm.

“Thiếu chủ, đã chuẩn bị tốt, mọi người đều lẫn vào đám đông!”Thanh Nhi lúc này đi đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi nói.

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi vừa lòng gật gật đầu, sau đó sửa lại quần áo, thanh thanh cổ họng, đi nhanh hướng đến đám đông, nói “Các vị hương thân phụ lão”.

Đám đông vốn đang an tĩnh lúc này liền xôn xao, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt lên Liễu Nguyệt Phi đang một thân áo bào tro.

Hôm nay nàng không dùng dung mạo Lâm Tường Vi, mà là dùng một gương mặt cực kì bình thường, trong đêm tối càng không gây chú ý.

Sau đó dùng dung mạo tầm thường này mà hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

“Các vị hương thân phụ lão, hôm nay mọi người tự phát kháng nghị với Hoàng thượng, vì những binh sĩ chết đi mà báo thù. Tinh thần như thế này thực là xúc động lòng người, đáng ghi vào sách sử nha!”

Bởi vì đông người, Liễu Nguyệt Phi cầm một cái loa quấn bằng giấy mà nói, dân chúng đều tập trung nhìn vào vật lạ nàng cầm trên tay, không ai chú ý đến lời nàng.

Sau khi nói xong, tiếng vỗ tay vốn đoán phải có thì không thấy, ngược lại lại im lặng như tờ, Liễu Nguyệt Phi nhất thời có chút xấu hổ khụ hai tiếng. Quên đi, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề luôn cũng được.

Liền thanh thanh cổ họng tiếp tục nói “Các vị hương thân, mọi người vì những binh sĩ báo thù cũng phải tìm đúng đối tượng nha! Lâm Tường Vi này chỉ là một nữ tử, làm sao có thể hại chết hai mươi vạn binh lính? Nàng ngay cả lên chiến trường cũng không thể nha!” Nói xong, liền bày ra một mặt biểu cảm ủy khuất.

Liễu Nguyệt Phi nói xong, trong đám đông lập tức đứng lên một người nói“Đúng vậy, Lâm Tường Vi này là lá ngọc cành vàng nha, Hoàng thượng sao có thể để nàng đi chứ?”

Đây đúng là người của Vô Ưu Môn lẫn vào đám đông, Liễu Nguyệt Phi nhẹ gật đầu với người nọ rồi tiếp tục “Các vị hương thân nha, mọi người đều không biết, hậu cung này so với chiến trường còn khủng bố hơn nha. Không giấu mọi người, tiểu nữ tử chính là thị nữ bên cạnh Tường Vi Công chúa!” Vừa nói vừa lấy tay chấm chấm nước mắt“Tiền Hậu mất sớm, Công chúa này ở hậu cung lẻ loi hiu quạnh. Hoàng thượng muốn yêu thương, phong Công chúa danh hiệu đệ nhất Công chúa Bắc Sát, sao lại không đưa đến ghen tị, không đưa đến kẻ thù chứ? Công chúa ở trong cung là kẻ thù bốn phía nha!”

Càng nói càng cảm động, càng nói càng khổ sở, Liễu Nguyệt Phi trực tiếp dựa lên người Thanh Nhi đang giả trang làm dân chúng bên cạnh mà khóc.

Lúc này, lại có một người đứng lên nói “Hậu cung này đúng là rất đen tối. Tỷ tỷ nhà ta vào cung làm tỳ nữ không đến vài năm, ngay cả người cũng không còn!”

Lập tức lại có một đại thẩm trung niên đứng lên nói “Nữ nhân ở hậu cung đúng là dữ như hổ nha!”

Liễu Nguyệt Phi đang ghé lên người Thanh Nhi nghe được mấy lời này thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngày mai nàng để mọi người trong Vô Ưu Môn đổi nghề thành gánh hát cũng được lắm.

“Công chúa chính là mơ hồ bị đưa lên chiến trường, sau đó thiếu chút nữa mơ hồ chết đi. Cũng may bình thường Công chúa hay thắp hương bái Phật mới còn mạng trở về” Liễu Nguyệt Phi chôn đầu trong lòng Thanh Nhi than thở, bờ vai cũng run rẩy, bên ngoài nhìn vào quả thật giống như nàng đang khóc.

“Chẳng lẽ đây mới là sự thật?”

“Xem ra chúng ta là oan uổng Tường Vi Công chúa?”

Người Vô Ưu Môn tiếp tục hát đối với Liễu Nguyệt Phi, đám đông bắt đầu dậy sóng, một ít người ẩn trong này cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Chỉ thấy một lão nhân râu bạc mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói“Ngươi nói ngươi là tỳ nữ của Lâm Tường Vi, ai sẽ tin tưởng, cung nữ không phải đều ở trong hoàng cung sao?”

