Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 4: Khi tình yêu lên tiếng




Thanh âm như mũi tên nhọn xen với tiếng rống lớn giận dữ tựa như sấm rền vang vọng bầu trời.

Bọn thị vệ đều bất an nhìn bốn phía, cũng hiểu được lời hắc y nhân này nói là có ý gì, không dám nhìn Liễu Nguyệt Phi.

Thanh Nhi vừa nghe, trong lòng liền giận dữ, tung một cước đá xuống miệng vết thương của hắc y nhân. Dám bất kính với thiếu chủ của nàng!

Liễu Nguyệt Phi từ lúc tiếng rống giận đó vang lên đã nhìn chằm chằm vào hắc y nhân, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng, vội lên tiếng “Thanh Nhi, ngăn cản hắn!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Lúc Liễu Nguyệt Phi vừa nói xong, Thanh Nhi chưa kịp phản ứng lại, hắc y nhân đã cắn lưỡi tự sát!

Thấy tình huống thay đổi, Thanh Nhi vội vàng tháo mặt nạ của hắc y nhân, lộ ra chính là một gương mặt vô cùng xa lạ, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu đen. Này là đã trúng thuốc độc lúc cắn lưỡi*! Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hết thảy, lúc này đã có cảm giác mưa máu gió tanh đang đến.

(R: sát thủ hay giấu độc trong kẽ răng, cắn xuống thì độc theo máu vào cơ thể).

Đúng lúc này, một gã thái giám vội vàng chạy vào, quỳ gối trước mặt Liễu Nguyệt Phi, lo lắng nói “Công chúa, bách quan yêu cầu yết kiến Hoàng thượng!”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy có chút kinh ngạc, đã sớm thông báo hôm nay miễn triều, đám đại thần lúc này còn ầm ĩ cái gì? Không khỏi liếc nhìn hắc y nhân trên đất một cái, sau đó bảo thị vệ kéo xuống.

“Có chuyện gì không? Phụ hoàng hôm nay thân thể không khoẻ, không nên quấy rầy người!”

“Này, này, Công chúa nha, Thừa tướng đại nhân là đang đi đến đây, nói hôm nay có chuyện quan trọng phải báo cho Hoàng thượng!” Thái giám có chút khó xử nói, bách quan lần này đại náo như vậy, hắn sao có thể xử lí an ổn đây?

“Phải không, nói vậy ngươi hôm nay là nhất định phải quấy rầy Phụ hoàng?” Liễu Nguyệt Phi nhướn mày, trong mắt lại bắn ra từng trận hàn ý.

Thái giám toàn thân run lên một cái, không tự giác kéo chặt quần áo, nói“Đúng vậy.”

Liễu Nguyệt Phi trong lòng cười lạnh, một thái giám nho nhỏ cũng dám phạm thượng như vậy! Môi chậm rãi giơ lên, nói “Một khi đã vậy, bản cung cũng không khó xử công công!”

Thái giám vừa nghe, cho rằng Liễu Nguyệt Phi buông tha, toàn thân liền thả lỏng xuống, nhưng một câu sau của Liễu Nguyệt Phi lại khiến hắn run bắn lên.

“Người đâu, bắt hắn cho bản cung, muốn gặp phụ hoàng, trước hết phải qua cửa này của bản cung đã!”

Vừa mới dứt lời, những thị vệ ở đây đều vây lại thành vòng bao quanh Long Tuyền điện, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào!

Tiểu thái giám thấy vô số bóng kiếm trắng lóa chỉ về phía mình, mắt hắn trợn trắng, tim cũng rung rinh.

“Công công muốn vào, hiện tại có thể!” Liễu Nguyệt Phi nói dễ dàng, nhưng là hơn mười thanh kiếm nhắm ngay thái giám, bảo sao hắn không dám động một bước nhỏ?

“Công… Công chúa tha mạng!” Thái giám bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đầu óc trống rỗng, trong mắt cũng chỉ có ánh kiếm lóa sáng, đã không còn phản ứng được nữa, chỉ đơn thuần cầu xin tha thứ.

Liễu Nguyệt Phi nghiêng đầu bĩu môi, đột nhiên trong tai truyền đến một trận tiếng bước chân, có chút hỗn độn, xem ra có đến hơn hai mươi người, hơn nữa tất cả đều là nam tử!

Xem ra nhất định là Đặng Thành Húc mang người đến, nghe một chút, chắc sẽ đến ngay! Liền kêu Thanh Nhi mang ra cho nàng một cái ghế, ngồi ngay lại cửa lớn.

“Vi thần tham kiến Công chúa!” Đặng Thành Húc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiêu sái tiến vào, lại thấy Liễu Nguyệt Phi bắt chéo chân ngồi đó, phía sau đứng vô số thị vệ tay cầm đao kiến, bên cạnh là tiểu thái giám lúc trước đến thông báo đang bị trói.

Nhìn đến tình huống này, Đặng Thành Húc không khách khí nói với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa đây là đang làm cái gì? Ép cung sao?”