Liễu Nguyệt Phi ghế vào Thanh Nhi lúc này vừa lòng cười cười, rốt cục đi ra một tên, nhưng từ trong lòng Thanh Nhi ngẩng lên lại là bộ dáng đau lòng muốn chết, liền nhặt lên cái loa đã bị nàng quăng qua một bên lúc nãy, nói“Trong hậu cung ta đối với Công chúa trung thành, tận tâm, tất nhiên sẽ có nhiều người xem ta không vừa mắt, lợi dụng thời cơ trục xuất ta ra khỏi cung!”

Tuy nói là trả lời câu hỏi người nọ nhưng cũng là hướng mọi người giải thích.

Lão nhân nói lúc nãy vừa ngồi xuống đã bị người Vô Ưu Môn thừa lúc tranh tối tranh sáng đóng gói đi mất.

“Ngươi căn bản chính là Lâm Tường Vi phái ra nói lấy cớ!” Lúc này một nữ tử trẻ tuổi lại không nhẫn nại được mà quát.

Liễu Nguyệt Phi trong mắt chớp động, tốt lắm, hai tên!

“Lại là ngươi, lúc trước kẻ kích động chúng ta cũng là ngươi, ngươi có phải là người phe muốn hại chết Tường Vi Công chúa phái tới không?” Không đợi Liễu Nguyệt Phi trả lời, một người khác đã mạnh dạn đứng lên, chỉ vào nữ tử trẻ tuổi mà mắng. Biểu tình giống như nữ tử trẻ tuổi kia đã câu dẫn tướng công nhà nàng vậy. Không sai, người vừa đứng lên là một người nữ!

Nữ tử trẻ tuổi còn chưa nói xong đã bị gõ đến choáng váng rồi khiêng đi.

Người nọ thấy vậy, đắc ý dạt dào nói “Không dám nói tiếp nữa chứ gì, vậy ta nói đúng rồi!”

Đám người bắt đầu sôi trào hừng hực, hai bên đều không ngừng tranh luận. Đến lúc này, kẻ địch nằm vùng trong đám đông cơ bản đều bị Liễu Nguyệt Phi lôi ra rồi. Đếm một chút, không tệ, đến mười tên!

Tranh luận cuối cùng là phe bên này thắng lợi, bởi vì ai nói ngược lại một câu liền bị túm ra ngoài, thắng cũng là tất nhiên.

Còn lại trong đám đông đều là dân chúng bình thường, không có việc gì liền mù quáng theo số đông, hiện tại bên nào lớn mạnh hơn liền theo bên đó.

Liễu Nguyệt Phi thấy cũng không sai biệt lắm, liền tung ra quả bom hẹn giờ cuối cùng “Các vị hương thân, kỳ thực muốn hại chết Tường Vi Công chúa chính là Hoa Quý phi nương nương nha. Ả thân là người đứng đầu hậu cung, con trai lại là Thái tử còn chưa vừa lòng, muốn cướp đi danh hiệu đệ nhất Công chúa Bắc Sát của Tường Vi Công chúa đặt lên người Mẫu Đơn Công chúa của ả! Các vị hương thân, mọi người phải vì Công chúa nhà ta làm chủ nha!”

Một câu cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi dùng hết sức lực bú sữa rống lên. Tiếng khóc lóc nức nở thất thanh, chỉ còn thiếu hô to tháng sau tuyết rơi* oan uổng!

(R: tháng sáu tuyết rơi: thường dùng chỉ sự bất công, oan uổng).

Trong đám đông, người Vô Ưu Môn cũng ồn ào lên, kéo theo dân chúng lập trường không vững hiện tại đều đổi giọng gọi to “Tường Vi Công chúa oan uổng, đầu sỏ gây nên là Hoa Quý phi!”

Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng vừa lòng lẩn đi, giao hoàn toàn nơi này lại cho Thanh Nhi, cũng đem mặt nạ da người trên mặt đưa lại cho nàng.

Lâm Sùng vốn đang buồn rầu trên đại điện cũng nghe được dân chúng đã đổi khẩu hiệu, hơn nữa còn gọi Hoa phi. Tuy rằng Hoa phi trong lòng hắn không bằng nữ nhi bảo bối, nhưng thế nào cũng là người nhiều năm đồng giường cộng chẩm nha, làm sao có thể nói giết liền giết. Những dân chúng này là muốn làm thế nào?

Lúc này Hoa phi đang tắm rửa, cũng bị tiếng gào đinh tai nhức óc này dọa thiếu chút nữa nhảy từ trong nước ra! Ả không có nghe lầm chứ? Thế quái nào mà hiện tại lại kêu ả rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.