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi xì một tiếng bật cười, nhìn Đặng Thành Húc nói“Nếu là ép cung, bản cung vì sao phải ngồi ở bên ngoài? Thừa tướng đến như thế này mới gọi là ép cung đi! Đặng Thành Húc, kinh động thánh giá, ngươi phải bị tội gì!”

Một câu cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi nâng giọng, lớn tiếng nói, tươi cười toàn bộ biến mất, lộ ra gương mặt lạnh như băng!

“Bách quan gặp Hoàng thượng là chuyện thường tình. Nhưng Công chúa ngăn không cho chúng ta gặp Hoàng thượng lại khiến thần không thể không hoài nghi!” Đặng Thành Húc vẫn chưa đem Liễu Nguyệt Phi để vào mắt, trực tiếp trào phúng.

“Nếu bách quan gặp Hoàng thượng là chuyện thường tình, ta thân làm nữ nhi muốn cho phụ hoàng an tĩnh thanh u là không hợp lẽ thường sao?” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên phất tay áo đứng lên, một bộ dáng Công chúa điêu ngoa không phân biệt phải trái!

“Hoàng thượng là phụ thân của Công chúa, nhưng cũng là Hoàng thượng của người trong thiên hạ. Công chúa độc bá Hoàng thượng như thế rất khó để thần không hoài nghi là Công chúa có ý gì khác!”

“Vậy sao? Nói như vậy Thừa tướng đại nhân nhất định phải gặp Hoàng thượng?” Liễu Nguyệt Phi lúc này lại chậm rãi ngồi xuống, giống như người tức giận vừa rồi không phải nàng, đột nhiên trở nên hào phóng.

“Đúng vậy!” Đối với biểu hiện của Liễu Nguyệt Phi, Đặng Thành Húc có chút nghi hoặc.

“Vậy nếu bản cung nói không thì sao?”

“Vậy đừng trách thần không khách khí!” Đặng Thành Húc nói xong, sau lưng liền xuất hiện một đám thị vệ, chuẩn bị xông vào.

Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, nhìn những thị vệ đột nhiên xuất hiện, cũng không thấy bất ngờ. Đặng Thành Húc này, quả nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Lúc này thị vệ của Đặng Thành Húc trực tiếp rút đao xông tới. Lão thấy bên cạnh Liễu Nguyệt Phi cũng không có nha hoàn tên gọi Hoàng Nhi kia, quả nhiên là bị Hoa phi kêu đi rồi, liền không e ngại gì cho người vọt lên. Thị vệ bên Liễu Nguyệt Phi vẫn đứng bất động, chỉ có một mình Thanh Nhi đứng phía trước chuẩn bị nghênh địch!

Đặng Thành Húc thấy vậy, cười nhạo Liễu Nguyệt Phi tự đại, cho rằng đưa một nha hoàn ra là có thể ngăn cản được lão sao? Trực tiếp cho người đánh về phía trước.

Lại không ngờ Thanh Nhi một đao liền giải quyết một người! Đến một tên giết một tên, đến một đôi giết cả đôi. Những thị vệ thân trải qua cả trăm cuộc huấn luyện này cũng không phải đối thủ của nàng

Đặng Thành Húc há hốc mồm, Hoa phi xác định không mang đi sai người sao?

Bách quan núp ở mặt sau cũng bị dọa choáng. Một nữ tử sao có thể mạnh đến mức này.

Liễu Nguyệt Phi ngồi trên ghế thì nhàm chán đùa bỡn ngón tay, hoàn toàn là bộ dáng yên tâm với Thanh Nhi.

Đặng Thành Húc nhìn thấy có chút sợ hãi. Lâm Tường Vi hiện tại dường như không phải kẻ ngu ngốc hắn biết trước kia! Trước mắt thi thể khắp nơi, hắn cũng không dám kêu thị vệ xuất động nữa, thị vệ hiện tại nhìn đến Thanh Nhi tựa như thỏ đế run rẩy nhìn đến sư tử.

Ngay lúc Đặng Thành Húc không biết làm sao, cửa lớn sau lưng Liễu Nguyệt Phi đột nhiên mở ra. Lâm Sùng một mặt tinh thần tiêu sái bước đến, khi nhìn đến trận thế trước mắt liền phát hoảng, tức giận chất vấn Đặng Thành Húc “Thừa tướng, ngươi đang làm cái gì!”

Bách quan thấy Lâm Sùng đột nhiên xuất hiện, đều lập tức quỳ xuống nói“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Đặng Thành Húc cũng lập tức quỳ xuống, nói với Lâm Sùng “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần là có chuyện đến bẩm báo Hoàng thượng, ai ngờ bị Công chúa chặn lại ở đây, cũng không biết Công chúa là có rắp tâm gì!”

Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi cười đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Lâm Sùng, tính tính thời gian cũng vừa vặn, vui vẻ nói “Phụ hoàng, nhi thần còn không phải sợ Thừa tướng quấy rầy đến người sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.